Thanh Quan

Chương 322: Chương 322: Xưng huynh gọi đệ. (2)​




Quách Thiểu Đình từ nhỏ tự nhận thông minh, nhìn thấy Tần Mục biểu hiện như thế thì sinh ra ý niệm trong đầu. Thoạt nhìn Tần Mục cùng Tần lão gia tử không có hài hòa như trong lời đồn nha, một con riêng, cho dù là thân sinh thì có được bao nhiêu xem trọng, dù sao không đưa lên mặt bàn. Hắn tự nhận là nhìn thấu tâm tư của Tần Mục cho nên tâm tư muốn làm đại sự của hắn xuất hiện, tiến đến bên cạnh Tần Mục nói:

- Mày sợ cái gì, phương đông không sáng phương tây sáng, kinh doanh quan hệ trong kinh thành, chuyện gia gia của mày không làm được không có nghĩa người khác không được.

Tần Mục lắc đầu, nói ra:

- Tôi nhận được tin tức các tỉnh ẽ thành lập phòng đốc tra chuyên môn. Đốc tra đốc tra chính là điều tra và giám sát. Anh nghĩ lại đi, chất béo bao nhiêu.

Hắn than thở:

- Vốn ý định dựa vào gia gia đi vào, thế nhưng mà trực tiếp bị lão gia tử cự tuyệt, ra lệnh cho tôi tiếp tục ở trong góc, ngay cả động cũng không cho động một cái.

Tần Mục diễn mười phần, ngay cả hắn nghe thiếu chút cũng không dám tin tưởng, huống chi Quách Thiểu Đình còn chưa trải qua quan trường tẩy lễ, vẫn là công tử ca sống trong che chở của gia tộc. Quách Thiểu Đình cũng phát hiện các lãnh đạo cao tầng đều chú ý tới Tần Mục, cũng chua xót không có chỗ phát tiết.

Nghĩ tới cảnh gia gia rống mình trong nhà, Quách Thiểu Đình lại sinh ra cảm giác tương tích, cũng thở dài nói ra:

- Cũng không biết lão gia tử nghĩ như thế nào, thiên hạ thái bình kinh tế phát triển lại dùng thủ đoạn kiểu cũ thống trị, chúng ta nên buông ra lá gan, sải bước tiến lên, anh nói có đúng hay không?

Tần Mục suýt nữa cười vào mặt Quách Thiểu Đình, thằng này ăn nhiều sơn hào hải vị chưa từng đụng vào bột bắp, thống trị quốc gia nói đổi là đổi được hay sao? Nhưng mà hắn không có phản bác ý kiến của Quách Thiểu Đình, mà là thở dài với Quách Thiểu Đình. Hai vòng khói thuốc lượn lờ, tâm tư của hai người khác nhau.

Qua trong chốc lát phục vụ viên gõ cửa mang thức ăn lên, Tần Mục bảo mấy người trong đại sảnh đi vào, hắn muốn hảo hảo uống với mấy người cùng trang lứa này.

Thời điểm Đậu Thành đưa Mộ Băng Đồng về nhà, đợi hắn về không biết tới bao giờ, Tần Mục muốn phái hắn ra ngoài làm công việc, tự nhiên phải thừa dịp hắn rời đi làm cho xong. Chỉ một lúc sau mấy thiếu gia đã đi tới, thấy Tần Mục cùng Quách Thiểu Đình không còn ở trạng thái giương cung bạt kiếm cũng có chút ít buồn bực, đợi đến lúc rượu qua ba tuần thì Tần Mục mới nói những lời vừa rồi của mình, hy vọng đi tới phòng đốc tra của tỉnh.

Mấy người kia nhanh chóng nghị luận, cái tên phòng đốc tra này nghe xong là biết đây là ngành có thực quyền. Sáu bảy người đều có phương pháp cũng không tránh Tần Mục, trực tiếp thảo luận đường đả thông quan hệ, nghĩ biện pháp rãnh rỗi đi tới phòng đốc tra lăn lộn. Quách Thiểu Đình càng trực tiếp, mấy ly rượu qua đi đã xưng hô gọi đệ với Tần Muc, làm cho Tần Mục cẩn thận nói rõ tình huống của phòng đốc tra.

Dù Tần Mục uống bảy tám tuần rượu nhưng ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, bắt đầu nói rõ công năng của phòng đốc tra cho Quách Thiểu Đình nghe, mấy gia hỏa kia cũng không thảo luận, bị Tần Mục nói kích động thì hai mắt như bốc lửa, hận không thể lập tức đi nhậm chức.

Chấm dứt Tần Mục nhìn qua mấy người kia cảnh cáo:

- Đây chính là tin tức mật, đừng tiết lộ. Công tử trong kinh thành nhiều như vậy, không chuẩn có người muốn chen chân vào, mọi người nên sớm hoạt động đi, sau khi tin tức vừa tới thì danh sách mọi người đã sớm định ra, khó có thể ngăn cản hay chen chân vào.

