Đệ thập tứ chương: Ly biệt
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Trương Vô Kị đã có tâm phòng bị Chu Chỉ Nhược, gì thì gì cũng không chịu cùng nàng nói chuyện nữa, còn không muốn Tống Thanh Thư tiếp xúc với nàng, luôn dùng đủ loại lí do để ngăn trở.
Tống Thanh Thư tuy thấy Trương Vô Kị cùng Chu Chỉ Nhược lãnh đạm như vậy thực không bình thường, nhưng y nguyên bản đã muốn hai người cách xa nhau một chút nên cũng không để ý lắm. Chỉ là Trương Tam Phong cảm thấy rất khó hiểu, Chu Chỉ Nhược xinh đẹp khả ái như vậy nhưng Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị không ai thèm liếc nhiều hơn một chút? Hay là do niên kỉ nàng còn quá nhỏ?
Nhưng mặc kệ Trương Tam Phong có nghĩ gì, câu chuyện vẫn diễn biến theo tình tiết mà Tống Thanh Thư đã biết rõ. Thường Ngộ Xuân biết Trương Vô Kị mắc phải hàn độc, liền tỏ ý muốn dẫn hắn tới Hồ Điệp cốc cầu Điệp cốc y tiên chữa bệnh. Trương Tam Phong cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý. Còn Chu Chỉ Nhược theo hắn quay về Võ Đang, sau này sẽ đưa đến Nga Mi bái Diệt Tuyệt sư thái làm sư phụ.
Trương Vô Kị vốn muốn lôi Tống Thanh Thư cùng đi, nhưng Thường Ngộ Xuân không đồng ý. Bởi vì Điệp cốc y tiên vốn nổi danh thấy chết không cứu, hơn nữa còn không cho phép ngoại nhân tiến vào Điệp cốc của hắn, cho dù Trương Vô Kị luyến tiếc Tống Thanh Thư bao nhiêu, cũng biết lần này xác thực là phải cùng sư huynh li biệt.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tam Phong mang theo Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược chia tay Thường Ngộ Xuân cùng Trương Vô Kị. Trương Vô Kị từ sau khi phụ mẫu mất đi vẫn ngày đêm dính lấy sư huynh không rời, sắp tới lại phải ly biệt, đôi mắt ngân ngấn lệ chỉ chực rơi xuống.
Tống Thanh Thư ôn nhu dỗ dành: “Vô Kị, đợi bệnh tình của ngươi hảo rồi Thường đại ca liền mang ngươi quay về Võ Đang sơn, chỉ là mấy tháng thôi, không cần bi thương.”
Trương Vô Kị vẫn níu níu tay hắn, thật lâu vẫn không chịu buông.
Hắn rất sợ chỉ cần buông tay ra, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Bọn họ tuy không nói ra miệng nhưng hắn chẳng lẽ không biết? Cho dù Điệp cốc y tiên chịu chữa bệnh cho hắn cũng không nhất định là chữa khỏi, nếu hắn cứ như vậy chết đi… Trương Vô Kị mở to mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thường Ngộ Xuân nhíu mày hỏi: “Trương huynh đệ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Trương Vô Kị nức nở đáp: “Mười hai tuổi.”
Thường Ngộ Xuân nói: “Tốt, mười hai tuổi thì cũng không còn là tiểu hài tử, còn khóc sướt mướt, không sợ xấu sao? Năm ta mười hai tuổi đã lăn lộn khắp nơi, chưa từng chảy nửa giọt nước mắt.Nam tử hán đại trượng phu, dù phải đổ máu cũng không được rơi lệ. Ngươi còn khóc lóc õng ẹo ta liền đánh ngươi đó.”
Trương Vô Kị nói: “Ta là luyến tiếc thái sư phụ cùng sư huynh mới khóc, người khác có đánh ta ta cũng không khóc đâu. Ngươi dám đánh thì cứ đánh đi, hôm nay ngươi đánh ta một quyền, ngày sau ta trả lại ngươi mười quyền.”
Thường Ngộ Xuân kinh ngạc, cười ha hả: “Hảo huynh đệ, hảo huynh đệ, đây mới gọi là có cốt khí nam tử. Ngươi lợi hại như vậy ta không dám đánh ngươi đâu.”
Trương Vô Kị hỏi: “Ta động cũng không động, sao ngươi không dám đánh?”
Thường Ngộ Xuân cười nói: “Hôm nay ta đánh ngươi, ngày sau ngươi theo thái sư phụ học được Võ Đang thần quyền, ta chịu nổi mười quyền sao?”
Trương Vô Kị nghe vậy cũng bật cười, nghĩ thầm Thường đại ca này tuy tướng mạo hung ác nhưng cũng không phải kẻ xấu.
Tống Thanh Thư thấy bọn họ ở chung cũng coi như hòa hợp, liền cố dằn lòng rút khỏi bàn tay Trương Vô Kị, cùng Trương Tam Phong và Chu Chỉ Nhược rời đi. Y biết một chuyến đi Hồ Điệp cốc này vô cùng trọng yếu với cuộc đời Trương Vô Kị, không chỉ là biện pháp duy nhất để hắn giữ được mệnh mà còn giúp hắn học được y thuật, độc thuật. Cho nên Tống Thanh Thư chỉ đành tự an ủi chính mình, nghĩa vụ bảo mẫu với Trương Vô Kị coi như y đã cố gắng hết sức.
