Đây là nữ nhân đầu tiên của hắn trên thế giới này, nàng như con mèo nhỏ được người ta vuốt ve nhẹ nhàng, thuận thế nhu hòa tựa vào ngực Tần Mục, một cảm giác hài hòa hiện ra, hương thơm tràn ngập chớp mũi Tần Mục. Hắn có chút cúi đầu xuống vùi đầu vào tóc dài của nàng, hắn đang hưởng thụ hương thơm của nàng.
- Ngứa.
Mùi hương nam nhân lọt vào trong mũi, cảm giác quen thuộc lẫn lạ lẫm khiến cho nàng run động, hai tay đặt lên tay của Tần Mục, cảm thụ được thô ráp từ tay của hắn. Tay của Tần Mục xem như bóng hơn của nam nhân khác, so sánh với nữ nhân còn có lực lượng hơn. Lưu Đan kìm lòng không được ngâm nga một tiếng, chỉ cảm thấy nên nghỉ ngơi trong lòng của hắn một lát, dùng cả đời chờ đợi hắn.
Tần Mục cũng không có bởi vì Lưu Đan cầu xin tha thứ mà dừng động tác lại, hắn cảm thấy dục hỏa đang tấn công mình, tóc Lưu Đan không biết dùng dầu gội gì, mềm mại nhu hòa, Tần Mục lúc này dùng lưỡi liếm vành tai của Lưu Đan, cảm thụ nét mượt mà, nói:
- Khổ cho em!
Tần Mục không có xin lỗi, từ khi Lưu Đan quen hắn thì vẫn bận rộn liên tục, lại nhấm nháp nổi khổ tương tư, còn phải bôn ba vì sinh ý. Những lời này không khác gì một câu nói đầy tình cảm, đột nhiên Lưu Đan xoay người lại, nắm tay nhỏ nhắn của nàng đánh vào ngực của Tần Mục, sau đó bật khóc đầy ủy khuất:
- Đều tại anh, đều tại anh, đều tại anh!
Tần Mục mặc cho Lưu Đan đánh mình, từng bước lui ra phía sau. Thẳng đến thối khi lui tới cửa phòng Tần Mục mới nhu hòa bắt lấy tay Lưu Đan, nhẹ giọng cười xấu xa nói:
- Lại lui về sau chính là thiên hạ của anh!
Lưu Đan ah một tiếng, không kìm lòng được lui ra sau. Tần Mục đâu có bỏ qua tình thú của mình được, khẽ cong eo ôm lấy nàng, lập tức đá cửa phòng ngủ lại.
Một mùi hương xông vào mũi và trong phòng đầy vui mừng. Lưu Đan hận không thể mang đầu của mình vĩnh viễn vùi trong ngực Tần Mục, Tần Mục nhỏ giọng giải thích:
- Em không xấu hổ, đây không phải là phòng tổng thống, anh sẽ biến nơi này thành phòng cưới...
Không cần quá nhiều giải thích, Tần Mục làm sao không rõ tâm tư của Lưu Đan, hắn không thể cho Lưu Đan hôn lễ châ chính, nhưng mà hắn có thể cho Lưu Đan thỏa mãn tâm lý khát khao của mình, hắn làm sao không biết nhu tình trong lòng Lưu Đan. Không có thô bạo ném Lưu Đan lên giường, Tần Mục chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhành vuốt tóc của nàng, hôn lên gương mặt như hoa đó.
Bàn tay của Lưu Đan nắm chặt cổ áo vét Tần Mục, sợ nam nhân này sẽ bay đi mất. Tần Mục ôm Lưu Đan, ngón tay nhu hòa vuốt ve cái cằm của nàng, nhẹ nhàng nâng trán nàng lên, Lưu Đan lúc này như sương mù, không quan tâm tới ánh mắt tham lam của Tần Mục, nội tâm Tần Mục thương tiếc tăng mạnh.
Có lẽ nhiều lời hơn nữa sẽ là vướng víu, nhiều động tác hơn nũa sẽ thuyết minh khát vọng của nam nữ với nhau. Bốn môi chạm nhau mà không có chút khúc nhạc dạo nào.
Bờ môi của Lưu Đan vẫn lạnh buốt dù trong lòng rất ấm, trong cánh môi này Tần Mục cảm nhận được nhớ nhung vô hạn. Đầu lưỡi của Tần Mục nhẹ nhàng mở răng của nàng ra, nàng giống như bảo khố cần mật mã tiến vào, Tần Mục chính là chìa khóa mở ra bảo khố.
Sau khi Lưu Đan giống như con cừu nhỏ hiện ra trước mặt Tần Mục, Tần Mục thương tiếc dùng hai tay vỗ dành thân hình run rẩy của nàng. Mỗi khi chậm vào da thịt nàng thì nơi đó đỏ hồng lên, trong miệng của nàng ngâm nga những âm thanh vô nghĩa, trong mái tóc rối tung hiện ra nét cuồng dã.
- Lão công...