Cả đám công tử lập tức gật đầu, Quách Thiểu Đình càng vỗ ngực cam đoan mọi người sẽ không nói ra, không bao giờ lọt vào tai của người khác. Tần Mục nói tỏ vẻ tin tưởng Quách Thiểu Đình, đồng thời tỏ vẻ mình bây giờ không thể động, còn phải ở lại ở trong góc xó, hy vọng bọn họ hoạt động ngàn vạn lần đừng nói tin tức từ chỗ hắn phát ra là được, nếu không sau này sẽ ít đi chỗ nghe ngóng tin tức.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, còn kém Quách Thiểu Đình kéo Tần Mục kết bái huynh đệ. (*** cả huynh đệ)

Vài tên thiếu gia kinh thành cuối cùng cũng rời khỏi Vương Phủ Tỉnh, xe cứu thương cũng đi tới, nhưng mà bị mấy tên thiếu gia ở Vương Phủ Tỉnh đuổi đi, trên đường quay về ngược lại thấy một vụ tai nạn, cứu hai người xem như trùng hợp.

Tần Mục mắt say lờ mờ tiễn bọn họ rời khỏi, sau đó nhìn quản lý nói:

- Thủ tục đã cong chưa?

Quản lý tất cung tất kính nói ra:

- Vâng, Tần thiếu gia, đều xong xuôi, Lưu chủ tịch đang chờ trong phòng tổng thống.

Phòng tổng thống của khách sạn Vương Phủ Tỉnh không phải ai cũng có tư cách ở lại, Tần Mục cười cười cũng không thèm để ý, quay người đi lên lầu.

Quản lý đứng tại cửa ra vào, chậc chậc cân nhắc cả buổi quyết định không thể dắc tội Tần thiếu gia này. Xem lúc ấy Quách thiếu bộ dáng hùng hổ không chịu bỏ qua, trong chớp mắt đã bị Tần Mục dọn dẹp, tuyệt đối thủ đoạn không bình thường.

Trên đường đi đạp lên thảm đỏ, con mắt của Tần Mục nhìn qua ngọn đèn ở hành lang như mộng ảo. Đã vài tháng không có gặp Lưu Đan, cũng mấy tháng chưa chạm qua nữ nhân, sau khi uống rượu xúc động ôm Lưu Đan vào trong ngực thương tiếc một phen.

Cách phòng của Lưu Đan càng ngày càng gần, cánh cửa khép hờ lộ ra hào quang mông lung giống như thiếu nữ ngượng ngùng, giống như đang chờ được vuốt ve an ủi mới thỏa mãn.

Tạch...

Cánh cửa gỗ tinh mỹ nhưng hơi nặng được Tần Mục đẩy ra, âm thanh mở cửa làm thân ảnh bên cửa sổ run rẩy một cái, một đôi bàn tay nhỏ bé cố gắng nắm chặt bệ cửa sổ, hết sức không cho thân thể của mình ngã.

Hôm nay Lưu Đan mặc quần áo công sở, trong phòng tổng thống ấm áp nhưng hình như lại rất lạnh với nàng, tất chân đang bao chân của nàng dường như xiết chặt khiến nàng khó chịu, Lưu Đan đỡ lấy bệ cửa sổ và nhìn vào chân của mình. Khi Tần Mục đóng cửa lại tim của Lưu Đan bỗng nhiên đập nhanh hơn, thời điểm tiếng khóa cửa vang lên thì trên mặt nàng đã đỏ ửng lên, ngay cả gương mặt như ngọc của nàng đã đỏ hồng như quả đào chín, vành tai cũng đỏ rực như lửa.

Tần Mục đứng ở cửa, cũng không có đi lên ôm lấy Lưu Đan, ngược lại nhìn nàng như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, vốn con mắt đang say lờ đờ của hắn hiện ra nét mê say, thân ảnh ở cửa sổ đang mời gọi hắn, hắn nói:

- Lưu Đan.

Thân thể Lưu Đan run rẩy thêm lần nữa, đầu có chút thấp, mái tóc dài xõa xuống lưng lắc lư. Nhìn xuyên qua bóng lưng thì tấy nữ hài xinh đẹp trước mặt đang khóc, hàm răng ngọc cắn bờ môi, trên môi thoáng hiện tia máu, cũng không biết nàng đang cao hứng hay oán hận.

Trong lòng Tần Mục chua xót và ngọt ngào dung hợp vào nhau, chúng không ngừng chạy loạn trong người của hắn. Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi tới sau lưng Lưu Đan và dang tay ra ôm eo của nàng kéo vào trong lòng của mình, bàn tay lớn bao trùm bụng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.