Đệ thập thất chương: Tâm cơ
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
“Ngươi muốn làm gì?”
Ngay khi chóp mũi hai người cơ hồ đã chạm vào nhau, Tống Thanh Thư chợt mở mắt, thản nhiên hỏi.
Thân hình Vương Bảo Bảo hơi khựng lại, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục hành động vừa rồi, cũng tự tin rằng đối phương chắc chắn không kịp né tránh, thế nhưng…
Nhìn vào đôi nhãn đồng giống như hắc diệu thạch của Tống Thanh Thư chỉ có lạnh lùng cùng bài xích, Vương Bảo Bảo đành thở dài một hơi, giãn trở lại cự li giữa hai người, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đã tới chân Chung Nam Sơn rồi, Thanh Thư có ý gì hay không?”
Đã tới chân Chung Nam sơn rồi? Tống Thanh Thư sửng sốt, liền không tiếp tục truy vấn hành động quái dị vừa rồi của Vương Bảo Bảo. Bất quá, y nhíu mày nói: “Ta và ngươi cũng chưa thân thiết đến nỗi gọi tên nhau đi, tiểu vương gia?” Ba chữ cuối cùng được nhấn rất mạnh, gần như là thoát ra từ kẽ răng.
“Ai da, ngươi cũng có thể gọi ta là Bảo Bảo mà!” Vương Bảo Bảo cười tới xán lạn, lấy chọc giận Tống Thanh Thư làm niềm vui.
Cục cưng? ( bảo bảo = cục cưng, nhưng mà Bảo Bảo ở đây là tên riêng ;)) )
Tống Thanh Thư nghĩ mà rùng mình.
Y thực sự quá ngây thơ rồi, ở bên người này làm sao mà chữa thương được chứ? Nội thương không nặng thêm cũng là may mắn lắm rồi.
Vương Bảo Bảo còn muốn kích thích y thêm vài câu, bỗng nhiên nhíu mày, vội vàng nói: “Ngươi cứ ở đây đừng nhúc nhích, bất luận chuyện gì phát sinh cũng không được ra ngoài.”
“Bà ta đuổi tới?” Tống Thanh Thư nhíu chặt mày, y không ngạc nhiên vì Diệt Tuyệt sư thái đuổi tới nhanh vậy, mà là không ngờ Vương Bảo Bảo tự mình đi ra.
Hắn từ bao giờ trở nên có trách nhiệm như thế?
Tống Thanh Thư còn đang nghi hoặc, Vương Bảo Bảo đã ghé vào tai y tủm tỉm nói: “Ngàn vạn lần đừng đi ra a! Ta muốn giết Diệt Tuyệt sư thái, ngươi đừng có ra phá rối!”
Tống Thanh Thư nghe vậy cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì Vương Bảo Bảo đã cầm lấy Ỷ Thiên kiếm chớp nhoáng lao ra ngoài.
Vừa lúc này tiếng cười dài của Diệt Tuyệt sư thái vang lên: “Cẩu tặc! Mau tới chịu chết!”
Vương Bảo Bảo cười nói: “Tới đây tới đây! Sư thái chớ sốt ruột!”
Diệt Tuyệt sư thái trừng mắt, đâm một kiếm tới, hai người lập tức đánh thành một đoàn.
Tống Thanh Thư nhìn lại nhìn, không hiểu gì cả.
Thoạt nhìn kiếm thuật của Vương Bảo Bảo tuy rất cao siêu nhưng cũng không phải đối thủ của Diệt Duyệt sư thái, bằng không cũng không phải cong đuôi chạy trốn lâu như vậy. Nhưng sao vừa rồi hắn nói muốn giết Diệt Tuyệt sư thái a?
Hắn giết thế nào được? Bản thân còn đang nguy hiểm nữa là.
