Đệ thập nhị chương:
Con đường mà nam nhân nhất định phải đi qua
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Giây phút ấy, trong đầu Tống Thanh Thư xoay chuyển không biết bao nhiêu ý niệm. Thời đại này đơn thuần mộc mạc, không giống như thế giới trước kia của y, ở đây căn bản không có cái gì gọi là giáo dục giới tính. Đều là do phụ thân hoặc huynh trưởng chỉ dạy, nhưng kì thực Tống Viễn Kiều cho tới giờ cũng chưa từng nói qua với y về vấn đề này, nên hôm nay đổi thành Vô Kị, y thật không biết phải làm sao, không có tiền lệ a ~~~
Đợi lúc y lấy lại được tinh thần, liền đụng ngay phải ánh mắt của Trương Vô Kị. Tống Thanh Thư lúc này mới có phản ứng, vội vàng rút tay về.
Trương Vô Kị tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn tham lam ngửa đầu lên nhìn Tống Thanh Thư, thì thầm: “Sư huynh, ngươi đỏ mặt rồi, nhìn thật là đẹp.”
Những lời này khiến Tống Thanh Thư vốn thực vất vả mới bình tĩnh trở lại sắc mặt càng hồng lên như bị thiêu đốt. Trương Vô Kị nhìn tới ngây người, hỏa nhiệt nơi tiểu phúc càng lúc càng bùng lên dữ dội.
“Sư huynh… ta… thật khó chịu… nhưng lại thấy thích…” Trương Vô Kị mơ mơ hồ hồ khẽ ngâm, vô thức dựa sát vào lòng người phía sau, hai tay tìm kiếm tay của Tống Thanh Thư, muốn một lần nữa đặt lên chỗ kia. Trương Vô Kị cái gì cũng không hiểu, nhưng hắn lại nhớ rõ, cảm giác vừa rồi thực phi thường thoải mái, hắn còn muốn nữa.
Tống Thanh Thư luống cuống tay chân kéo hắn vào lòng, để hắn ngồi được thoải mái.
Trương Vô Kị gương mặt đỏ bừng nhìn y, trong đáy mắt là khó hiểu cùng cầu xin.
Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng lên, cố gắng thu liễm tâm thần, nặn ra vài lời từ trong đầu: “Vô Kị, thuần dương công của phái Võ Đang chúng ta cần phải giữ thân đồng tử cho tới khi đại thành, các vị sư bá của người đều là ngoài ba mươi tuổi mới thành thân.”
“A? Vậy phụ mẫu ta…” Trương Vô Kị trừng mắt, mang theo thái độ hoài nghi với lời nói của Tống Thanh Thư, tưởng rằng y chỉ dỗ hắn cho có lệ.
“Ngũ thúc cùng ngũ thẩm là ngoại lệ…” Tống Thanh Thư cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Trương Vô Kị, nhưng lại không có dũng khí nhìn hắn, không dấu vết dời đi, rũ mi mắt: ” Bởi vì người trong bản phái âm dương không được điều hòa, dương khí quá thừa, bởi vậy sáng sớm là lúc… Ân… Tình huống như vậy, cũng là bình thường…” Y nói một phen cho hết, mất thật nhiều khí lực, sau lưng cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Kì thực nếu đổi người khác tới giảng cho Trương Vô Kị loại chuyện này, tuyệt đối sẽ nói ra những lời lẽ nghiêm khắc quang minh lỗi lạc. Chỉ là Tống Thanh Thư chưa từng có kinh nghiệm, khiến Trương Vô Kị nhìn vị sư huynh thường ngày chững chạc giờ đây úp úp mở mở, trong lòng lại có một loại cảm giác không nói nên lời.
Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kị không hề có động tĩnh gì, tưởng rằng hắn đã tiếp nhận mấy lời giải thích này, vừa thở phào một hơi, đột nhiên cảm giác được phía trước vươn tới một cánh tay nhỏ bé, không chút khách khí sờ loạn địa phương yếu hại của y. Tống Thanh Thư cả kinh hít sâu một hơi, vội vàng giữ lấy cổ tay hắn: “Ngươi làm cái gì?”
“Hi hi, sư huynh, ngươi nói loại tình huống này rất bình thường, vậy ngươi có hay không?” Trương Vô Kị đánh lén không hiệu quả, thất vọng bĩu môi.
“Hồ nháo!” Tống Thanh Thư lúc này đã hồng tới tận mang tai, nhưng vẫn miễn cưỡng quát lớn: “Mau ngồi xuống! Ta xem vừa rồi ngươi đã luyện thành “Nhân uân tử khí”, vận chuyển nội lực một vòng liền có thể tiêu trừ được thứ nhiệt độ này.”
