Hàn gia có mấy ranh con thiếu kiên nhẫn? Ánh mắt Tần Mục xiết chặt,
lão gia tử đang cảnh tỉnh mình, tập đoàn Tam Tinh bên này chỉ sợ có quan hệ tới đời thứ ba của Hàn gia, lần này Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại chỉ sợ
sẽ có mấy con sói con đưa ra nan đề cho Tần Mục.
Khóe miệng Tần
Mục tươi cười cao thâm mạt trắc, nếu có người nguyện ý tiến vào vũng
nước đục này, vậy Tần Mục cũng sẽ tiếp chiêu thôi.
Điện thoại cho Hàn lão gia tử bên kia, động tĩnh bên này còn náo nhiệt hơn Tần lão gia tử nhiều. Nếu không phải Hàn lão gia tử quyết định bay tới Đằng Long
mà vợ chồng Hàn Đại Bình Vạn Phương ngăn cản. Còn kém Tần lão gia tử và
lão Hàn gia cùng đi tới Đằng Long, tin tức này nếu truyền đi sẽ chấn
động chính đàn của Bắc Liêu.
Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, sau khi đi tới Đằng Long, cha vợ Hàn Đại Bình hạ giọng nhỏ xuống nói trong điện thoại:
- Tiểu Mục, nghe nói huyện Thanh Thao có xí nghiệp nhà nước Tư Lạc Ngõa đúng không?
Tần Mục gương mặt khổ sở, nhỏ giọng nói ra:
- Nhạc phụ, chẳng lẽ có người tới chỗ nhạc phụ nói gì rồi sao?
Hàn Đại Bình cười lên, nói ra:
- Dù quan hệ với cha thế nào, cha vẫn nhất quyết ủng hộ con rể của mình.
Nhưng mà cha nghe tứ muội nói có mấy ranh con không chịu yên ổn đấy.
Được. Tần Mục xem như hiểu thì ra trong lời Tần lão gia tử nói chính là con
của Hàn Đại Cúc. Người đời thứ hai của Hàn gia còn lớn mạnh hơn Tần gia
nhiều, có ba con trai và một con gái, trong đó Hàn Đại Cúc thứ tư. Trừ
lão đại Hàn Đại Binh ra, ba người còn lại ôm thành một đoàn, ở trong nhà liên hợp xa lánh Hàn Đại Bình. Nếu không phải Hàn Tuyết Lăng rất được
Hàn lão gia tử yêu mến, địa vị lão đại của Hàn Đại Bình trong Hàn gia
chỉ sợ đã sớm mất quyền lực rồi.
Hàn gia khác với Tần gia. Tần
gia trừ Cao Phái một hệ thì những người khác bỏ chính đàn theo thương
trường, mà anh em Hàn gia có ba người ở quân đàn hoặc chính đàn có ảnh
hưởng không nhỏ, chỉ có Hàn Đại Cúc đi theo buôn bán.
Con của Hàn Đại Cúc chen một tay vào Tư Lạc Ngõa này, Tần Mục cũng không định cho
Hàn Đại Cúc mặt mũi. Cha vợ đã bị xa lánh thì Tần Mục sớm biết rõ rồi,
hắn cũng muốn bằng thế lực và quan hệ của mình vẫn có thể áp chế ngạo
khí đời ba của Hàn gia, cũng khiến người khác không dám chạm vào Tần Mục hắn.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Nhạc phụ, con cảm ơn nhạc
phụ. Không biết bọn họ chạy tới có tính toán gì hay không? Nếu như là
đầu tư thì con rất hoan nghênh đấy.
Trong lời nói mang theo thái
độ không lo sợ, thậm chí còn biểu lộ tâm tính mình sẽ theo chân bọn họ
chơi một chút, làm cho Hàn Đại Bình thoải mái cười rộ lên, nói ra:
- Tiểu Mục, tiểu tử thật sự khiến người ta không nhìn thấu. Đi, không nói nhiều, buổi tối chúng ta đi Đằng Long, nhớ châm chóc con gái của cha
cho tốt, bằng không coi chừng lão tử một viên đạn bắn bổ con rể đấy.
Tần Mục nói nhất định liên tục, hai người liền cúp điện thoại. Đời thứ ba
của Hàn gia xuất hiện, chuyện này làm cho Tần Mục cảm giác áp lực không
nhỏ. Cho dù nói như thế nào miệng Tần Mục nói thì khỏe, nhưng mà không
thể làm quá cứng được, cho bọn họ chút giáo huấn là xong, bằng không sau lưng còn có phiền toái vô tận.
Sau đó Tần Mục liền dặn dò Chu Tiểu Mai phải chăm sóc Hàn Tuyết Lăng nhiều, nếu như Hàn Tuyết Lăng tỉnh thì điện thoại cho mình. Chu Tiểu Mai thuận theo gật gật đầu, nhỏ giọng nói ra:
- Tiểu Thiến muội muội bên kia...
Tần Mục khoát khoát tay, không cho Chu Tiểu Mai nói tiếp, quay người rời khỏi biệt thự, lái xe đi tới thị ủy.