Tống Thanh Thư biết lời nói của Vương Bảo Bảo căn bản không thể tin, nhưng tình huống hiện giờ xác thực là vô cùng quỷ dị. Vương Bảo Bảo nếu muốn giữ mệnh sẽ không lao ra cùng Diệt Tuyệt sư thái so chiêu a! Tống Thanh Thư một bụng nghi hoặc nhìn nhìn, y đương nhiên không phải lo lắng cho Vương Bảo Bảo, chỉ là nghĩ tới cái kẻ ngày sau sẽ thanh danh hiển hách kia không nên đoạn hồn ở đây mới đúng.
Thế nhưng sự tình tiến triển thực bình thường, Vương Bảo Bảo tuy có Ỷ Thiên kiếm sắc bén nhưng cũng không chống đỡ được Diệt Tuyệt sư thái lâu dài.
“Keng!”
Vương Bảo Bảo lui lại vài bước, bên phải bụng của hắn trúng một kiếm của Diệt Tuyệt sư thái, Ỷ Thiên kiếm cũng rơi xuống đất, dưới ánh trăng lặng lẽ phản xạ hàn quang.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn, y cũng không ngại Diệt Tuyệt sư thái một kiếm giải quyết Vương Bảo Bảo. Tuy rằng tương lai người này sẽ trở thành một nhân vật hiển hách, nhưng dù sao hắn vẫn là một người Mông Cổ.
Nhưng y kì quái chính là, Diệt Tuyệt sư thái vẫn đứng nguyên như cũ, Ỷ Thiên kiếm rơi xuống cách đó chưa tới hai bước, bà ta cũng không tiến tới nhặt lên.
Một trận gió lạnh thổi qua, y phục mỗi người đều bay phấp phới, nhưng không có ai động đậy một chút nào, không khí trầm mặc tới quỷ dị.
Tống Thanh Thư nhíu nhíu mày, y cảm giác được một tia cổ quái, nhưng lại không phát hiện ra cổ quái ở đâu.
” Ha ha ha ha!” Vương Bảo Bảo ôm miệng vết thương đang chảy máu cười dài: “Sư thái, cảm giác lật thuyền trong mương thế nào? Hiện tại nội lực của ngươi một chút cũng không đề được phải không?”
Diệt Tuyệt sư thái cả giận: “Cẩu tặc! Ngươi dám hạ độc!”
Trả lời bà ta chính là một tràng cười hụt hơi của Vương Bảo Bảo.
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, liền nghĩ ra mấu chốt. Trong nguyên tác, Triệu Mẫn thích dùng cái gì nhất? Thập hương nhuyễn cân tán!
Thân là ca ca của Triệu Mẫn, Vương Bảo Bảo khẳng định cũng có thứ dược này trong người. Hắn nhân lúc y cùng Diệt Tuyệt sư thái so chiêu, cũng không phải thực sự ngồi một bên gặm đùi gà mà là cho Thập hương nhuyễn cân tán vào lương khô trong bọc y phục.
Diệt Tuyệt sư thái truy sát Vương Bảo Bảo đã nhiều ngày, Vương Bảo Bảo không có thời gian ăn ngủ thì bà ta cũng thế, trên người cũng không mang theo lương khô. Bởi vậy khi nãy bị một chiếc đùi gà tập kích, nhân tiện thấy được lương khô trong bọc y phục, nhịn không được cầm ăn một miếng. Bất quá nội lực bà ta thâm hậu, tới lúc này dược mới phát tác.
Tống Thanh Thư đối với tâm cơ thâm trầm của Vương Bảo Bảo là vừa sợ vừa giận, y vội vàng ngẩng lên nhìn đã thấy Vương Bảo Bảo bước tới từng bước, chậm chạp nhặt Ỷ Thiên kiếm lên, hướng Diệt Tuyệt sư thái đâm tới.
“Keng!” Một thanh kiếm từ bên cạnh lao ra, đánh lệch đi kiếm của Vương Bảo Bảo.
