Đệ thập lục chương: Oan gia nên giải không nên kết
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Kì thực Vương Bảo Bảo không phải truy sát Thường Ngộ Xuân mới tới đây, hắn là phụng mệnh đi diệt trừ phản tặc Ma giáo ở Viên Châu Chu Tử Vượng. Bình định phản loạn xong xuôi mới phát hiện còn để sót tiểu nhi tử của Chu Tử Vượng. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, hắn suất binh tới bên bờ Hán Thủy thì lại gặp phải Diệt Tuyệt sư thái muốn cướp Ỷ Thiên kiếm.
Hắn lần này đi bình định phản tặc nên không mang theo võ lâm nhân sĩ, dùng binh sĩ chặn lợi kiếm của Diệt Tuyệt sư thái thì khác nào để bọn họ đi chịu chết.
Bởi vậy hắn phái quan binh tiếp tục truy kích Thường Ngộ Xuân, bản thân mang theo Ỷ Thiên kiếm dẫn dụ Diệt Tuyệt sư thái dời đi. Về sau lại nghe được tiểu nhi tử của Chu Tử Vượng đã chết liền yên tâm. Về phần Thường Ngộ Xuân sống chết ra sao, hắn căn bản không có tâm tư quản.
Tống Thanh Thư không biết mình đã phạm phải một sai lầm, y một mực cho rằng Thường Ngộ Xuân là một đại nhân vật, điều ấy không sai, nhưng sau này hắn mới thành đại nhân vật, còn Thường Ngộ Xuân hiện tại bất quá chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.
Vương Bảo Bảo vốn tưởng dễ dàng có thể cắt đuôi Diệt Tuyệt sư thái, nhưng hắn đã quá coi thường nghị lực của bà ta. Đang lúc liều mạng trốn chạy hắn chợt gặp lại Tống Thanh Thư đã lâu không thấy.
Nỗi nhục bị kề kiếm uy hiếp khi xưa Vương Bảo Bảo một chút cũng chưa từng quên, lúc này hắn lập tức nghĩ ra kế sách một hòn đá ném hai con chim.
Hắn biết đối với loại trực hệ kế thừa danh môn chính phái như Tống Thanh Thư, không tiếp thụ được nhất không phải là cái chết, mà là bôi đen y.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong cái câu mờ ám kia, gương mặt Tống Thanh Thư liền đen phân nửa.
Diệt Tuyệt sư thái cũng không vì thân phận Tống Thanh Thư mà thủ hạ lưu tình, trái lại kiếm khí ngày càng mạnh mẽ hơn, hỏa quang bắn ra tới ba thước xung quanh như giao long xuất động, khiến Tống Thanh Thư liên tục bị bức về phía sau.
Vương Bảo Bảo nhặt một chiếc đùi gà lúc tối chưa ăn hết, vừa ăn vừa ở một bên cổ vũ Tống Thanh Thư, thường thường nói ra mấy câu khiến Tống Thanh Thư muốn hộc máu còn Diệt Tuyệt sư thái càng bừng thêm lửa giận.
Tống Thanh Thư thối lui một bước lại một bước, mới phát hiện phía sau là thân cây, đã không thể lui thêm nữa. Khóe mắt y liếc nhìn Vương Bảo Bảo đang cười hì hì ngồi xổm một bên xem diễn, lửa giận chợt bùng lên, kiếm quang lóe lên, chính là bí quyết chữ “Long” trong Ỷ Thiên Đồ Long công. Y đã chuyển chữ “Long” rắc rối của phồn thể thành chữ “Long” giản thể, một chiêu tung ra mới chật vật hóa giải được kiếm chiêu của Diệt Tuyệt sư thái, liền vội chuyển sang chữ “Thiên”, kiếm khí tới cực hạn còn mang theo một tia tức giận. Ỷ Thiên kiếm sắc bén cỡ nào chứ, lợi kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái chắc không phải phàm vật nhưng cũng không chịu nổi một kích.
“Keng!”
Diệt Tuyệt sư thái nhún thân lùi về sau ba bước, trừng mắt nhìn thanh kiếm gãy trong tay, tức giận nói: “Tống Thanh Thư! Ngươi thực sự vì một Nguyên cẩu mà ruồng bỏ sư môn sao?”
Tống Thanh Thư vội vàng định giải thích, nhưng Diệt Tuyệt sư thái căn bản không muốn nghe, chỉ thấy bà ta ném thanh kiếm gãy trên tay xuống, từ phía sau rút ra thêm một thanh trường kiếm nhún mình lao tới.
Kháo! Nhìn Diệt Tuyệt sư thái chấp nhất với Ỷ Thiên kiếm như vậy, cư nhiên trên người cũng mang tới mấy thanh kiếm!
Tống Thanh Thư nhướng mày, đanh định cầm kiếm tái chiến thì phát hiện từ bóng tối bay ra một vật thể không rõ hướng tới mặt Diệt Tuyệt sư thái. Diệt Tuyệt sư thái đành phải hoành kiếm cản lại, đúng lúc này cánh tay của Tống Thanh Thư bỗng bị một người túm lấy, kéo đi mất vài thước.
“Thanh Thư! Mau chạy theo ta!” Giọng nói của tên Vương Bảo Bảo chết tiệt truyền tới, Tống Thanh Thư lập tức vung kiếm đâm tới sau lưng hắn, nhưng phía sau Vương Bảo Bảo giống như cũng có mắt, hắn nghiêng người tránh rồi thuận thế điểm huyệt y, nhấc luôn Ỷ Thiên kiếm đang rơi tự do sắp chạm đất, quay đầu cười tủm tỉm: “Thanh Thư, chân thành cảm tạ ngươi đã giúp ta thoát ra.”
