Nghĩ tới đây Tần Mục sâu kín thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn qua phòng
tắm. Vừa nhìn qua trong nội tâm Tần Mục có chút run run, Hàn Tuyết Lăng
lại không có đóng cửa phòng tắm lại, từ bên trong lộ ra ngọn đèn mông
lung.
- Nha đầu kia, uống mơ hồ a.
Tần Mục cười khổ lắc đầu, đứng dậy.
- Tần Mục, Tần Mục!
Trong phòng tắm Hàn Tuyết Lăng kinh hoàng kêu lên.
- Như thế nào?
Tần Mục đi đến cửa phòng tắm, duỗi tay muốn đóng cửa lại.
- Anh cầm áo tắm cho em được không, em không biết ở nơi nào.
Hàn Tuyết Lăng hô:
- Y phục của em ướt cả rồi!
Áo tắm? Tần Mục sững sờ, trong nhà của hắn sau khi Ngô Cúc đi thì nàng
cũng mang những thứ của mình đi cùng, làm gì có áo tắm? Hắn gãi gãi đầu
nói ra:
- Như vậy đi, em mặc áo tắm của anh đi.
Bổng nhiên cửa mở ra một chút, lộ ra bộ dáng Hàn Tuyết Lăng giống như tiểu hồ ly híp mắt nhìn qua. Nàng trừng Tần Mục, nói ra:
- Siêu thị dưới lầu không xa, anh không thể đi mua một cái sao, anh không có tiền sao?
Tần Mục nhìn qua đồng hồ và nói:
- Hiện tại sắp hai giờ sáng rồi, làm gì có bán quần áo chứ?
- Em mặc kệ, mặc quần áo của người khác em không quen!
Sắc mặt Hàn Lăng Tuyết hơi đỏ bừng, từ mặt Hàn Tuyết Lăng nhìn xuống thì thấy cái cổ trắng như thiên nga Cửa phòng tắm che chắn nửa vai của Hàn
Tuyết Lăng lộ ra rồi, Tần Mục thậm chí đã nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng.
- Nhìn cái gì?
Hàn Tuyết Lăng từ ánh mắt Tần Mục nhìn ra bản tính nam nhân, âm thanh có chút run rẩy nói ra.
Không biết là cố tình hay vô tình, cửa mở ra vài phần. Hàn Tuyết Lăng
hét lên một tiếng, lại giấu người ra sau cửa, nhưng mà tư thái của nàng
đã bị Tần Mục thấy rõ.
- Đi ra ngoài ah, anh nhanh ra ngoài!
Hàn Tuyết Lăng đóng cửa hô lên.
Tần Mục kinh hô vài tiếng, mở cửa ra và đi vào, tay của Hàn Tuyết Lăng cũng không có kháng cự, cánh cửa cứ vậy mở ra.
- Vương bát đản!
Hàn Tuyết Lăng tức giận mắng một tiếng, lại đâm đầu vào ngực Tần Mục, oán hận nói ra:
- Anh là vương bát đản đáng chết, anh có biết chủ động hay không vậy? Tôi là con gái đấy, anh là đồ chết bầm!
Vừa mắng vừa cắn vào tay Tần Mục.
Tần Mục bị cắn nhưng vẫn định ôm Hàn Tuyết Lăng, đã bị nàng dùng sức đẩy ra. Cả người ướt sũng, Tần Mục lắc đầu, đi ra ngoài phòng ngủ lấy khăn
tắm, đưa qua khe hở cửa phòng tắm. Hàn Tuyết Lăng tiếp nhận sau đó đóng
cửa lại, khiến cho Tần Mục ngẩn người.
Sau khi thay quần áo ướt sũng, Tần Mục mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, ngồi trong phòng khách uống trà.
Linh...
Hai giờ sáng vẫn có người gọi điện tới, Tần Mục cầm lên xem xét chính là Chu Tiểu Mai.
- Tần Mục, em có tin tức, nhất định phải thông tri cho anh trước tiên, không có quấy rầy mộng đẹp của anh chứ?
Trong giọng của Chu Tiểu Mai mang theo hoảng loạn.
- Chuyện gì?
Tần Mục hỏi:
- Anh còn chưa ngủ.
- Mấy ngày hôm trước anh nói với em đấy, hiện tại có chút tin tức.
Chu Tiểu Mai thở sâu nói ra:
- Chuyện Lam Uân không dễ làm, bên kia cố ý đưa nàng vào FBI làm việc.
Tần Mục hít sâu một hơi, đây là chuyện lớn. Lam Uân là nhân tài, không
chỉ là quốc gia, thậm chí là nhân tài cả quốc tế đều phi thường thiếu.
Hắn ân một tiếng, chậm rãi nói:
- Có thám thính được thái độ của cô ta không?
Chu Tiểu Mai thở dài, nói ra:
- Bên kia quản chế rất nghiêm, không tiến vào được.
