Đệ nhị thập tứ chương: Bên vách núi đen
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Hai năm gần đây Vương Bảo Bảo vẫn nhớ thương Tống Thanh Thư, nhưng tra không ra y ở đâu, cuối cùng xác nhận rằng y trốn trong cổ mộ, mới tạm thời chết phần tâm này. Vương Bảo Bảo thầm hận Diệt Tuyệt sư thái cướp đi Ỷ Thiên kiếm, không ngừng phái người tới trộm. Chỉ là khi Quách Tĩnh và Hoàng Dung truyền Ỷ Thiên kiếm lại cho đời sau thì Hoàng Dung đã cải biên Đả cẩu bổng pháp để có thể phối hợp với kiếm. Diệt Tuyệt sư thái đương nhiên thành thạo kiếm pháp này, kết hợp với Ỷ Thiên kiếm sắc bén vô cùng thành ra không ai có thể tiếp bà ta được mấy chiêu.
Năm đó Ỷ Thiên kiếm rơi vào tay Vương Bảo Bảo cũng là chuyện ngoài ý muốn. Sư huynh Cô Hồng Tử của Diệt Tuyệt sư thái tìm Dương Tiêu luận võ, chỉ mấy chiêu đã bị Dương Tiêu đoạt mất kiếm, hắn lại coi Ỷ Thiên kiếm như rác rưởi quăng xuống đất rồi xoay người rời đi. Cô Hồng Tử tức giận tới trọng thương, trên đường quay về Nga Mi thì không chống đỡ được nữa. Tới khi Diệt Tuyệt sư thái tìm được sư huynh thì Ỷ Thiên kiếm bên người Cô Hồng Tử đã bị người đánh cắp dâng cho Nhữ Dương Vương phủ.
Nhữ Dương Vương phủ phòng thủ sâm nghiêm, ngang ngược như Diệt Tuyệt sư thái cũng đành phải đợi thời cơ. Rốt cục hai năm trước đã đợi được Vương Bảo Bảo mang theo Ỷ Thiên kiếm xuất phủ bình định phản tặc.
Vương Bảo Bảo mất Ỷ Thiên kiếm liền biết khó có thể đoạt lại, đương nhiên sẽ nhớ thương Đồ Long đao.
Hắn biết Trương Vô Kị có luyến huynh tình kết với Tống Thanh Thư, cho nên để Vệ Bích “tình cờ” cứu được Trương Vô Kị, rồi xây dựng cảm tình với hắn lừa Trương Vô Kị nói ra nơi ở của Tạ Tốn.
Tất cả kế hoạch đều tiến hành thực thuận lời, thế nhưng tối nay Vệ Bích lại mang tới một tin tức.
Hắn nói, Tống Thanh Thư tới.
Trong tâm Vương Bảo Bảo chợt dấy nên một ngọn lửa nóng cháy, nháy mắt hắn nhớ tới nụ hôn hai năm trước đã gần như không kiềm chế được.
Trong hai năm này, hắn thế nhưng không thèm ngó tới cơ thiếp trong phủ một chút, điều này khiến cho một kẻ luôn biết hưởng thụ như hắn cũng phải cảm thấy giật mình. Hắn từng thử ôm qua nam nhân, nhưng cho dù anh tuấn như Vệ Bích cũng không gợi cho hắn nửa điểm hưng trí. Trái lại chỉ vừa nghe thấy ba chữ Tống Thanh Thư thì ngọn lửa đã chôn vùi trong ngực nhiều năm lập tức bùng lên.
Khi hắn đứng giữa rừng rậm nói những lời đó để dụ bọn họ ra, thì dù cố giữ cái vẻ ngoài tự nhiên nhưng trên thực tế hắn đã hưng phấn tới phát run.
Hắn sắp bắt được y rồi. Lần này, sẽ không bao giờ… để y chạy nữa.
Sau đó, y sẽ cởi bỏ ma chú đã hạ trên người hắn.
Vương Bảo Bảo hiểu bản thân, càng không chiếm được thứ gì đó thì càng thèm muốn.
Hắn cũng hiểu Trương Vô Kị, hiểu rằng những lời này chẳng hề có tác dụng với Tống Thanh Thư, nhưng Trương Vô Kị tuyệt đối sẽ không nhịn được.
Quả nhiên, Vương Bảo Bảo cười cười khi nghe được tiếng hét giận dữ, thấy Trương Vô Kị lao ra từ bụi cỏ, hắn thậm chí còn không thèm để vào mắt mà tham lam nhìn về phía sau.
Đương khi thấy được hình bóng khiến bản thân cứ mãi tâm tâm niệm niệm, hô hấp của Vương Bảo Bảo cơ hồ ngừng lại.