Lưu Đan nói ra hai chữ này, duỗi bàn tay nhỏ ngăn động tác của Tần Mục, hàm răng giao thoa lẫn nhau giống như ngăn không cho mình rên rĩ, có chút phẫn hận nói ra:
- Anh có phải muốn tra tấn em đúng không? Đừng quên anh còn một việc chưa làm đấy!
Tần Mục đầu đầy sương mù, không biết Lưu Đan đã nói chuyện gì. Lưu Đan bật cười, mặt mũi đỏ mặt càng khiến người ta yêu thích, tay của nàng chậm rãi vuốt ngực Tần Mục, bờ môi nhỏ nhắn đỏ tươi nói nhỏ bên tai Tần Mục, ôn nhu nói:
- Anh phải cho em một đứa con.
Hai người thở hào hển nằm cùng nhau, Lưu Đan cường chống thân hình mệt mỏi, mang đầu của mình đặt vào trong ngực Tần Mục, nghe tiếng tim đập của hắn và bật cười lớn, Tần Mục nghe nàng cười khó hiểu, thò tay vỗ lên bờ môi đầy đặn của Lưu Đan một cái, cũng cười rộ lên, hỏi:
- Nhớ tới chuyện gì mà cười vậy?
Lưu Đan hôn lên lồng ngực đầy mồ hôi của Tần Mục, ôn nhu nói:
- Em đã nói với anh rồi, chuyện Vạn Yến không chỉ có mình chúng ta muốn nuốt vào đâu.
Ngón tay của Tần Mục đang vuốt nhẹ lên bắp đùi đẫy đà xinh xắn của Lưu Đan, Lưu Đan lúc này rùng mình, thân thể không ngừng run rây dưới động tác của Tần Mục, mị nhãn như tơ tựa đầu vào vai của hắn, hắng giọng:
- Nói cho anh nghe mà anh có nghe được không?
Tần Mục mỉm cười, trở tay ôm lấy Lưu Đan, Lưu Đan nhanh chóng trốn tránh, đại chiến tiếp tục diễn ra cho tới tối.
Sắc trời dần dần tối xuống cũng là một ngày đầy vuốt ve an ủi, Lưu Đan hóa thành cánh hoa trắng nõn và nhu tình được Tần Mục vuốt phẳng.
Sau khi mệt mỏi qua đi, Tần Mục rút điếu thuốc ra, tay trái vô ý thức vuốt ve mái tóc trơn mềm của Lưu Đan, chậm rãi nói:
- Kỹ thuật của Vạn Yến hiện tại đang ở chỗ cao, thiên hạ không có tường không lọt gió, chúng ta có tin tức thì người khác cũng có con đường của mình. Anh cũng không muốn kiếm bao nhiêu tiền, bởi vì trước mặt cơ quan quốc gia lại không đáng nhắc tới. Anh chỉ muốn bảo vệ thương hiệu mà thôi, như vậy nó sẽ có chỗ đứng ở quốc tế.
Lưu Đan bật cười, cái miệng nhỏ nhắn của nàng cắn vào vành tai của Tần Mục, lúc Tần Mục trừng mắt thì nàng mới vừa cười vừa nói:
- Nói chuyện như đại nhân vật, cũng không biết trong đầu anh là thứ gì, toàn suy nghĩ linh tinh như ông già bảy tám chục tuổi. Kỹ thuật máy móc hạch tâm của Vạn Yến do Phỉ Lợi Phổ độc quyền.
Nếu tại Trung Quốc, Tần Mục có thể toàn lực thu mua Phỉ Lợi Phổ, thậm chí không tiếc vận dụng lực lượng của lão gia tử. Nhưng Phỉ Lợi Phổ hôm nay lại như mặt trời ban trưa, hắn không cách nào làm gì được. Cân nhắc trong chốc lát, Tần Mục không bắt được trọng điểm nên dặn dò Lưu Đan cẩn thận là hơn, từng bước ép sát, những chuyện này cần nhân sĩ chuyên nghiệp đi làm. Tần Mục là người quyết định nhưng cần có người thực hành, phương châm định ra thì phải có người đi hoàn thành nó.
Hai người lại bàn cả buổi thẳng đến khi đèn lên sáng ngời mới quyến luyến mặc quần áo. Lưu Đan giống như hiền thê đảm đang mặc quần áo cho Tần Mục, cẩn thận thu thập trong phòng, lại nhặt vài cọng tóc trên gối của Tần Mục lên sau đó đặt vào hộp trang sức nhỏ của mình.
Tần Mục lẳng lặng nhìn Lưu Đan làm xong chuyên này, trong nội tâm nhu tình mật ý đợi Lưu Đan đứng lên thì Tần Mục ôm nàng vào trong ngực, gần như muốn dung nhập nàng vào người của mình.
Lưu Đan vốn tưởng rằng Tần Mục lại muốn tái chiến một phen, trên mặt kinh hãi, nàng đã không chịu nổi chinh phạt rồi, suốt nửa ngày như vậy là nàng gượng chống, bây giờ không còn sức. Nhưng Tần Mục không có giở trò, chỉ tiếp tục ôm nàng mà thôi, cho nàng yên lặng một lát