Thanh Thư Vô Kị

Chương 11: Chương 11




Đệ thập nhất chương: Nhân uân tử khí

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Hai huynh đệ không nói chuyện nữa, sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thư bị hàn độc phát tác của Trương Vô Kị đánh thức, vội vàng gọi người.

Trương Tam Phong truyền nội lực khiến Trương Vô Kị tạm mê man đi, rồi nói cho Tống Thanh Thư biết tình huống hiện tại.

Hàn độc của Trương Vô Kị đã xâm nhập tới ngực cùng đan điền, ngoại lực không có cách nào tiêu trừ, công sức mấy chục ngày qua của bọn họ coi như đổ đi cả. Muốn giải hàn độc trong cơ thể hắn, ngoại nhân không thể tương trợ mà phải tự mình tu tập thứ nội công chí cao vô thượng Cửu Dương chân kinh, để chí dương hóa giải chí âm. Nhưng trước kia Trương Tam Phong được tiên sư Giác Viễn đại sư truyền thụ kinh văn không lĩnh hội được toàn bộ, dù đã bế quan khổ cứu mấy lần cũng mới thông suốt được ba bốn thành. Lúc này cũng chỉ đành dạy cho Trương Vô Kị Cửu Dương thần công của Võ Đang, kéo dài được một ngày liền sống lâu thêm một ngày.

Mà Tống Thanh Thư từ năm mười tuổi đã bắt đầu luyện tập Võ Đang Cửu Dương công, Trương Tam Phong liền dặn y đến dạy Trương Vô Kị.

Tống Thanh Thư được thái sư phụ cho phép, mỗi khi Trương Vô Kị tỉnh lại liền truyền thụ cho hắn công pháp cùng khẩu quyết Võ Đang Cửu Dương công.

Đây là một môn công phu thiên biến vạn hóa, một lời khó nói hết, ngắn gọn thì bước đầu công phu là luyện “Đại chu thiên bàn vận”, dẫn một luồng chân khí ấm áp theo Âm Khố (huyệt Hội Âm) đổ vào ba mạch Nhâm, Đốc, Xung, chạy xuống Vĩ Lữ quan, sau đó rẽ làm hai nhánh thẳng lên Lộc Lô quan ở hai bên đốt xương sống thứ mười bốn, rồi qua lưng, vai, cổ tới tận Ngọc Trẩm quan, gọi là “Nghịch vận chân khí thông tam quan”.

Giai đoạn thứ nhất này, Tống Thanh Thư luyện mất ước chừng hai năm, nhưng tới lượt Trương Vô Kị, hắn chỉ cần luyện nửa năm đã có chút thành tựu, điều này khiến Tống Thanh Thư cười khổ không thôi, thầm nghĩ quả nhiên là nhân vật chính có khác.

Trong nửa năm này, Trương Vô Kị tuy hàn độc phát tác nhiều lần, thanh khí trên mặt cũng chưa từng tiêu tán, nhưng tinh thần thì rất tốt, khiến trên dưới Võ Đang đều vô cùng vui mừng. Tống Thanh Thư đương nhiên là luôn ở bên hắn, Trương Vô Kị mỗi đêm đều cùng y ngủ. Trên dưới Võ Đang cũng không thấy có gì kì quái, năm đó Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc cùng nhau bái sư, hai người để thuận tiện sắp xếp thời gian tập võ mà cùng ăn cùng ngủ tới năm mười tám tuổi mới tách ra, cho nên mọi người cùng không lưu tâm gì.

Bản thân Tống Thanh Thư cũng hiểu rằng chẳng có gì, Trương Vô Kị chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, tuy rằng ngoại nhân không biết bọn họ mỗi đêm đều lõa thân trên da thịt tương thiếp, nhưng Tống Thanh Thư biết y chỉ là ấm lô hình người của Trương Vô Kị, nên cũng không suy nghĩ gì thêm.

Nhưng kì thực để chống lại hàn độc của Trương Vô Kị, khi ngủ y đã thành thói quen tự giác vận công, công lực đột nhiên tăng mạnh vọt thẳng lên giai đoạn “Nhân uân tử khí”.

Thời gian này, Trương Tam Phong dốc toàn lực bồi dưỡng nội công của Trương Vô Kị, Tống Viễn Kiều cũng vì hắn mà bôn ba khắp nơi tìm linh đan diệu dược, những gì mà nhân sâm ngoài trăm tuổi, hà thủ ô thành hình, tuyết sơn phục linh đủ thứ trân kì quý hiếm.