Tần Mục lại ân một tiếng, ngón tay gõ vào gối có tiết tấu, nói ra:
- Vậy tạm thời hoãn một chút, có thể thò ra cái gì thì chỉ sợ tập đoàn
Hoa Hạ không thể làm tiếp rồi, đằng sau anh sẽ giao cho Chí Cương qua
hoạt động một chút
Chu Tiểu Mai đáp ứng, đang định nói gì đó thì nàng chợt nghe trong điện
thoại có giọng nữ loáng thoáng gọi Tần Mục. Lúc này gần cuối năm, có thể ở bên cạnh Tần Mục cũng chỉ có chính phụ phu nhân Hàn Tuyết Lăng chứ
không phải ai khác. Nàng nhanh chóng tắt điện thoại, làm cho Tần Mục mờ
mịt.
- Tần Mục.
Hàn Tuyết Lăng giọng mang theo ôn nhu, làm cho Tần Mục hơi sợ. Hắn đặt
điện thoại lên bàn trà, mới chậm rãi nhìn qua Hàn Tuyết Lăng.
Vừa nhìn thì Tần Mục lập tức ngây ngốc, Hàn Tuyết Lăng chưa bao giờ hiển lộ phong quang trước mặt của mình, bây giờ bày ra tư thái khác mời mọc
Tần Mục.
Tóc dài xõa thẳng xuống, đôi mắt nhỏ mông lung của nàng hơi híp lại, phụ trợ mũi ngọc và bờ môi đỏ mọng, bằng vào vài phần cuồng bạo mê say. Làn da trắng như tuyết, nàng mặc khăn tắm của Tần Mục, hai cái đùi trắng
nõn của nàng hiện ra bên dưới, phong quang mười phần.
Nhìn xuống dưới khăn tắm thấy thân thể cân xứng bị che lại, mặc dù không có đường cong lung linh, càng tăng thêm vài phần mê say. Hai bắp chân
một trước một sau, bàn chân xinh đẹp không mang giày, cứ như vậy đi lên
thảm, nhìn qua rất cô độc và bất lực.
Hàn Tuyết Lăng biểu hiện thẹn thùng và nghiền ngẫm, nhìn qua Tần Mục bộ dáng ngu ngơ thì phì cười:
- Này, tiểu tử anh thật may mắn, em lần đầu tiên mang khăn tắm của đàn ông đấy.
Tần Mục đứng lên đi tới trước mặt Hàn Tuyết Lăng, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng bị Tần Mục nhìn thì xấu hổ, sợ hãi vươn tay, đặt lên vai Tần Mục,
thấp giọng nói ra:
- Tần Mục, chúng ta kết hôn hai năm, vì cái gì anh tìm người khác mà không tìm em?
Những lời này hỏi thẳng trực tiếp, làm cho Tần Mục không biết nói cái gì cho tốt. Hàn Tuyết Lăng tay có hơi trắng bệch, dùng sức vỗ vai Tần Mục, híp mắt nhìn qua phẫn uất vài phần. Bảo một cô gái nói thẳng như vậy,
Hàn Tuyết Lăng tính tình hào phóng cũng có chút không chịu nổi
Tần Mục cười lên, vươn tay vuốt tóc của Hàn Tuyết Lăng, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng.
Môi của Hàn Tuyết Lăng có chút lạnh như băng, giống như đang chờ đối
tượng tới, Tần Mục vừa mới gần sát Hàn Tuyết Lăng lại lui ra phía sau.
Tần Mục tự nhiên sẽ không vì cử động nhát gan của nữ hài mà bỏ qua nàng, khí phách ôm eo nhỏ của Hàn Tuyết Lăng, lại xâm chiếm hương thơm thuộc
về hắn.
Đôi môi vừa tiếp cận nhau, Hàn Tuyết Lăng phát ra áp lực thật lâu, hai
tay ôm chặc lấy sau lưng Tần Mục. Bàn tay lớn của Tần Mục đặt lên hông
của Hàn Tuyết Lăng, cảm thụ thân thể nàng đang run rẩy.
Không ngừng nhấm nháp mùi thơm từ đôi môi của Hàn Tuyết Lăng, Tần Mục
bắt đầu mạnh dạn hơn. Hàn Tuyết Lăng giờ phút này đã không còn là nữ
quân nhân lôi lệ phong hành, lại giống như nữ hài mờ mịt bất lực, lõa lồ trước mặt Tần Mục.
Khăn tắm lặng yên rơi xuống, Hàn Tuyết Lăng bối rối đem chính mình thật
sâu chôn ở Tần Mục hoài gian : ở giữa, dùng con muỗi giống như thật nhỏ
âm thanh ngâm khẻ một thân: "Đi phòng ngủ."
Tần Mục khẽ cười một tiếng, ôm ngang Hàn Tuyết Tuyết. Hàn Tuyết Lăng hai tay ôm cổ Tần Mục, thân thể uốn éo vài cái, tránh mình bị thẹn nên
không nhìn Tần Mục. Rốt cuộc vẫn là con gái chưa trải qua thế sự, dưới
ánh đen lộ ra nét thẹn thùng, nàng vùi đầu vào ngực Tần Mục không ngẩng
ra.