Thanh Thư Vô Kị

Chương 20: Chương 20




Đệ nhị thập chương: Thất bại vô lực

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Cửu mộ nặng nề chậm chạp mở ra, một đạo dương quang chói mắt khiến Tống Thanh Thư phải nheo mày, rốt cục đã trở lại mặt đất.

Y ngẩn ngơ trong cổ mộ suốt hai năm, chưa từng ra ngoài một lần, giờ đây được hít thở không khí trong lành, tắm mình trong ánh ban mai ấm áp, chợt có cảm giác được trở lại làm người.

Tống Thanh Thư hướng về phía cổ mộ cúi mình thật sâu, sau đó quay người rời đi.

Từ đó ngày đêm kiêm trình tới Hồ Điệp cốc.

Y nhớ rõ Hồ Điệp cốc nơi Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư là ở ven hồ Nữ Sơn. Sông Trường Giang từ Hán Khẩu chảy về hướng đông nam tới Cửu Giang sau đó rẽ theo hướng đông bắc liền tới đây.

Khi Tống Thanh Thư tới ven hồ Nữ Sơn liền lấy túi da thu ít nước trong. Y ngồi xổm xuống, vừa vặn thấy thấy được hình bóng mình trên mặt nước.

Tống Thanh Thư sờ sờ gương mặt mình, lại ngắm nghía hai bàn tay, nhất thời cảm thấy có chút khó tin. Y ngây người nơi cổ mộ hai năm nhưng diện mạo lại không hề thay đổi, hơn nửa bởi vì trường kì không thấy ánh mặt trời, làn da càng thêm trắng nõn, những ngón tay đều thon dài trong suốt như ngọc. Y chuyên tâm tu luyện nội công hai năm không hề động tới kiếm, lúc này nhìn kĩ ngón tay liền thấy những vết chai do ngày trước quanh năm cầm kiếm đã hoàn toàn biến mất.

Xem ra Dịch cân hoán cốt xác thực là có thể thay đổi gân cốt con người a, y hiện tại dù có đeo bên hông trường kiếm, nhưng tuyệt đối sẽ có người cho rằng kiếm này chỉ để trang sức. Ai bảo hiện tại nhìn y không khác gì bạch diện thư sinh đâu?

Tống Thanh Thư bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm hai năm này mình không có gì thay đổi, nhưng Vô Kị không biết có cao thêm lớn thêm? Y nhớ không nhầm thì Hồ Thanh Ngưu đối xử với hắn cũng không lấy gì làm tốt.

Tống Thanh Thư đi dọc ven hồ, một đường hồng hồng tím tím, khắp nơi đều là hoa tươi, rực rỡ vô cùng, rẽ quanh mấy lần liền thấy trước mặt một vách núi, đường tới đây là cụt. Đang không biết phải đi kiểu gì thì thấy thật nhiều hồ điệp chui vào một bụi hoa lớn, Tống Thanh Thư liền cũng chui vào theo.

Xuyên qua bụi hoa, trước mắt là một con đường mòn. Tống Thanh Thư theo đó mà đi, liền thấy hồ điệp càng lúc càng nhiều, hoặc trắng hoặc đen hoặc tím hoặc đốm, tung tăng bay lượn. Hồ điệp cũng không biết sợ người, bay tới gần vai, gần tay y liền đậu xuống. Tống Thanh Thư biết rằng đã tiến vào Hồ Điệp cốc, nghĩ tới lập tức sẽ được gặp lại Trương Vô Kị liền không khỏi rảo nhanh cước bộ. Đi tới quá trưa, chỉ thấy một con suối nhỏ uốn lượn quanh bảy, tám gian nhà tranh, xung quanh đều là vườn hoa được trồng đủ loại hoa cỏ.

Nhưng khi Tống Thanh Thư liếc nhìn vườn hoa một chút, sắc mặt liền đại biến.

Bởi vì bên trong vườn hoa cỏ dại mọc thành bụi, vừa nhìn liền biết đã lâu không có ai chăm sóc. Chẳng lẽ y đã tới chậm?

Tống Thanh Thư lập tức vận khinh công, xem xét kĩ từng ngóc ngách nhỏ trong Hồ Điệp cốc, cuối cùng tìm được một ngôi mộ có vẻ mới ở một góc hẻo lánh. Trên đó là một khối mộc bài khắc “Hồ Thanh Ngưu – Vương Nan Cô chi mộ. Trương Vô Kị lập.”

Tống Thanh Thư hối hận vô cùng, y chỉ biết đại khái lúc phát sinh sự việc, lại quên mất thời gian tiêu phí trên đường tới đây. Ở cổ đại giao thông bất tiện, y cư nhiên mất tới hai tháng. Tống Thanh Thư cau mày phỏng đoán, Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô mất mạng hẳn là do Kim Hoa bà bà, bà ta nếu gặp được Trương Vô Kị khẳng định sẽ không dễ dàng buông tay.

Dù sao bà ta cũng muốn biết nơi ở của Tạ Tốn cùng Đồ Long đao.

Tống Thanh Thư lại xem xét kĩ Hồ Điệp cốc một lần, Trương Vô Kị biết y sẽ tới, nếu bị Kim Hoa bà bà mang đi cũng nhất định sẽ lưu lại đầu mối gì đó cho y. Thế nhưng tìm đi tìm lại cũng không thấy được thứ gì hữu dụng.

Cuối cùng, y nhớ lại ngôi mộ, ngẩn ngơ nhìn tấm mộc bài hồi lâu, chợt tâm khẽ động, bước tới nhìn thật kĩ.

Quả nhiên trên đó có mấy chữ nghuệch ngoạc được vạch bằng móng tay: “Sư huynh núi Côn Lôn.”

Tống Thanh Thư tâm khẽ nhảy lên, cho dù không có Dương Bất Hối, Trương Vô Kị cũng không tránh được một chuyến đi Côn Lôn?

Côn Lôn, Kim Hoa bà bà muốn làm gì? Chẳng lẽ tới tổng đàn Minh giáo?

Mặc dù không giải thích được tại sao nhưng Tống Thanh Thư cũng không do dự, y lập tức khởi hành tới Côn Lôn, hi vọng giữa đường có thể bắt kịp Trương Vô Kị. Tuy rằng tính tình Kim Hoa bà bà thực bất hảo, nhưng Tống Thanh Thư cũng không lo lắng nhiều. Có Thù Nhi ở đó, Trương Vô Kị sẽ không phải chịu khổ sở gì hết.

Nói đến nguyên tác, trong mấy nữ nhân bên người Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư chán ghét nhất là Chu Cửu Chân thích đùa bỡn tình cảm người khác (có ai còn nhớ nhân vật này không nhỉ, là con gái của Chu Trường Linh, cả hai cùng đểu giả định lừa bịp Tiểu Vô Kị lấy tin tức về Tạ Tốn, về sau lão cha còn định đẩy Tiểu Vô Kị xuống vực >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.