Thanh Thư Vô Kị

Chương 15: Chương 15




Đệ thập ngũ chương: Hết đường chối cãi

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng.

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười khiến kẻ khác chán ghét của Vương Bảo Bảo: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Vương Bảo Bảo cười hì hì: “Tống thiếu hiệp, hơn hai năm không gặp, ngươi vẫn không có gì thay đổi a!”

Tống Thanh Thư nhìn nhìn xung quanh, nhướng mày: “Ngươi không mang theo người hầu.”

Vương Bảo Bảo sờ sờ cằm: “Được rồi, ta thừa nhận bộ dạng ngươi so với trước đây đẹp hơn một chút.”

Tống Thanh Thư nhìn Vương Bảo Bảo một thân Hán phục: “Ngươi là giấu diếm thân phận tới đây.”

Vương Bảo Bảo nheo mắt: “Bất quá vẫn không suất bằng ta.”

Đôi mắt Tống Thanh Thư bắn ra hàn quang: “Ngươi là tới giết Thường Ngộ Xuân!”

Vương Bảo Bảo nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Một đoạn kê đồng áp giảng (= ông nói gà bà nói vịt) của hai người rốt cục kết thúc.

Trong lòng Tống Thanh Thư tràn ngập tức giận, y đã đoán đúng. Ngươi này cư nhiên là đến để giết Thường Ngộ Xuân, vậy còn Vô Kị? Tống Thanh Thư tập trung toàn bộ khí lực lên người Vương Bảo Bảo, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đắc thủ?” Chỉ cần Vương Bảo Bảo gật đầu một cái, y liền sét đánh không kịp bưng tai mà lấy tính mạng hắn.

Vương Bảo Bảo thấy y nghiêm nghị như vậy, nhịn không được bật cười, làm tiêu tán gần hết sát khí đang ngưng trọng, “Đã sớm buông tha rồi! Không phải là thất bại sao? Hiện tại sư đệ bảo bối của ngươi còn đang đi cùng hắn, ta sao dám động thủ?”

Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn hắn, thật sự không phân được mấy lời nham hiểm này là thật hay giả. Hơn hai năm không gặp, người này so với trước kia càng nhìn không thấu. Dưới khuôn mặt tươi cười kia, rốt cuộc có biểu tình chân thực gì?

Vương Bảo Bảo dưới ánh nhìn chằm chằm của y lại vẫn ung dung tự lại, phân phó tiểu nhị lấy thêm một đôi đũa rồi giống như cuồng phong cuốn sạch cơm nước trên bàn, dù như thể đã nhiều ngày không được ăn uống tử tế nhưng tư thái vẫn là ưu nhã tới cực điểm.

Tống Thanh Thư cau mày, thực không biết hắn lại định diễn trò gì.

Vương Bảo Bảo không lâu sau liền buông đũa, từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay lau khóe miệng, thở phào một hơi nói: “Đa tạ Tống thiếu hiệp khoản đãi, tại hạ xin cáo lui, tương lai còn dài ắt có ngày gặp lại.” Dứt lời chắp tay cười, rồi cầm lấy Ỷ Thiên kiếm trên bàn đi thằng không quay đầu lại.

Tống Thanh Thư có chút sửng sốt, nhìn lại cơm nước trên bàn đã bị ăn sạch sẽ, sắc mặt âm trầm móc bạc vụn trong lòng ra đặt trên bàn rồi cũng yên lặng rời đi.

Vương Bảo Bảo bước nhanh trên con đường đông đúc người, ra khỏi cửa thành, từ nơi hoang vu tiến vào sâu trong rừng, suốt nửa canh giờ rốt cục dừng lại, xoay người hướng rừng rậm không một bóng người cười nói: “Đi theo ta lâu như vậy, tại hạ thụ sủng nhược kinh a!”

Tống Thanh Thư từ sau một thân cây chậm rãi bước ra, lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.

Đôi mắt phượng của Vương Bảo Bảo hơi mị lên, cười ha hả: “Tại hạ cũng không phải đi truy sát Thường Ngộ Xuân, Tống thiếu hiệp yên tâm.”

Tống Thanh Thư lạnh như băng phun ra một câu: “Tống mỗ chỉ là thuận tiện đi cùng đường với tiểu vương gia mà thôi, tiểu vương gia cũng yên tâm.”

Vương Bảo Bảo chớp mắt, tủm tỉm cười: “Vậy mời Tống thiếu hiệp đi trước.”

