Thanh Quan

Chương 565: Chương 565: Vững chắc hậu phương. (2)




Vạn Hữu Niên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra:

- Có can đảm nói chuyện là đáng giá khen ngợi, nhưng cũng không được cân nhắc lugn tung nói loạn thì không chút phóng khoáng.

Những lời này rất uyển chuyển, từ trách cứ biến thành quan tâm, Tần Mục nghe ra hương vị trong lời nói, nói:

- Vạn bí thư giáo huấn phải, chúng ta chẳng những dám làm, cũng dám nghe ý kiến của người khác.

Vạn Hữu Niên lúc này càng thỏa mãn, nói ra:

- Đúng vậy a, trong thủy triều cải cách chúng ta ban đầu phải dám học bơi lội, cũng nên học theo người khác.

Nói xong Vạn Hữu Niên nhả khói ra, hỏi:

- Lần này tới đây có phải báo cáo công tác hay không?

Tần Mục thiếu chút nữa cười lên. Vạn Hữu Niên đang muốn đuổi mình đi nha, hai người đều quan tâm chuyện đàm phán, nhưng mà Vạn Hữu Niên cũng không hỏi tới, rất rõ ràng nói cho Tần Mục nghe ta biết rõ thái độ tiểu tử ngươi rồi, cũng biết bối cảnh của ngươi, thao tác cụ thể chuyện đàm phán ta mặc kệ, ta chỉ muốn làm hậu thuẫn cho ngươi thôi. Hắn rất rõ ràng Tần Mục tới là nói kế hoạch đàm phán, trực tiếp ngăn nó ở trong miệng của Tần Mục.

- Vạn bí thư, tôi có suy nghĩ về chuyện sản xuất lương thực.

Tần Mục nghiêm trang nói ra.

Vạn Hữu Niên thiếu chút nữa cầm gạt tàn thuốc đập đầu Tần Mục. Hắn vốn bảo Tần Mục trở về, hắn vừa vặn dọn thời gian buổi tối đi tiếp đón đại nhân vật. Ai nghĩ đến Tần Mục tiểu tử này này lại nói tới chuyện sản xuất lương thực, tới tìm bí thư thị ủy nói chuyện sinh sản nuôi dưỡng, Tần Mục hắn lúc nào biến thành lão nông chân trần rồi? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Khóe miệng Vạn Hữu Niên cười giả tạo, cũng hút thuốc. Rất hiển nhiên đang bảo Tần Mục đừng nói tiếp, hắn hiện tại không có hứng thú nghe chuyện này. Nếu như Tần Mục thực có ý kiến gì không nói, vậy trực tiếp viết báo cáo đưa lên đi, mà không phải bây giờ.

Tần Mục cũng suy nghĩ ra ý của Vạn Hữu Niên, vội vàng đứng lên dụi tàn thuốc, có chút gật đầu, phi thường chức nghiệp quan chức nói:

- Nếu Vạn bí thư bận rộn, tôi xin cáo từ.

Vạn Hữu Niên cũng gật đầu, đợi đến lúc Tần Mục đi ra đóng cửa lại thì cười rộ lên.

- Tần Mục này đúng là thú vị. Bất kể nói thế nào lão Cận đánh cược lên người của hắn kiếm lợi không ít, mình xem ra nên đầu tư thử xem.

Vạn Hữu Niên cũng dụi tàn thuốc, lẩm bẩm vài câu.

Tần Mục hơi bực bội đi ra khỏi cao ốc thị ủy, Vạn Hữu Niên biểu lộ như vậy khiến hứn buồn cười, nhưng có thể khẳng định Vạn Hữu Niên đã đứng bên cạnh mình đầy kiên định, mình đã không có nỗi lo về sau.

Bởi vì buổi tối Tần Mục còn phải đi ra đón nhạc phụ, Tần Mục bảo Chu Tiểu Mai gọi điện thoại hỏi thăm tình huống Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng giờ phút này còn đang ngủ, bởi vì bác sĩ mới cho nàng uống thuốc ngủ, lợi dụng giấc ngủ tu bổ đoạn thời gian đứt gãy trí nhớ, cho nên Tần Mục nói với Chu Tiểu Mai, giữa trưa mình không quay về về, trong thành phố có việc cần làm.

Chu Tiểu Mai đáp ứng, Tần Mục xem đồng hồ, đã sắp mười giờ rưỡi. Hắn cân nhắc một chút lái xe tới cục tài chính, tìm tiệm thuốc mua bốn gói CN, dùng túi đen phân thành hai phần, lại cầm hai hộp kem dưỡng da quảng cáo trên TV, đặt ở thùng xe.

Sau khi làm xong tất cả, Tần Mục mới lấy điện thoại gọi điện thoại cho phó cục trưởng cục tài chính Lý Văn Long, mời anh em Lý gia tới khách sạn Kin Điển liên lạc tình cảm.