Trong lòng Trương Vô Kị thực không muốn nhanh như vậy tiêu trừ đi nhiệt độ trong cơ thể, cơ thể hắn đã hơn một năm rồi luôn lạnh lẽo, thỉnh thoảng bỗng có chút nóng, mặc dù khó chịu nhưng khiến hắn lưu luyến không thôi. Nhưng hắn đối sư huynh kính nể vô cùng, thấy y nghiêm mặt thuyết giáo, vội vàng quy quy củ củ ngồi xuống, hơi vận nội tức.
Tống Thanh Thư thấy hắn cuối cùng cũng nghe lời, thở phào một hơi, cũng nhắm mắt đả tọa. Lại không biết rằng, khi y đã nhập định, đôi mắt tinh lượng phía đối diện một lần nữa mở ra, ngây ngốc nhìn y thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tống Thanh Thư đem câu chuyện buổi sáng hôm đó như một nốt nhạc đệm không lớn không nhỏ, nhanh chóng vứt ra sau đầu. Nhưng y không biết rằng, bắt đầu từ hôm đó mỗi sáng sớm y cùng Trương Vô Kị ngồi đối diện đả tọa, người kia đều len lén nhìn y, trên gương mặt hiện lên biểu tình vui thích xen lẫn khó chịu.
——————————-
Nửa năm lại trôi đi, Trương Vô Kị mười hai tuổi, Tống Thanh Thư cũng vừa qua sinh thần thứ mười bảy.
Trương Vô Kị luyện Võ Đang Cửu Dương công đã hơn hai năm, nhân uân tử khí trong đan điền cũng có chút thành tựu, thế nhưng hàn độc đã ăn sâu vào kinh mạch khắp cơ thể, nếu không thể trừ bỏ hoàn toàn, thanh khí trên mặt sẽ càng ngày càng đậm, mỗi khi hàn độc phát tác, đau khổ phải chịu đựng cũng là ngày một tăng thêm.
Tống Thanh Thư luôn ở bên cạnh mỗi khi hàn độc của hắn phát tác, mong muốn có thể giúp hắn bớt đi vài phần đau khổ, nhưng phát giác ra những gì mình có thể làm ngày càng ít đi.
Trương Vô Kị cũng phát hiện nếp nhăn nơi mi tâm sư huynh xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, biết y vì lo lắng cho mình mà mặt ủ mày chau, thường thường kể truyện cười cho y nghe. Tống Thanh Thư biết tâm ý của hắn, muốn khiến mình thả lỏng tâm tình, nhưng lại không biết yêu thương của mình với Trương Vô Kị càng lúc càng sâu, không thể buông xuống được nữa.
Tiết Trung thu, Võ Đang cao thấp cùng Trương Tam Phong hạ lễ, còn chưa khai tịch, Trương Vô Kị đột nhiên phát bệnh, thanh khí trên mặt càng lúc càng đậm, thân mình không ngừng run lên. Hắn sợ phá hỏng hứng thú của mọi người nên cắn răng cố nén, nhưng sự tình này có ai lại không nhìn ra?
Tống Thanh Thư cuối cùng nhịn không được, đứng dậy kéo Trương Vô Kị vào phòng, nhét hắn xuống dưới chăn bông, đồng thời đốt một lò sưởi thật vượng.
Trương Tam Phong đột nhiên nói: “Ngày mai ta mang Vô Kị đi Tung Sơn Thiếu Lâm tự một chuyến.” Mọi người đều minh bạch tâm ý sư phụ, đó là hắn không còn cách nào khác, đành phải hướng Thiếu Lâm cúi đầu, tự mình đi cầu cứu Không Văn đại sư, hi vọng cao tăng Thiếu Lâm có thể bổ khuyết Cửu Dương thần công còn thiếu sót, cứu lại tính mệnh Vô Kị.
Sau một màn hai năm trước trên núi Võ Đang, Thiếu Lâm cùng Võ Đang song phương kết thành hiềm khích không nhỏ. Trương Tam Phong thân là nhất đại tông sư, đã hơn trăm tuổi, còn phải tự hạ mình đi cầu người, là vô cùng mất thân phận. Nhưng mọi người nhớ tới Trương Thúy Sơn, cho dù biết chỉ cần Trương Tam Phong lên Tung Sơn, từ nay về sau phái Võ Đang không thể ngẩng đầu trước phái Thiếu Lâm nữa, những hư danh này nọ cũng đành buông tay.
Vốn phái Nga Mi cũng được truyền thừa một phần Cửu Dương chân kinh, nhưng hai năm trước sau khi Ân Lê Đình cùng Kỉ Hiểu Phù nói chuyện một phen, Ân Lê Đình liền hướng Nga Mi từ hôn. Lí do cụ thể hắn chưa từng nói ra, chỉ bảo rằng bản thân không xứng với Kỉ Hiểu Phù. Mà Kỉ Hiểu Phù vì từ hôn cũng rời phái trở về nhà, từ đó Võ Đang cùng Nga Mi mất hết thể diện, không bao giờ lui tới nữa. Trương Tam Phong mấy lần viết thư thăm hỏi sai Mạc Thanh Cốc đưa đi, Diệt Tuyệt sư thái ngay cả phong bì cũng không mở, trả nguyên thư về.