“Ai da! Không phải ta đã dặn ngươi rồi sao? Không được ra quấy rầy chuyện tốt của ta chứ!” Vương Bảo Bảo dùng ngữ khí u oán nói với Tống Thanh Thư, nhưng dường như đã sớm đoán trước được chuyện này, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười xán lạn.
“Ngươi nguyên bản đã không định giết bà ta, nếu không cũng không chậm chạp như vậy…” Tống Thanh Thư cau mày, y phát hiện ra từ khi gặp Vương Bảo Bảo số lần mình cau mày càng lúc càng nhiều.
Vương Bảo Bảo nhếch khóe môi, “Ta là muốn thử xem kiếm thuật của mình cao siêu cỡ nào! Bất quá tính toán sai thời gian, vốn là định dùng Ỷ Thiên kiếm quang minh chính đại giải quyết bà ta trong lúc giao chiến.”
Tống Thanh Thư rút rút khóe miệng, như thế cũng tính là quang minh chính đại? Cũng chỉ có hắn mới nói ra được. Bất quá hẳn là không muốn để y phát hiện ra Diệt Tuyệt sư thái trúng độc nên mới muốn đang lúc giao đấu giết chết bà ta? Bằng không cũng không để tới tình cảnh này, bị y ngăn cản.
Chỉ là Vương Bảo Bảo quá mức tự tin, không ngờ rằng Diệt Tuyệt sư thái chỉ còn chút sức lực cuối cùng cũng có thể đả thương hắn.
“Tống Thanh Thư! Ngươi muốn giết cứ giết, hà tất phải nhiều lời!” Diệt Tuyệt sư thái thấy hai người coi bà ta như không khí, giận tới mức cả người run rẩy.
Vương Bảo Bảo cười khẩy một tiếng: “Lão ni cô, ngươi biết Thanh Thư sẽ không hạ thủ giết mình nên mới không cần kiêng nể gì phải không? Yên tâm, ta có thể tha chết cho ngươi, bất quá cũng có thể cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Diệt Tuyệt sư thái lập tức ngậm miệng, bà ta tuy cố chấp nhưng cũng không ngu dốt. Bà ta cũng biết người Mông Cổ chuyện gì cũng có thể làm, thậm chí so với Ma giáo còn kinh khủng hơn. Bà ta cầm thanh kiếm trong tay định tự vẫn, kì thực là rất muốn đâm chết Vương Bảo Bảo, bất quá hiện tại còn chưa ngã xuống cũng đã là cực hạn rồi.
Tống Thanh Thư nhấc tay lấy đi kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, lại quay người hướng tới Vương Bảo Bảo. Y trước tiên đoạt đi Ỷ Thiên kiếm, sau đó đưa tay lần mò trong ngực hắn.
Vương Bảo Bảo thừa biết y định làm gì, nhưng vẫn tươi cười hớn hở: “Ai da, Thanh Thư! Không cần nhiệt tình như vậy! Chờ ta giết lão ni cô kia ngươi muốn sờ thế nào thì sờ!”
Tống Thanh Thư coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai, mặt không đổi sắc móc ra hai cái bình sứ một đỏ một đen. Y nhàn nhạt hỏi: “Cái nào là giải dược?”
Vương Bảo Bảo cười tủm tỉm: “Tay trái của ngươi.”
Tống Thanh Thư cũng không nói hai lời, từ chiếc bình màu đỏ bên tay trái lấy ra một viên dược hoàn, cạy mở cằm Vương Bảo Bảo ném vào. Dược hoàn lập tức tan ra.
Vương Bảo Bảo thân mang trọng thương không có lực phản kháng chỉ biết trơ mắt nhìn.
“Ngươi nói bình này là giải dược phải không?” Tống Thanh Thư cười cười, lấy ra thêm một viên dược hoàn trong bình màu đỏ, làm bộ như muốn lặp lại hành động vừa rồi.