Sau khi nghe đối phương đồng ý, Tần Mục mỉm cười, quay đầu xe đi tới khách sạn Kinh Điển của Vân Băng đặt phòng.

Bởi vì có tầng quan hệ, Tần Mục bắt đầu trình tự cũng ổn. Tuy anh em Lý gia và Tần Mục cùng quan hệ không phải quá sâu, nhưng mà dù sao huyện Thanh Thao vừa bắt đầu đã định tội Lý Kiến, Tần Mục tự nhiên phải bày tỏ trạng thái nịnh bợ nh em Lý gia. Nếu như không tới mức sinh tử tồn vong, tầng da mặt này không ai muốn xé. Huống hồ tác dụng của Tần Mục còn mạnh hơn Lý Kiến quá nhiều, lựa chọn Tần Mục hợp tác còn tốt hơn báo thù cho Lý Kiến, lựa chọn đơn giản như vậy anh em Lý gia biết chọn thế nào.

Tần Mục vẫn theo thói quen đặt phòng số 8 khách quý, nhưng mà khiến Tần Mục có chút ngoài ý muốn chính là trong phòng số 8 này lắp đặt thiết bị rất cởi mở, điều này cũng khiến Tần Mục không tự nhiên. Nhưng mà lắp đặt thiết bị như thế nào tự do của người ta, cộng thêm khách sạn này do Vân Băng làm đại lão bản, trước mắt Tần Mục với người t còn tương đối lạnh lùng, Tần Mục cũng không đi truy cứu, lại đổi vị trí phòng khách quý số 18.

Bữa cơm này Tần Mục nên mời, tối thiểu nhất hắn phải tro vẻ chút trước mặt phó cục trưởng cục tài chính và phó cục trưởng cục giao thông một chút mới được. Tần Mục sở dĩ tụ hội ở chỗ này chính là cho anh em Lý gia chút táo ngọt mà thôi, nếu không hắn phải trả giá bao nhiêu để dẹp tan oán khí của anh em Lý gia đây?

Đến giữa trưa hai anh em này một trước một sau tới khách sạn, Tần Mục dùng tư thái quan viên tiếp đón. Tần Mục biểu hiện phi thường ổn trọng, cũng tự tay châm trà cho hai người, sau đó bảo phục vụ mang thức ăn lên.

Hai anh em này thấy Tần Mục hạ thấp tư thái, nếu đặt ở cổ đại bưng trà chính là nhận sai, chén trà bóc khói trước mặt hai người, hai anh em này nhìn nhau sau đó bưng lên uống.

- Trà ngon!

Lý Văn Long khẽ gật đầu, bọn họ là cán bộ cấp thành phố nên bình thường nhận được không ít hiếu kính, đối với trà cũng không lạ gì. Lá trà này do Tần Mục mang từ kinh thành tới, tuy còn kém trà cực phẩm số lượng có hạn, nhưng không giống như trong thị trường, nhất thời làm cho hai anh em này nhìn cao Tần Mục hơn.

Tần Mục cười nói:

- Trà ngon còn phải do người biết phẩm, nếu để tôi uống trả khác gì trâu nhai mẫu đơn, phá hư phong cảnh.

Nói xong Tần Mục xuất ra thuốc lá CN mời hai người.

Tần Mục nói những lời này rất có hương vị. Ánh mắt hai anh em này nhìn qua Tần Mục, phát hiện cái sắc mặt bí thư huyện ủy hai mươi sáu tuổi này rất nhẹ nhõm, không có chút khẩn trương. Lý Văn Long vừa cười vừa nói:

- Tần bí thư đúng là tuổi trẻ tài cao, huyện Thanh Thao gần đây động tác rất lớn, khiến người ta phải ghé mắt nhìn nha.

Trong lòng Tần Mục cười nhạt một chút, cục trưởng cục tài chính huyện bất đồng với Tần Mục trực tiếp nghe lệnh của Lý Văn Đông, rất hiển nhiên là dòng chính của Lý Văn Đông. Tần Mục bất động thanh sắc kéo hắn xuống, Lý Văn Đông nói không oán hận tuyệt đối là giả. Cho dù Điền Phúc Lượng làm ra tư thái gì, cấp trên trực tiếp tìm Tần Mục.

Nhưng mà Lý Văn Đông lời này vẫn còn lưu vài phần chỗ trống, còn nể mặt nhau không vạch trần Tần Mục không phải, cũng không có ý định cá chết rách lưới với Tần Mục. Những lời này chính nghe chính có lý, phản nghe phản có lý, Tần Mục khép hai tay đặt lên mặt bàn, cười nói:

- Lý cục trưởng, tôi biết là do lãnh đạo trong thành phố giúp đỡ, nhất là cục tài chính cùng cục giao thông đại lực ủng hộ, huyện Thanh Thao chúng tôi muốn có quy mô bây giờ cần ít nhất đợi hai năm. Đây là do lãnh đạo trong thành phố bảo vệ, huyện Thanh Thao chúng tôi ghi tạc trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.