Chin non không rời tổ mẹ, sao có thể trở thành hùng ưng?
Trương Vô Kị nhìn theo bóng bọn họ dần xa, trong lòng thầm hi vọng sư huynh quay đầu lại nhìn hắn một lần, nhưng Tống Thanh Thư vẫn kiên định bước về phía trước, sống lưng thực thẳng, giống như không có gì đáng giá để y phải quay đầu lại. Chỉ là khi đi tới chỗ rẽ, nháy mắt khi y nghiêng người mới như vô ý liếc về sau một chút, rồi mới khuất sau rặng dương liễu.
Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư ở chung lâu như vậy, làm sao không biết cái liếc mắt này đã là cực hạn của sư huynh thanh lãnh?
Liền hớn hở cười tới khóe mắt cong cong, nhưng chỉ thoáng sau lại cảm thấy cô đơn thê lương, khổ sở vô cùng, nhịn không được lại muốn khóc.
——————————–
Tống Thanh Thư cùng Trương Tam Phong và Chu Chỉ Nhược đi tới hương trấn kế tiếp, liền tìm cơ hội nói với Trương Tam Phong nguyện vọng được đơn độc hành tẩu giang hồ.
Trương Tam Phong vuốt vuốt chòm râu thâm sâu nhìn y, hồi lâu sau mới nói: “Thanh Thư, ngươi không phải lo lắng cho Vô Kị nên định âm thầm đi theo đấy chứ?”
Tống Thanh thư thầm kêu oan uổng, y biết rõ Trương Vô Kị có ít nhất hai năm sống sót áo cơm không lo, căn bản không nghĩ tới hắn. Liền nhân tiện nói: “Thái sư phụ, Thanh Thư muốn thừa lúc nội lực chưa sinh biến lịch lãm giang hồ một phen.”
Trương Tam Phong sửng sốt, nhưng cũng lập tức lí giải được gật gật đầu. Tống Thanh Thư từ lần hạ sơn năm mười bốn tuổi kia liền mang Trương Vô Kị quay về trung thổ, sau đó vẫn luôn bồi bên Trương Vô Kị, một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có. Trương Tam Phong nguyên bản có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới y mười bốn tuổi đã một mình cứu được Trương Vô Kị từ tay Huyền Minh nhị lão, những năm gần đây lại càng thêm trầm ổn. Hơn nữa, hiện lại không chịu chút khổ ải để có thêm kiến thức, tương lai sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều. Huống chi nếu y gặp tình huống gì, chỉ cần báo ra xuất thân, trên giang hồ cũng có ít người dám cùng Võ Đang đối địch. Cho dù gặp phải Ma giáo cũng sẽ để ý thân thế Trương Vô Kị mà không làm khó dễ y.
Trương Tam Phong nghĩ tới đây, liền đáp ứng y, chỉ là căn dặn: “Thanh Thư, chờ thái sư phụ trở lại Võ Đang sẽ bế quan tìm cách chữa thương cho ngươi. Hiện tại Vô Kị không ở bên, ngươi cũng không bị hàn độc ảnh hưởng nữa, chỉ cần tạm dừng tu luyện, duy trì âm dương nội lực trong cơ thể cân bằng liền không có vấn đề. Nếu thấy có chỗ nào không ổn liền lập tức trở về là được.”
Tống Thanh Thư liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải đến cổ mộ một chuyến.
Hai năm qua y tương đương với dùng Hàn Ngọc sàng tu luyện võ công. Trên đời hẳn không có ai hiểu rõ về tình trạng thân thể y hơn hoàng sam nữ tử trong cổ mộ .
Được thái sư phụ cho phép, Tống Thanh Thư cũng không dây dưa lằng nhằng, nói một câu cáo biệt với Chu Chỉ Nhược liền đơn độc rời đi.
Nơi y cùng Trương Tam Phong phân ly kì thực cách Chung Nam sơn không bao xa, bởi vậy Tống Thanh Thư chỉ cần phân rõ phương hướng liền rất nhanh đến nơi.
Tống Thanh Thư cũng không vội vàng , từ lúc sống lại tới giờ y có rất ít thời gian cho riêng mình, không cần luyện võ, chỉ là dạo chơi giang hồ. Y ngẫm nghĩ lại một hồi, trong hai năm gần đây võ lâm cũng không có đại sự gì, liền phóng tâm một đường du lãm ngắm cảnh.
Chỉ là ông trời giống như không quen nhìn thấy y thanh nhàn, mới đơn độc bôn tẩu được một ngày, Tống Thanh Thư ăn cơm tối tại tửu *** ngẫu nhiên gặp lại một cố nhân.
Kì thực số người y nhận thức từ khi sống lại tới giờ rất rất ít, người này cũng mới gặp qua có một lần mà thôi, nhưng y thực chán ghét phải gặp lại hắn.
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm Ỷ Thiên kiếm người nọ đặt lên bàn y, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, hướng người ngồi đối diện vốn chưa bao giờ được chào đón nhíu nhíu mày: “Đừng nói với ta đây là trùng hợp.”
Vương Bảo Bảo cười tươi như hoa: “Ai da, Tống thiếu hiệp, thực khéo gặp nha!”
Chương sau bị dài nên khả năng là mai chưa post kịp…
Bấm vào đây nào ^^~