Vương Bảo Bảo vội ngăn cản: “Ai da, là ta nhớ nhầm, cái bình kia mới là giải dược.”
Tống Thanh Thư lộ ra biểu tình quả nhiên là thế. Y biết độc dược hay giải dược của Thập hương nhuyễn cân tán đều không màu không vị, căn bản không thể phân biệt được.Nhưng người đã từng trúng độc mà còn uống thêm một viên độc dược thì sẽ lập tức bỏ mình, bởi vậy Vương Bảo Bảo mới sợ y cho hắn ăn thêm một viên dược hoàn nữa.
Trong mắt Vương Bảo Bảo hiện lên nghi hoặc, hắn không rõ tại sao Tống Thanh Thư lại biết bí mật này, giống như Hắc Ngọc Đoạn Tục cao hai năm về trước. Khi Tống Thanh Thư buông ra thì hắn đã không còn khí lực để đứng nữa, chỉ đành thuận thế dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xuống.
Tống Thanh Thư tìm được vỏ Ỷ Thiên kiếm trên mặt đất, đút vào cẩn thận rồi đi tới trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, thản nhiên nói: “Sư thái, chuyện hôm nay là ngươi hiểu lầm ta, Thanh Thư có giải thích ngươi cũng không cho vào tai. Bởi vậy Thanh Thư đề nghị chúng ta cùng đem chuyện đã phát sinh quên đi, được không?”
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng: “Hừ! Diệt Tuyệt ta tuy đã già nhưng trí nhớ vẫn còn tốt. Ta khuyên ngươi nên giết ta đi, bằng không chuyện tối nay bần ni quyết không từ bỏ đâu!”
Tống Thanh Thư cũng không nối giận, chỉ giơ Ỷ Thiên kiếm lên mỉm cười: “Ta biết muốn sư thái quên đi cũng là chuyện khó, bất quá coi như nể mặt Ỷ Thiên kiếm đi?”
“Thật không?” Đôi mắt Diệt Tuyệt sư thái lóe lên hàn quang. Y mà lại tốt như vậy? Thả bà ta, còn cho cả Ỷ Thiên kiếm?
Tống Thanh Thư cười khổ nói: “Ta đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm, sư thái hà tất phải hoài nghi thành ý của Thanh Thư?”
“Hảo!” Ánh mắt Diệt Tuyệt sư thái sắc lạnh, “Nếu là bần ni hiểu lầm, vậy hiện tại ngươi đi giết hắn đi!”
Tống Thanh Thư nhìn theo ánh mắt bà ta hướng tới Vương Bảo Bảo đang ngồi dưới đất, đã tới thời khắc sinh tử này nhưng hắn vẫn cười tới xán lạn, giống như một chút cũng không lo lắng Tống Thanh Thư thực sự sẽ giết mình. Trong đầu Tống Thanh Thư luân chuyển vô số ý niệm, cuối cùng lắc đầu: “Sư thái, không phải Thanh Thư cùng người này có liên quan gì, nhưng người này hiện tại chưa thể giết.”
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nhìn Tống Thanh Thư, như muốn từ trên người y đào ra nguyên nhân không thể đâm chết Nguyên cẩu.
Tống Thanh Thư cười khổ trong lòng, kì thực y không muốn giết Vương Bảo Bảo chỉ có một nguyên nhân. Đó chính là y còn chưa từng giết người, tạm thời cũng không muốn đôi bàn tay mình dính máu.
Y tập võ, không phải để giết người, mà vì muốn bảo hộ những người mình yêu thương.
Đương nhiên, nếu để bảo hộ những người ấy, y cũng không tiếc đại khai sát giới.
Chỉ là hiện tại, Vương Bảo Bảo còn chưa tới mức khiến y phải động thủ.