Hai năm, y cư nhiên một chút cũng không thay đổi.
Chỉ là, càng khiến hắn động tâm hơn.
Nếu coi Vệ Bích là một viên ngũ thải lưu ly diễm lệ, thì Tống Thanh Thư phải là một khối bạch ngọc hoàn mĩ không tì vết.
Lưu ly so với bạch ngọc, bên trọng bên khinh vừa nhìn liền biết.
Vương Bảo Bảo nhìn mái tóc đen dài xõa tung của Tống Thanh Thư, nghĩ tới y cùng Trương Vô Kị lõa thân ôm nhau ngủ, đột nhiên thấy đố kị với Trương Vô Kị vô cùng.
Bây giờ Trương Vô Kị đâu còn giá trị gì?
Mưu kế đã bị hắn biết được, cho dù có giam cầm, buộc hắn dẫn đường tới Băng Hỏa đảo thì Trương Vô Kị chỉ cần chỉ điểm lung tung bọn họ liền chui vào vào bụng cá. Vương Bảo Bảo không bao giờ để bản thân rơi vào loại hiểm cảnh như vậy. Bởi vậy, Trương Vô Kị hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Đôi phượng mâu của Vương Bảo Bảo lóe lên một tia hàn quang, trong lòng đã có tính toán.
Bên này Tống Thanh Thư phát hiện Trương Vô Kị căn bản là không mang theo kiếm, vội vàng ném kiếm của mình sang: “Vô Kị, đón kiếm!”
Trương Vô Kị nghe được tiếng gió phía sau, đầu cũng không thèm ngoái lại đưa tay lên tiếp kiếm thuận thế chém tới Vương Bảo Bảo. Một kiếm này ẩn chứa không ít tức giận, quả nhiên khí thế kinh người.
Vương Bảo Bảo cũng không ngạnh đấu, vừa đánh vừa lui.
Tống Thanh Thư sợ Trương Vô Kị có lỡ làng gì, cũng vội chạy sang, nhưng nửa đường bị Chu Trường Linh ngăn cản, hai người liền giao đấu.
Chu Trường Linh tuy chỉ học được Nhất Dương chỉ không đầy đủ nhưng nội lực hùng hậu cũng không thể khinh thường. Tống Thanh Thư dùng Ỷ Thiên Đồ Long công liên tiếp xuất chưởng, vừa giao đấu với Chu Trường Linh vừa phân tâm để ý Trương Vô Kị bên kia.
Võ công của Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư biết. Hắn từ nhỏ đã được nghĩa phụ Tạ Tốn dạy dỗ, nhưng chủ yếu truyền thụ tâm quyết chứ không phải chiêu thức thực dụng. Tạ Tốn một thân võ công bác đại tinh thâm, nếu cứ tuần tự nhi tiến truyền thụ thì hai mươi năm cũng chưa xong, mà lúc đó thời gian đã không còn nhiều, chỉ có thể dạy Trương Vô Kị yếu quyết của các loại võ học thượng thừa để ngày sau tự mình lĩnh hội. Sau đó trên bè gỗ Trương Thúy Sơn dạy hắn ba mươi hai thức Võ Đang trường quyền. Hai năm dưỡng thương trên Võ Đang sơn, tuy thỉnh thoảng có cùng Tống Thanh Thư luyện kiếm nhưng chủ yếu vẫn tập trung vào Võ Đang Cửu Dương công. Còn hai năm ở Hồ Điệp cốc thì khỏi phải nói, đương nhiên là toàn tâm toàn ý học tập y thuật, võ công không học được lấy nửa điểm.
Hơn nữa còn không có lấy một chút kinh nghiệm ngộ địch, bởi vậy Trương Vô Kị chưa được học Cửu Dương chân kinh cùng Vương Bảo Bảo giao thủ, khẳng định có không có nổi một phần cơ hội thắng.
Tống Thanh Thư lại nhìn Vương Bảo Bảo đang liên tục bị Trương Vô Kị bức lui, cho dù Trương Vô Kị giận dữ tới mấy thì hắn cũng không thể không chịu nổi một kích như thế.
Khẳng định là có âm mưu gì đó. Trong lòng Tống Thanh Thư nóng như lửa đốt, nhưng nhất thời không thể thoát khỏi Chu Trường Linh, chỉ có thể học Vương Bảo Bảo vừa đánh vừa lui để tới gần phía Trương Vô Kị. May mà những kẻ khác đều đã bị đàn sói điên cuồng cầm chân, bằng không đêm nay y cùng Trương Vô Kị có mọc cánh cũng khó thoát.