“Không, tiểu vương gia vẫn là đi trước đi, Tống mỗ cũng không vội.” Tống Thanh Thư thản nhiên đứng tại chỗ, rất có tư thế “địch bất động ta cũng bất động”.

Hai người cứ đứng cách nhau mấy thước như vậy, một khuôn mặt cười cười, một khuôn mặt lạnh băng.

Nửa khắc chung sau, Vương Bảo Bảo đành thở dài, “Vậy tại hạ có chuyện quan trọng bên người, xin đi trước một bước.” Vương Bảo Bảo nói xong liền xoay người rời đi, bất quá khi nghe được tiếng bước chân phía sau, trên gương mặt lại hiện lên dáng tươi cười như hồ ly.

—————————————

Vương Bảo Bảo biết Tống Thanh Thư đi phía sau hắn nhưng dọc đường cũng không hề dừng lại, tới tận đem khuya mới trực tiếp ngồi xuống giữa rừng định màn trời chiếu đất.

Tống Thanh Thư cách hắn không xa cũng ngồi xuống, nhìn đối phương hồi lâu cũng không có y định đi tiếp, liền đơn giản đốt lửa, bắt một con gà rừng về làm khiếu hóa kê (tên một món ăn, khiếu hóa ~ ăn mày, khiếu hóa kê theo ta biết thì ~ gà nướng). Y vẫn mong có một lần dã ngoại làm món này, nhưng chưa từng có cơ hội. Đáng tiếc tại niên đại này không có Hồng Thất Công đánh giá thủ nghệ của y.

Không lâu sau, Tống Thanh Thư đem khiếu hóa kê đã được nướng tốt đào từ đất lên, chợt nghe được một thanh âm ngọt tới phát ngấy: “Tống thiếu hiệp không ngại có thêm một người ngồi bên cạnh ngươi chứ?”

Tống Thanh Thư ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, Vương Bảo Bảo miệng thì hỏi, nhưng chưa dứt lời đã tự ngồi xuống bên cạnh y, còn rút cả Ỷ Thiên kiếm ra… =)))))))))

Đương nhiên không phải là để đâm y, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, khiếu hóa kê đã bị cắt thành mấy khối.

Tống Thanh Thư không nói gì, thầm nghĩ Ỷ Thiên kiếm danh chấn thiên hạ giờ thành đao thái, nếu nó có tri giác, khẳng định đang khóc a…

Vương Bảo Bảo không chút khách khí cầm lấy một khối, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi tay nghề của y.

Tống Thanh Thư mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếc sao lúc nãy không hạ thuốc xổ vào khiếu hóa kê. Bất quá đối phương mặt dày mày dạn đã bắt đầu ăn, y cũng không thể cướp mảnh xương từ miệng hắn về. Cũng chẳng buồn chạm tới kê nữa, lôi lương khô tùy thân ra gặm gặm một ít. Y cúi đầu tự hỏi, Vương Bảo Bảo vội vàng như vậy rốt cuộc là vì cái gì.

Hai người bọn họ có thể tính là có cừu, năm trước Tống Thanh Thư bắt cóc Vương Bảo Bảo cứu Trương Vô Kị còn lấy đi Hắc Ngọc Đoạn Tục cao, tiểu vương gia Vương Bảo Bảo tâm cao khí ngạo như vậy chắc chắn ghi hận trong lòng. Thế nhưng khi gặp lại, hắn lại tránh như tránh ôn thần, trên người tiền bạc lương khô đều không mang còn mặt dày tới ăn chực y, khẳng định là đang vội vã làm gì đó.

Bất quá Tống Thanh Thư suy đi tính lại mãi, cũng không ngu tới mức mở miệng đi hỏi Vương Bảo Bảo, dù có hỏi cũng sẽ nhận được một câu trả lời vớ vẩn mà thôi. Tống Thanh Thư hiện tại cũng không có việc gì gấp, thôi thì cứ theo chân xem hắn lại định làm trò quỷ gì.

Hai người ăn tối xong xuôi, Tống Thanh Thư thêm ít củi vào đống lửa, chờ khi y ngẩng đầu lên đã thấy Vương Bảo Bảo bên cạnh tay vẫn ôm lấy Ỷ Thiên kiếm dựa vào thân cây sau lưng mà ngủ.

Tống Thanh Thư nhíu nhíu mày: “Đừng ngủ ở chỗ này.”