Trong ***g ngực Tống Thanh Thư bốc lên một trận khí huyết, âm dương nội lực vẫn phải vất vả áp chế bùng lên thành một búng máu phun ra.
Vương Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, cho rằng y bị trọng thương, liền ôm lấy thắt lưng y vận khí lướt nhanh về phía trước.
Diệt Tuyệt sư thái trầm mặt nhìn theo hai bóng người tiến sau vào trong rừng, cũng không vội đuổi theo mà thu hồi ánh mắt, lạnh lùng dùng tay áo lau sạch dầu mỡ trên thân kiếm. (do đỡ cái đùi gà bay tới)
Đống lửa vẫn lóe ra quang mang yếu ớt, trên mặt đất cách đó không xa là cái đùi gà bị Vương Bảo Bảo dùng như ám khí.
Diệt Tuyệt sư thái tiến lên, dùng một chút lực, cái đùi gà liền tan thành bột phấn.
“Hừ! Hai tiểu tử thối các ngươi không chạy được xa đâu! Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư…Hừ! Trước có Trương Thúy Sơn, Ân Lê Đình, giờ lại có Tống Thanh Thư… Giỏi, giỏi lắm!”
———————————-
Nội thương của Tống Thanh Thư lần này không nhẹ, là do y giao đấu kịch liệt, Cửu Dương chân khí trong cơ thể tiêu hao quá độ dẫn tới mất cân bằng âm dương nội lực trong cơ thể. Y bị Vương Bảo Bảo nửa cõng nửa ôm, vựng vựng nặng nề chạy không biết bao xa mới được thả xuống.
“Hừm, trước tiên nghỉ ngơi một lút, bất quá không được lâu cho lắm, vì ở đây cũng không an toàn. Này, vết thương của ngươi thế nào?” Vương Bảo Bảo ngồi xổm trước Tống Thanh Thư, giải khai huyệt đạo của y liền trực tiếp sờ soạng khắp nơi. Hắn cho rằng Tống Thanh Thư trong lúc giao thủ bị Diệt Tuyệt sư thái đâm cho một kiếm.
Tống Thanh Thư miễn cưỡng lấy một hơi khí lực, hất bàn tay láo toét của Vương Bảo Bảo ra, giận dữ nói: “Ngươi tránh ra, tốt nhất là biến mất ngay trước mặt ta đi!”
Vương Bảo Bảo nghe vậy sờ sờ cằm, cười tới dị thường xán lạn: “Ai da, không nghĩ tới ngươi cũng biết tức giận a? Thực là khiến ta phải ngạc nhiên.”
Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, quyết định mặc kệ cái tên sinh vật ngoài hành tinh này. Y ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại bắt đầu đả tọa.
Y không ngây thơ cho rằng Vương Bảo Bảo sẽ thực sự rời đi, tên này khẳng định là chơi đùa tới nghiện rồi, sẽ không dễ dàng rời đi như thế.
Y cũng không ngây thơ rằng Diệt Tuyệt sư thái sẽ nghe y giải thích. Bà ta tính tình quái gở, đã nhận định chuyện gì thì đừng hòng thay đổi được, tám chín phần mười là trong lòng đã phán cho y một án tử hình. Ngày gặp lại, chỉ sợ cũng là ngày y từ giã cõi đời.
Bởi vậy nên tập trung điều tức để khôi phục nội lực mới là chính sự, Tống Thanh Thư bình tâm tĩnh khí, nháy mắt tiến vào nhập định.
Mà Vương Bảo Bảo ngồi xổm trước mặt y cư nhiên lại nhíu mày. Hắn không ngờ rằng sau khi trải qua kinh biến như vậy Tống Thanh Thư vẫn lãnh tĩnh như thế.
Hứ! Giảm cả lạc thú!
Vương Bảo Bảo không cam lòng nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, muốn từ trên gương mặt kia nhìn ra một tia biểu tình dao động. Nhưng nhìn nhìn hồi lâu, hắn vẫn không thể không thừa nhận, người này ý chí kiến định, dù nhất thời thất thố cũng nhanh chóng khôi phục được bình tĩnh.
Lúc này vầng trăng vẫn nấp sau đám mây đen rốt cục lộ ra, ánh trăng thanh khiết nhu hòa chiếu xuống gương mặt Tống Thanh Thư, khiến Vương Bảo Bảo không khỏi ngẩn người.
Dưới ánh trăng, gương mặt kia như một pho tượng chạm ngọc, trong suốt, kiên nghị mà lại nhu hòa. Giữa hai cánh môi còn đọng lại chút máu, đỏ tươi ướt át, giống như móng vuốt mèo cào cào tâm tư.
Vương Bảo Bảo ngẩn ngơ, hắn biết rất rõ trái tim đang dâng lên cảm giác gì.
Đó là khi hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, thì sẽ sản sinh ra một thứ dục vọng.
Chỉ là không ngờ tới, cư nhiên có ngày hắn cũng sinh ra loại dục vọng này với nam nhân.
Vương Bảo Bảo từ trước tới nay tùy tâm sở dục, hắn cũng không phải Hán nhân, đương nhiên không quản cái gì gọi là lễ giáo, chỉ là muốn biết, khi hắn hôn xuống đôi môi kia, cái người luôn lạnh lùng lãnh đạm dường như cái gì cũng không để ý sẽ có biểu tình gì?
Vương Bảo Bảo vừa nghĩ, vừa chậm rãi tiến lại gần…
Bấm vào đây nào ^^~