Tống Thanh Thư cũng không lo Diệt Tuyệt sư thái không đáp ứng, bởi vì y biết nữ nhân này đối Ỷ Thiên kiếm cùng Đồ Long đao quá mức chấp nhất. Vì chấp nhất này, bà ta có thể vứt bỏ tất cả.
Quả nhiên, Diệt Tuyệt sư thái trầm mặc một lúc, rốt cục mở miệng nói: “Cũng được, ngươi đã nói vậy thì cứ như vậy đi!” Dứt lời liền trịnh trọng phát một lời thề độc sau này sẽ không nhắc lại việc đêm nay nữa.
Lúc này Tống Thanh Thư mới yên lòng, trong nguyên tác không có nói quá trình bà ta lấy được Ỷ Thiên kiếm từ Nhữ Dương Vương phủ, chứng tỏ nguyên bản quá trình này cũng không rõ ràng. Huống chi vừa rồi bà ta đã phát lời thề độc. Tống Thanh Thư lập tức dâng Ỷ Thiên kiếm cho bà ta, thuận tiện đưa muôn một viên giải dược từ chiếc bình màu đen. “Sư thái, giải dược của Thập hương nhuyễn cân tán này năm canh giờ sau mới ăn được. Xin đừng ăn sớm, bằng không hậu họa khôn lường.”
Y đành phải nói dối, nếu Diệt Tuyệt sư thái ăn giải dược ngay thì y cùng Vương Bảo Bảo chỉ còn nước chôn thây ở đây.
Diệt Tuyệt sư thái nửa tin nửa ngờ, vừa rồi bà ta không thấy Tống Thanh Thư bắt Vương Bảo Bảo ăn dược hoàn nào nhưng cũng nghe được lời bọn họ nói, từ đó suy ra không thể ăn được hai khỏa dược hoàn liên tiếp. Đã đoạt được Ỷ Thiên kiếm bà ta đương nhiên sẽ không liều mạng làm gì, chỉ tiếp lấy kiếm cùng dược hoàn, lạnh lùng liếc Tống Thanh Thư rồi phất tay áo rời đi.
Tống Thanh Thư vẫn đứng tại chỗ, nghe được cước bộ Diệt Tuyệt sư thái biến mất hẳn, xác nhận bà ta đã rời đi mới thở phào một hơi.
“Khụ khụ… năm canh giờ sau mới được ăn… phải không vậy?” Thanh âm trêu tức của Vương Bảo Bảo từ phía sau truyền tới. Vết thương trên bụng hắn mất quá nhiều máu, nói năng cũng trở nên khó khăn.
Tống Thanh Thư thản nhiên liếc hắn một cái, liền xoay người li khai.
“Này này! Ngươi định bỏ rơi ta thật sao!” Vương Bảo Bảo vội cất cao giọng.
Tống Thanh Thư tịnh không thèm để ý, tiếp tục bước về phía trước. Y bởi chưa từng giết người, nên mới không muốn vì Vương Bảo Bảo mà bẩn tay, nhưng cũng chưa từng nói sẽ cứu người a ~~
“Ngươi cứ bỏ đi như thế, hàn độc của sư đệ ngươi sẽ không có ai giải cho đâu!” Vương Bảo Bảo cười tủm tỉm cười, sau đó hớn hở nhìn người đã đi xa kia nháy mắt đã lại quay về trước mặt hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Tống Thanh Thư túm cổ áo hắn, run giọng hỏi.
Vương Bảo Bảo xác nhận mình không chết được, trước khi hôn mê còn không quên trêu chọc: “Ai da, ngươi đối với sư đệ quả thực tốt…”
—————————————
Qua nay ta đi chơi xa nên chẳng edit được gì, chương này lại còn dài ơi là dài nữa, được thế này là cố lắm rồi ;__; ta ghét các nàng, ngừi ta chăm chỉ thế mà chạ thèm com cũng chạ thèm like cho ngừi ta :((((((((
Bấm vào đây nào ^^~