Thế nhưng chẳng ai để ý đến y, Vương Bảo Bảo vẫn nhắm mắt, nhìn qua như đang ngủ phi thường an ổn.

Tống Thanh Thư nhíu mày càng sâu, Vương Bảo Bảo dù đang ngủ trên gương mặt vẫn mang theo ý cười, dưới ánh lửa có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt, hiển nhiên đã vài ngày chưa ngủ.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn sao có thể tín nhiệm y như vậy? Không sợ y nhân lúc hắn ngủ một kiếm giết luôn hắn sao?

Tống Thanh Thư nghĩ vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi.

Y không tin Vương Bảo Bảo thật sự đang ngủ, có lẽ là đang chờ y xuất kiếm. Tuy Tống Thanh Thư chưa từng thấy Vương Bảo Bảo thi triển võ công, nhưng nhìn vào cước bộ trên đường đi cũng có thể thấy nội lực thâm hậu.

Tống Thanh Thư nghĩ lung tung một hồi, chợt phát hiện trên vai nặng trĩu, Vương Bảo Bảo cư nhiên dám ngả lên vai y. Tống Thanh Thư phi thường buồn bực, đang muốn đẩy hắn lại như cũ, chợt nghe được tiếng gió sắc bén từ trong rừng, một lưỡi kiếm lướt qua đống lửa, lòe lòe tinh quang đang đánh úp lại đây.

Bàn tay Tống Thanh Thư đang đặt cạnh Ỷ Thiên kiếm, khi dị biến nổi lên không kịp suy nghĩ nhiều liền theo phản xạ rút kiếm tiếp người tới một chiêu.

“Keng!”

Song kiếm giao kích phát ra một tiếng vang thanh thúy, mà Tống Thanh Thư lúc này cũng thấy được gương mặt người kia.

Một nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo tính là xinh đẹp nhưng hai bên lông mày tà tà rủ xuống khiến bộ dạng trở nên vô cùng quỷ dị, còn có điểm giống như quỷ thắt cổ trên sân khấu kịch, một thân đạo bào toát ra khí tức tiêu điều.

Tống Thanh Thư kinh hãi, tâm chợt động, liền hiểu được những hành vi quái dị của Vương Bảo Bảo.

Tại sao hắn ngừng truy sát Thường Ngộ Xuân, tại sao bên người không có lấy một tùy tùng, vì sao mặc Hán trang che giấu thân phận, vì sao vội vã như vậy trên người không có nổi một phân tiền…

Bởi vì Diệt Tuyệt sư thái muốn cướp Ỷ Thiên kiếm của hắn a!

Tống Thanh Thư trong phút chốc liền nghĩ thông suốt, nhưng cũng phát hiện bản thân vì tò mò mà đã hãm vào quá sâu. Diệt Tuyệt sư thái sau khi đột kích không thành liền xuất ra những kiếm chiêu như thể lôi đình vạn quân, Tống Thanh Thư chỉ biết cuống quít ứng phó. Võ công của y kém Diệt Tuyệt sư thái xa, chỉ là dựa vào Ỷ Thiên kiếm, Diệt Tuyệt sư thái không dám cùng y liều mạng mà miễn cưỡng bình hòa.

Tống Thanh Thư lúc nào mới thở được một hơi, vội nói: “Sư thái, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Diệt Tuyệt sư thái hừ lạnh một tiếng: “Không cần nhiều lời, ngươi dùng Võ Đang kiếm pháp nhưng lại thông đồng cùng Nguyên cẩu làm bậy, thực là nỗi sỉ nhục của võ lâm!”

“Sư thái! Ngươi hiểu lầm rồi…” Tống Thanh Thư còn định giải thích, nhưng bị kiếm chiêu của Diệt Tuyệt sư thái ép tới thở không ra hơi.

Lúc này Vương Bảo Bảo ở một bên còn thêm mắm dặm muối: “Thanh Thư! Ngươi không cần vì ta mà cùng Diệt Tuyệt sư thái quyết sinh tử, ta không xứng để ngươi làm vậy a!”

Diệt Tuyệt sư thái dựng thẳng đôi mày liễu: “Ngươi là Tống Thanh Thư của Võ Đang?”

Tống Thanh Thư nghe vậy thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Kháo! Quả nhiên là đã rơi vào bẫy của tiểu tử này!

——————————

Ta bị thik Vương Bảo Bảo rồi =))))) địch thủ tiềm năng của Tiểu Vô Kị ;))

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.