Bên này Vương Bảo Bảo đánh thực ung dung thoải mái, đối với hắn mà nói kiếm chiêu trúc trắc của Trương Vô Kị không khác gì một trò cười, nhân lúc rảnh rỗi hắn còn có thể nói: “Trương Vô Kị, ngươi thích sư huynh phải không?”
Trương Vô Kị mím chặt môi không đáp, hiện tại hắn chỉ muốn đâm cho tên kia một kiếm chết luôn để giải mối hận trong lòng.
Vương Bảo Bảo cười nói tiếp: “Ha ha, kì thực tất cả đều là tại ngươi, nếu ngươi không tồn tại, sư huynh của ngươi đã thành một thiếu hiệp vang danh thiên hạ, mà không phải bị ngươi liên lụy tới nông nỗi này.”
Kiếm chiêu của Trương Vô Kị chợt rối loạn, những lời này của Vương Bảo Bảo quả thực đâm trúng chỗ đau trong lòng hắn. Hắn đã không phải chỉ một lần nghĩ tới vấn đề này, nếu như không có hắn, sư huynh khẳng định là võ công trác tuyệt, bôn tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, được bao người trong thiên hạ kính ngưỡng, sao có thể rơi đến bước đường bị người ta uy hiếp làm ô nhục, thậm chí phải chịu kết cục thân bại danh liệt?
Mũi bỗng cảm thấy thật xót, Trương Vô Kị đáy mắt mông lung, bước chân trái lên một bước mới kinh hoàng phát giác mình đang đạp lên khoảng không, một nửa thân người đã nghiêng trên miệng vực.
Vương Bảo Bảo hớn hở lui về sau từng bước, hắn dụ Trương Vô Kị tới bên vách núi nhưng không hề động tay mà hoàn toàn là tên nhóc kia không cẩn thận. Đang lúc đắc ý thì một bóng người phía sau chợt lao ra trước túm lấy Trương Vô Kị ném lại mặt đất, nhưng bởi vì không kịp thu lực, sau khi cứu được Trương Vô Kị thì bản thân cũng rơi ra ngoài.
Vương Bảo Bảo vừa nhìn rõ thì cơ hồ phát điên: “Thanh Thư!”
Người đã dốc hết sức cứu Trương Vô Kị, mái tóc xõa dài tung bay trong gió, còn có thể là ai ngoài Tống Thanh Thư?
Tống Thanh Thư nghe được tiếng hô hoán của hắn, còn dư sức lực quay đầu lại hướng bọn họ cười cười, nhưng ánh mắt thì lại hướng tới Trương Vô Kị đang ngồi ngốc lăng bên cạnh.
Sau đó, cả người rơi thẳng xuống vực sâu.
“Sư huynh ~~~!” Trương Vô Kị gào tới tê tâm liệt phế, nhưng trả lời hắn chỉ có tiếng vọng không ngừng phản xạ lại từ vực sâu.
Vương Bảo Bảo ngây ngốc đứng đó, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hắn thực sự không thể hiểu, vì sao Tống Thanh Thư đối với Trương Vô Kị tốt như vậy? Tốt tới mức sinh mệnh của mình cũng có thể vứt bỏ?
Chính là hắn xem cảm tình giữa bọn họ, chỉ có Trương Vô Kị đối Tống Thanh Thư có suy nghĩ không an phận, còn Tống Thanh Thư với Trương Vô Kị nửa điểm tư tình cũng không có.
Chẳng lẽ chỉ là tình huynh đệ đơn thuần sao?
Vương Bảo Bảo siết chặt nắm tay, trong lòng đố kị tới phát cuồng.
Y cư nhiên chết đi như thế? Cư nhiên… như vậy… liền chết?
“Ta liều mạng với ngươi!” Trương Vô Kị hai mắt rưng rưng đỏ ngầu, lao tới Vương Bảo Bảo. Mà Chu Trường Linh bên cạnh thấy Vương Bảo Bảo vẫn đứng ngây ngốc, sốt ruột hộ chủ chặn Trương Vô Kị lại.
Vương Bảo Bảo ngẩn người nhìn vực sâu không thấy đáy, bỗng nhiên thấy bên cạnh có thanh âm đánh nhau, rồi hai thân ảnh cùng rơi xuống vách núi.
Trong đầu hắn không có lấy nửa phần ý niệm cứu người, chỉ nhìn bọn họ dần rơi vào bóng tối dưới đáy vực, lẩm bẩm: “Đã chết rồi… đều chết hết rồi…”
Cứ như vậy đứng ngây ngốc suốt nửa ngày, sau đó mới xoay người rời đi.
Bấm vào đây nào ^^~