Đệ thập cửu chương: Cường hôn
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư kiếp trước cùng với nhận thức cả một đời này đều không nghĩ tới chính mình có thể gặp phải chuyện như vậy.
Bởi vậy khi y ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đại não liền một mảnh trống rỗng, theo phản xạ muốn mở miệng mắng hắn.
Y vừa mới hé miệng, lưỡi của Vương Bảo Bảo liền không chút khách khí xâm nhập khoang miệng. Đầu lưỡi mang theo cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ tập kích tới thần kinh.
Lông tơ sau gáy Tống Thanh Thư dựng đứng toàn bộ, có cảm giác như bị xà nuốt vào bụng. Y giận dữ muốn thoát khỏi kiềm chế của đối phương, lại phát hiện nội lực của Vương Bảo Bảo đã khôi phục, mạnh hơn bản thân rất nhiều. Nhưng y cũng không thể mặc cho hắn bài bố, liền không chút lưu tình thụi một quyền vào phần bụng đang thụ thương của tên kia.
Vương Bảo Bảo kêu một tiếng đau đớn, lúc này mới chịu buông tay, liền tục thối lui tới tận giường mới dừng lại. Hắn nhìn miệng vết thương lại vỡ ra chảy máu, cười khổ: “Thanh Thư, ngươi đúng là không có một chút nào thương xót ta a!”
Tống Thanh Thư giận tới run người, liên tục súc miệng rồi dùng tay áo ma sát miệng mình, nhưng cũng không thể chối bỏ sự thật bản thân mới bị nam nhân cường hôn.
Kháo! Thực buồn nôn!
Tống Thanh Thư lập tức tuốt kiếm khỏi vỏ, không nói nhiều lời vô ích liền hoa kiếm hướng hắn đâm tới.
Vương Bảo Bảo nhảy nhót tránh né một hồi, lấy được y phục đang để bên giường liền nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà tranh, lưu lại một chuỗi cười dài: “Thanh Thư, ta còn có việc gấp nên đi trước. Đề nghị của ta ngươi cứ suy nghĩ nha!” Dứt lời liền cứ lõa thân trên như vậy ôm y phục chạy tót vào rừng mất tăm mất tích.
Tống Thanh Thư xách kiếm đuổi theo ra bên ngoài, chân khí trong cơ thể chợt cuộn lên như phiên giang đảo hải. Khi y ổn định lại được thì đã không thấy bóng dáng Vương Bảo Bảo đâu nữa.
Tống Thanh Thư căm hận Vương Bảo Bảo tới cực điểm, y đương nhiên không cho rằng Vương Bảo Bảo có ý tứ gì với mình, đây căn bản chỉ là một trong những trò đùa của hắn lấy chọc giận y làm mục đích thôi. Về phần hắn nói có cách gì để giải trừ hàn độc của Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư cũng không tin nữa, căn bản chỉ là một cái âm mưu lợi dụng y!
Tống Thanh Thư biết bản thân không nên để ý nhiều, cứ coi như bị chó cắn một ngụm đi.
Bất quá… thực buồn nôn…
Lúc này không phải chân khí trong y cuộn lên nữa, mà là ở dạ dày…
Thực muốn đi trạm phòng dịch tiêm vắc-xin chống bệnh chó dại a…
Tống Thanh Thư ôm kiếm hối hận hồi lâu, thật vất vả mới khôi phục lại được tâm tình bị kinh hách của mình, vừa quay người lại liền thấy một hoàng sam nữ tử đứng bên căn nhà tranh, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra vẻ suy tư, hiển nhiên đã thấy được một màn vừa rồi.
“Dương cô nương…” Tống Thanh Thư lắp bắp muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói thế nào. Hoàng sam nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này đương nhiên là truyền nhân phái Cổ Mộ, đêm qua đã giúp đỡ cho y mượn căn nhà tranh. Chỉ là không nghĩ tới để nàng nhìn thấy được cảnh vừa rồi…
Hoàng sam nữ tử còn nghiêm túc hỏi thăm: “Tống công tử thích vị công tử kia sao?” Biểu tình của nàng không có chút gì khác lạ, như thể hai nam nhân yêu nhau hoàn toàn không có gì sai trái, nàng chỉ là hiếu kì thái độ của bọn họ vừa rồi.