Tống Thanh Thư mỗi ngày trừ bỏ cùng hắn luyện công, còn phải giám sát hắn nuốt những linh đan diệu dược này vào bụng. Trương Vô Kị ban đầu ngại đắng không muốn uống, Tống Thanh Thư chỉ cần trừng mắt, hắn dù không tình nguyện nhưng rất sợ sư huynh tức giận, liền như bị làm phép mà bê bát lên uống hết khiến mọi người đều tấm tắc lấy làm kì.

Chỉ là những linh dược trân kì đó hắn uống đã không biết nhiều ít, nhưng thủy chung vẫn như ném đá xuống bể.

Trương Vô Kị về sau cũng phát hiện những linh dược này đối hắn đều vô dụng, liền lén giở tính tình tiểu hài tử, quấn lấy Tống Thanh Thư nhờ y giải quyết hộ mấy bát thuốc. Tống Thanh Thư tuy rằng kiên trì không uống, nhưng chống đỡ không nổi đủ trò gian trá của Trương Vô Kị, cứ mười bát lại bị lừa uống một, ích lợi đối với y cũng không phải nhỏ.

Phái Võ Đang bận chữa thương trị bệnh, cũng không rảnh rỗi truy tìm kẻ đã đả thương Du Đại Nham cùng cừu nhân của Trương Vô Kị. Trong nửa năm này, Thiên Ưng giáo chủ Ân Thiên Chính nhiều lần phái người tới thăm ngoại tôn và đưa tặng nhiều lễ vật quí trọng. Võ Đang chư hiệp để bụng việc Du Đại Nham gián tiếp bị hại trong tay Thiên Ưng giáo, mỗi lần đều xua đuổi sứ giả, lễ vật đem trả lại, một kiện cũng không thu. Có lần Mạc Thanh Cốc còn hung hăng đánh sứ giả một trận, từ đó về sau Ân Thiên Chính cũng không phái người lên núi nữa.

Tống Thanh Thư tuy rằng ngày đêm bồi bên Trương Vô Kị, nhưng cũng bớt ra thời giờ tới thăm Du Đại Nham.

Hắc Ngọc Đoạn Tục cao đã được kiểm nghiệm là đồ thật, Trương Tam Phong tự mình hạ sơn mời đại phu có tiếng, một lần nữa phá nát tứ chi Du Đại Nham rồi thượng Hắc Ngọc Đoạn Tục cao, cộng thêm đại phu điều dưỡng, sau hai tháng đã có thể đứng lên nhờ quải trượng. Trương Tam Phong kiểm tra lại một phen, nói rằng về sau hắn ít nhất cũng có thể khôi phục lại tám phần.

Du Đại Nham đương trường gọi tên ngũ đệ, lệ rơi đầy mặt. Mọi người cũng không khỏi bi thương, nếu chuyện này phát sinh sớm hơn một chút, Trương Thúy Sơn cũng không phải thẹn với tam ca tới mức vứt bỏ tính mạng của mình.

Nhưng dù thế nào, đây cũng là một đại hảo sự của Võ Đang. Chỉ là Trương Vô Kị lén kéo Tống Thanh Thư, không bằng lòng khi y lại tới chỗ Du Đại Nham nữa.

Tống Thanh Thư biết hắn tuy không nói ra miệng, trong lòng vẫn có một góc nhỏ bất mãn với Du Đại Nham. Cân nhắc một hồi, chung quy là đợi khi Du Đại Nham có thể rời giường liền toàn tâm toàn ý chiếu cố hắn. Đương nhiên cũng không thể không tìm thời điểm thích hợp, nói hết sự tình với Trương Vô Kị một lần, hắn thế mới biết mẫu thân của mình đã gián tiếp hại Du tam bá thành kẻ tàn phế. Hắn vốn thiện lương vô cùng, sau khi khúc mắc được giải khai, lại thường cùng Tống Thanh Thư đến bồi Du Đại Nham, xoa bóp tay chân cho hắn.

Lại qua thêm một năm, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn vô cùng tốt đẹp, nhưng sự thực là Trương Vô Kị ngày càng tiều tụy. Mọi người nhìn thấy hắn thì đều miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng đều thầm xót xa, giọt máu cuối cùng do Trương Thúy Sơn lưu lại, rốt cục cũng không thể bảo trụ.