Thời điểm Tần Mục lái xe trên đường, Vạn Hữu Niên đã nhận được thông tri bên kinh thành, nói cho hắn biết căn cứ không quân Đằng Long buổi tối sẽ có nhân vật cực kỳ trọng yếu đi tới, bảo hắn chuẩn bị công việc tiếp đãi.
Vạn Hữu Niên nghe xong rên trán toát mồ hôi lạnh, người kinh thành tới,
còn cực kỳ trọng yếu, đây là đại lão của bộ ngoại giao? Hắn không dám
suy nghĩ, chỉ biết bắt đầu sai khiến nhân thủ, từ giờ trở đi phải mật
thiết chú ý sân bay của quân đội.
Đợi đến lúc Tần Mục gõ cửa thì
Vạn Hữu Niên vừa mới bố trí xong tất, đang chuẩn bị lau mồ hôi uống trà. Nhìn thấy Tần Mục tinh thần toả sáng đi vào, Vạn Hữu Niên nhanh chóng
bình tĩnh tâm tình, nhìn Tần Mục nói ra:
- Tiểu Tần ah, đang muốn tìm anh, ngồi xuống trò chuyện.
Tần Mục cũng ngồi xuống, tuy cái eo thẳng tắp, nhưng bờ mông vẫn ngồi nửa
ghế, làm cho Vạn Hữu Niên híp mắt khẽ gật đầu, móc thuốc lá trong ngăn
kéo ra.
- Vạn bí thư, tôi tới vội vàng, ngay cả thuốc còn không mang theo, phải hút của ngài rồi.
Tần Mục là người nghiện thuốc lá người toàn bộ thành phố cũng biết, Vạn Hữu Niên hừ một tiếng, nói ra:
- Tiểu Tần, nói chuyện không trung thực rồi. Cái gì gọi là tới vội vàng
không mang thuốc? Không ngờ còn bảo tôi mời thuốc lá cơ đấy?
Tần Mục xấu hổ cười lên, nói ra:
- Vạn bí thư ngài phê bình phải
Vạn Hữu Niên cười rộ lên, nói ra:
- Anh thật là, tcó phải huyện Thanh Thao có chuyện hay không?
Những lời này ngược lại giống như chỉ trích Tần Mục tại huyện Thanh Thao làm
việc không mặc cả. Tần Mục không nói lời nào, chỉ cầm thuốc hút, lại
nói:
- Huyện Thanh Thao đúng là cần một đám người dám đứng ra.
Nếu là người khác có lẽ sẽ bị câu lập lờ nước đôi trách cứ của Vạn Hữu Niên mà áp ý niệm trong đầu của mình xuống. Nhưng mà Tần Mục hút thuốc một
lát lại nhanh chóng đưa ra kết luận, Vạn Hữu Niên chỉ sợ đang tiến hành
thăm dò mình lần cuối cùng. Nếu ngay cả Vạn Hữu Niên một chút trách cứ
nhỏ mà Tần Mục còn không gánh được sẽ tạo thành ấn tượng không dám nói
với Vạn Hữu Niên, chỉ sợ đàm phán đằng sau Vạn Hữu Niên cũng không phải
một lòng ủng hộ mình, mà là biến thành cản trở. Một bí thư huyện ủy ra
mặt giành phúc lợi cho bản thân, đầu tiên phải bận tâm lãnh đạo trực hệ
của mình. Mà với tư cách bí thư thị ủy như Vạn Hữu Niên, thái độ của hắn quyết định xem đàm phán này có thể thuận lợi chấp hành hay không.
Dù sao Tư Lạc Ngõa thuộc về xí nghiệp nhà nước của huyện Thanh Thao, cao
nhất là lệ thuộc vào thành phố, nếu như tỉnh ủy quá mức áp lực cho cấp
dưới, chỉ sợ có người nói là lợi dụng quyền lực đè người.
Vạn Hữu Niên gật gật đầu, trong mắt hiện ra tinh quang, Tần Mục không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến hắn yên lòng. Chỉ cần Tần Mục cam đoan coi như
không cái gì, Vạn Hữu Niên từ đám bạn ở kinh thành biết được Tần Mục
tiểu tử này quan hệ không chỉ có ở tỉnh Bắc Liêu, kinh thành cũng có gốc mạnh. Vì vậy Vạn Hữu Niên cũng làm bộ trách hỏi, nhìn xem Tần Mục thằng này có can đảm dám thừa nhận áp lực tiến lên hay không.
Tần Mục
trả lời làm cho Vạn Hữu Niên phi thường hài lòng. Đây là lần đầu tiên
Vạn Hữu Niên nhìn thấy cán bộ cơ sở có nhuệ khí nhất. Nếu nói Tần Mục là nghé con mới đẻ không sợ cọp, đây chẳng qua là kết quả phiến diện, có
bối cảnh cường đại mà không dám làm, chỉ sợ thế lực sau lưng hắn cũng
không coi được.