“Sao có thể như vậy? Hắn chỉ là… đùa giỡn ta thôi!” Tống Thanh Thư cười khổ, nếu sau này gặp lại Vương Bảo Bảo trên giang hồ nhất định phải tránh hắn thật xa. Đụng tới hắn nhất định sẽ không có gì tốt!
Hoàng sam nữ tử nghe vậy liền nói: “Vậy hắn cũng thực đáng ghét.” Gương mặt tuy không có biểu tình gì nhưng từ lời nói có thể thấy được nàng hoàn toàn tin tưởng Tống Thanh Thư nói thật.
Tống Thanh Thư lúc này mới yên lòng, phái Cổ Mộ hiện giờ đã qua nhiều năm phát triển, không còn hoang lương tiêu điều như thời Tiểu Long Nữ, trái lại ở khắp các nơi đều có cứ điểm, chỉ là rất bí mật, phù hợp với cái trên Cổ Mộ của bọn họ thôi. Nhưng truyền nhân của Cổ Mộ phái vẫn thực chân thành, miệng nói tin tưởng là thực sự tin vào cái lí do kia, trong lòng tuyệt đối không có suy tính gì khác,
Nếu đổi lại là những người khác nhìn thấy một màn này thì từ sau Tống Thanh Thư cũng không cần xuất hiện trên giang hồ nữa, khỏi trở thành trò cười cho người ta.
Hoàng sam nữ tử nhìn gương mặt y lúc xanh lúc trắng, liền nói: “Tống công tử, nội thương của ngươi có phải rất nghiêm trọng? Ta xem nội lực trong cơ thể ngươi có một phần tương tự với nội lực do Cổ Mộ phái ta tu luyện, không bằng ngươi ở lại đây chữa thương đi. Tiền nhân có lưu lại Cửu Âm chân kinh, hẳn là có chỗ tốt với ngươi.”
Tống Thanh Thư sửng sốt, y không ngờ nàng lại hào phóng như vậy, loại võ công bí tịch này không phải cần cất giấu như bảo bối không cho ai xem sao?
Hoàng sam nữ tử thản nhiên nói: “Coi như hoàn lễ đêm qua ngươi trợ giúp Diệt Tuyệt sư thái đoạt được Ỷ Thiên kiếm.”
“Này…” Tống Thanh Thư do dự, y thầm nghĩ đêm qua cũng không có hăng hái giúp đỡ như trong lời nàng nói.
Hoàng sam nữ tử bình thản đề xuất: “Nếu Tống công tử cảm thấy mắc nợ Cổ Mộ phái, vậy sau này nếu chúng ta có gì khó xử Tống công tử hỗ trợ một tay là được. Chuyện này sẽ không phạm tới ý nguyện của Tống công tử, cũng không trái với đạo nghĩa giang hồ.”
Tống Thanh Thư trong lòng chợt động, nhớ tới trong nguyên tác Triệu Mẫn cũng cho Trương Vô Kị nợ ba chuyện. Bất quá y cũng biết điều kiện trao đổi như vậy ở thời đại này thực bình thường, cân nhắc một chút liền nói: “Đã vậy Thanh Thư cũng không từ chối nữa.”
————————————
Cứ như vậy Tống Thanh Thư ở lại Cổ Mộ phái. Y nguyên bản có chút lo lắng một nam tử như mình ở lại cổ mộ có chút không tiện, nhưng sau đó phát hiện quả thực Cổ Mộ phái hiện giờ đã không còn là Cổ Mộ phái trước kia. Năm đó cổ mộ to như vậy chỉ có Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá, hiện tại có tới mười mấy người cả nam lẫn nữ. Cứ cách một thời gian các phân đà Cổ Mộ lại gặp gỡ, thỉnh thoảng còn xảy ra phân tranh trên giang hồ, hoàng sam nữ tử phải tự mình đi hóa giải. Đôi khi còn dùng tới tám nữ tử bốn thổi tiêu bốn đánh đàn đồng thời xuất động, thực có điểm phô trương.
Tống Thanh Thư nghĩ hẳn là quy định lưu lại từ thời Dương Quá. Sau mười sáu năm hắn mới gặp lại Tiểu Long Nữ, liền bồi nàng ẩn cư tại cổ mộ, nhưng hắn đã làm Thần Điêu đại hiệp bao nhiêu năm, đương nhiên không thể hoàn toàn buông tay chuyện giang hồ, nhìn thấy cái gì ngứa mắt liền quản. Bởi vậy, Cổ Mộ phái mới phát triển ra thực nhiều phân đà.