Trương Vô Kị vừa tròn mười một tuổi, mà Tống Thanh Thư đã thành thiếu niên mười sáu. Trương Vô Kị tuy đã cao thêm rất nhiều, nhưng cũng mới chỉ tới ngang vai Tống Thanh Thư. Hắn thường nhìn Tống Thanh Thư gương mặt như ngọc, nho nhã tuấn tú mà bản thân thì gầy gò yếu ớt, không nhịn được ước ao.

Trương Vô Kị biết rằng mọi người tuy không nói ra miệng, nhưng ánh hắn nhìn hắn giống như nhìn một người sắp chết đến nơi. May mắn, vẫn có sư huynh hắn bất đồng.

Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, đương nhiên là đối đãi với hắn như với một người bình thường, tuy rằng nuông chiều, nhưng cái gì cần nghiêm khắc thì đều nghiêm khắc. Chỉ là không ngờ rằng bởi vậy mà Trương Vô Kị càng ỷ lại vào y hơn.

Một ngày bình thường như bao ngày, sáng sớm hai người ngồi khoanh chân luyện công trên giường. Thời điểm luyện công Trương Vô Kị thích nhất là ngồi đối diện Tống Thanh Thư, như vậy chỉ cần hắn mở mắt ra là thấy được sư huynh, cho dù hàn độc phát tác cũng an tâm vô cùng.

Hắn tĩnh tâm lại, cảm giác được chân khí hướng tới huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu, sau đó phân làm năm nhánh, rồi tất cả chân khí trong cơ thể hội tụ tại huyệt Đản Trung, chia ra hai nhánh rồi lại tụ vào đan điền. Tuần hoàn một vòng như vậy, thân thể như được tưới cam lộ, chân khí trong đan điền như sương khói lượn lờ, thong dong tự tại, Trương Vô Kị cảm giác được hẳn đã luyện tới cái gọi là “Nhân uân tử khí”.

Tống Thanh Thư đang điều tức chợt nghe được một tiếng rên rỉ như muỗi kêu, vội vàng mở mắt. Y tưởng rằng hàn độc của Trương Vô Kị phát tác, nhưng chỉ thấy gương mặt hắn hơi đỏ, lại có chút ngượng nghịu.

“Vô Kị, ngươi làm sao vậy?” Tống Thanh Thư sợ hắn luyện công sai đường, vội đưa tay kéo hắn vào trong lòng, tay kia đặt trên cổ tay hắn, động tác thành thạo vô cùng, bởi trong thời gian một năm rưỡi, y đã làm việc này nhiều lần lắm. Mà khi ngực y tiếp xúc với lưng của Trương Vô Kị, không ngờ tới người trong lòng lại rên thêm một tiếng, trong đó ẩn ẩn có khoái ý.

Tống Thanh Thư không kịp nghĩ nhiều, vội bắt mạch hắn, nhưng không hề phát hiện thấy dị trạng khi hàn độc phát tác, lo lắng hỏi: “Vô Kị, ngươi khó chịu ở đâu?”

“Sư huynh, ta có chút nóng.” Trương Vô Kị hé hé môi nói.

Tống Thanh Thư vừa nghe liền biết không phải chuyện đùa, từ khi Trương Vô Kị trúng Huyền Minh thần chưởng tới nay, chỉ từng thấy hắn kêu lạnh, chưa từng nói qua một chữ nóng, lập tức hỏi: “Nóng ở đâu?”

Trương Vô Kị cùng sư huynh mấy năm nay thân thiết vô cùng, chuyện gì cũng sẽ không giấu diếm y, nghe vậy liền nắm lấy bàn tay Tống Thanh Thư, lần mò tới nơi đột nhiên nóng tới không chịu nổi của mình.

Tống Thanh Thư cảm giác được Trương Vô Kị đang kéo tay mình hướng tới tiểu phúc, huh? Vẫn lạnh mà? Huh? Lại còn đi xuống?



Khi Tống Thanh Thư trì độn phản ứng được là mình đang đụng đến nơi nào thì, trong đầu “ầm” một tiếng, gương mặt đỏ bừng lên.

———————————

Thế nhóe, cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Cơ mà ~~~ *run rẩy* tác giả có hơi quá tay ko? Tiểu Vô Kị mới có mười một tuổi mà? Hay là trẻ con thời nay, àh quên, thời xưa phát dục sớm???

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.