Lúc này ngoại trừ hướng phái Thiếu Lâm cúi đầu, cũng không còn cách nào khác.
Nếu để Tống Viễn Kiều dẫn theo chúng sư đệ tới Thiếu Lâm thỉnh giáo, mặc dù đối với mặt mũi phái Võ Đang thì tốt hơn, nhưng Không Văn đại sư chắc chắn sẽ không giao ra Cửu Dương chân kinh thực, đó cũng là đương nhiên. Mọi người nghĩ tới uy danh hiển hách suốt hai, ba mươi năm nay của phái Võ Đang từ sau chỉ cần gặp phái Thiếu Lâm liền không thể ngẩng đầu lên, đều buồn bực không vui, tửu yến đêm Trung thu cũng chỉ qua loa mấy chén rượu buồn rồi giải tán.
Sau khi rời tiệc, Trương Tam Phong tới hậu viên xem Trương Vô Kị, dặn hắn phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Trương Vô Kị cầm lấy tay hắn, khẩn cầu: “Thái sư phụ, ngày mai hạ sơn có thể mang theo cả sư huynh không?”
Trương Tam Phong biết Trương Vô Kị suốt hai năm dính lấy Tống Thanh Thư, cũng không nhiều lời, gật đầu đáp ứng hắn. Trương Vô Kị lúc này mới vừa lòng nhắm mắt, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Tống Thanh Thư tiễn Trương Tam Phong ra khỏi phòng, tới cửa hậu viên Trương Tam Phong đột nhiên xoay người lại, đôi mắt lấp lánh tinh quang chăm chú nhìn Tống Thanh Thư, thật lâu sau mới thở dài: “Thanh Thư, khổ cho ngươi rồi.”
“Không có gì, thái sư phụ, không cần để Vô Kị biết.” Tống Thanh Thư mỉm cười, biết thái sư phụ nhãn lực phi phàm, đã nhìn ra hai năm y cùng Trương Vô Kị khu độc luyện công, tuy rằng đối với nội lực của y có lợi thật lớn, nhưng xét tổng thể thì, cái được vẫn thua xa cái mất.
Phái Cổ Mộ tu luyện nội lực cần sự phụ trợ của Hàn Ngọc sàng là bởi vì tâm pháp nội công của bọn họ. Về sau Dương Quá lại cùng Tiểu Long Nữ luyện Cửu Âm chân kinh, Hàn Ngọc sàng vốn là vật chí âm, hiệu quả phụ trợ đương nhiên càng lớn. Y mỗi đêm nằm bên Trương Vô Kị, Trương Vô Kị cũng giống như Hàn Ngọc sàng, chỉ khác ở chỗ y luyện chính là Võ Đang Cửu Dương công – một phần của Cửu Dương chân kinh.
Ban đầu y cũng không phát hiện ra vấn đề này, tưởng rằng ban đêm vô thức vận nội lực chống lại hàn độc cũng không khác gì ban ngày, tới lúc phát hiện ra mới thấy vấn đề này thực nghiêm trọng. Chỉ cảm thấy ban đêm vận bao nhiêu nội lực, hôm sau nhất định phải tu luyện nội lực nhiều hơn để duy trì. Tuy rằng cổ quái, nhưng nội lực đích xác là có tăng trưởng. Y không nghĩ tới dừng việc luyện võ công, lại cần ở bên Trương Vô Kị, cứ ngày đêm như vậy, hiện tại tạo thành thế giằng co giữa âm dương nội lực trong cơ thể. Chờ tới lúc y phát hiện không có cách khống chế nội lực thì đã muộn. Hiện tại tuy rằng biểu hiện không quá rõ rệt, nhưng ai nhãn lực cao minh đều có thể phát giác ra cỗ thanh khí nơi mi tâm của y.
Gần đây cứ cách một thời gian là trong y như có phiên giang đảo hải, âm dương nội lực tựa hồ đem cơ thể y thành chiến trường, một hồi dương khí thịnh, một hồi âm khí thịnh, khiến y ban đêm gần như không thể ngủ. Nếu còn kéo dài như vậy, chỉ sợ một thân nội lực phải gian khổ tu luyện này tám chín phần mười sẽ thành phế thải.
Tống Thanh Thư cũng biết gần đây Trương Tam Phong quyết định hạ mình đi cầu Thiếu Lâm có quá nửa là vì Trương Vô Kị, nhưng phần còn lại chính là vì y. Tống Thanh Thư trong lòng thực cảm kích, quy quy củ củ thi lễ: “Đa tạ thái sư phụ quan tâm.”
Trương Tam Phong lại thở dài một hơi, nhìn thanh khí nơi mi tâm Tống Thanh Thư, rồi nhìn xa xa Trương Vô Kị đang ngủ bên cửa sổ, cũng không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.
———————————-
Bấm vào đây nào ^^~