Còn vụ xuất hiện long trọng kia hẳn cũng là thói quen của Dương Quá thôi. Năm đó hắn tại sinh nhật Quách Tương gây động tĩnh lớn như vậy, khẳng định cũng là kẻ thích khoa trương, coi trọng mặt mũi.
Tống Thanh Thư một bên suy đoán lung tung chuyện của người ta, một bên bắt đầu tu luyện Cửu Âm chân kinh.
Kì thực nói tu luyện cũng không hẳn, Cửu Âm chân kinh phân thành các phần đại cương, điểm huyệt, chữa thương, Dịch cân hoán cốt, Cửu âm bạch cốt trảo, Tồi tâm chưởng, Di hồn đại pháp, thuật Xà hành li phiên. Y chỉ chăm chú xem phần chữa thương, cũng không gấp gáp gì, dùng nửa năm chậm rãi đem nội thương trị hảo. Sau đó lại cùng hoàng sam nữ tử nghiên cứu xem tại sao âm dương nội lực trong cơ thể lại không cân bằng, nàng nói hai năm trước y tương đương với dùng Hàn ngọc sàng tu luyện Cửu Dương chân kinh nhưng căn bản là sai về đường lối. Bởi vậy dẫn tới dương khí trong cơ thể át âm khí, gây ra tình trạng mất cân bằng. Đơn giản là đề nghị y phối hợp với Hàn ngọc sàng trong cổ mộ tu luyện Cửu Âm chân kinh xem sao.
Ban đầu Tống Thanh Thư phi thường do dự, bởi vì… người đồng thời tu luyện Cửu Âm Cửu Dương căn bản là chưa từng xuất hiện trên thế gian, ai biết tu luyện xong sẽ thành bộ dạng gì? Nhưng y cũng không còn phương pháp nào khác, đành cắn môi tu luyện phần Dịch cân hoán cốt một lần.
Một lần này, chính là một năm rưỡi.
Sau khi y ở lại Cổ Mộ phái liền nhờ hoàng sam nữ tử đưa tới Trương Vô Kị ở Hồ Điệp cốc một phong thư, dặn hắn hảo hảo tĩnh dưỡng thân thế, hai năm sau y sẽ đi thăm hắn. Đương nhiên cũng không quên báo tin về Võ Đang sơn, hướng thái sư phụ cùng phụ thân báo cáo hành tung cùng nơi ở. Trong hai năm sau đó cũng thỉnh thoảng đưa thư lại, chí ít cũng báo cho bọn họ biết rằng y còn sống.
Tuy rằng Tống Thanh Thư không biết nội lực trong cơ thể còn có thể xảy ra sự cố gì không, nhưng luyện Cửu Âm chân kinh được thời gian càng dài, âm dương nội lực trong cơ thể dần dần có xu hướng cân bằng, số lần hai loại nội lực trong cơ thể tranh đấu càng ít đi.
Tống Thanh Thư tính tính thời gian, hẳn cũng tới lúc Kim Hoa bà bà tới Hồ Điệp cốc trả thù, bởi vì số phận Kỷ Hiểu Phù bị y cải biến nên nàng cũng sẽ không xuất hiện tại đây. Như vậy Trương Vô Kị cũng không cần ngàn dặm xa xôi hộ tống Dương Bất Hối tới Côn Lôn, cho nên nếu y bỏ lỡ thời điểm này sợ rằng về sau khó gặp lại được hắn.
Bởi vậy Tống Thanh Thư đưa thư về Võ Đang, nói rằng đi Hồ Điệp cốc thăm Trương Vô Kị, rồi cảm tạ cùng cáo biệt hoàng sam nử tữ đã thu lưu cùng chiếu cố y hai năm, đồng thời hứa hẹn nếu có lúc cần tới Tống Thanh Thư y nhất định y sẽ không chối từ.
Hoàng sam nữ tử chỉ cười nhàn nhạt, cũng không để trong lòng.
————————————–
Đoán thử xem, chị áo vàng kia liệu có phải đồng loại của chúng ta ko??? *cười gian*
Bấm vào đây nào ^^~