Đệ nhị thập ngũ chương: Trên bình thai
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa
Y chỉ biết rằng một khắc kia Trương Vô Kị trượt chân khỏi vách núi, trái tim y như muốn ngừng đập, trước khi lí trí kịp suy xét thì thân thể đã theo bản năng lao ra túm hắn lại. Mà chính mình lại vì hành động ấy mà rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
Chỉ nghe được tiếng kinh hô của Trương Vô Kị cùng đám người Vương Bảo Bảo, sau đó liền rơi tự do trong một biển sương mù.
Có thể là tin rằng mình sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, Tống Thanh Thư lâm nguy không loạn, chỉ nghe được tiếng gió rít bên tai, thân mình không ngừng rơi xuống, ngẫu nhiên thấy cành cây vươn ra từ vách đá, y cố gắng với nhưng đều còn cách vài thước, cuối cùng cũng bắt được thì cành cây không chịu nổi áp lực liền “rắc” một tiếng, cành tùng to bằng bắp tay đã gãy đôi. Nhưng chỉ cần chậm lại một chút, Tống Thanh Thư đã mượn được lực dùng chiêu “Ô long giảo trụ” hai chân vững vàng bám lấy cành tùng kia, rốt cuộc không bị rơi nữa.
Tống Thanh Thư cứ như vậy treo mình trên nhánh cây đong đưa một hồi. Ngẩng đầu nhìn lên, đương nhiên không còn thấy được bóng dáng Trương Vô Kị, cũng không nghe được âm thanh gì. Y nghĩ tới mình mới tìm được đường sống trong cõi chết, cũng không tự chủ được trái tim đập liên hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
May mà trong tiểu thuyết khiêu nhai (aka nhảy vực) cũng không chỉ đơn giản có vậy. Tống Thanh Thư không khỏi cười tự giễu vài cái, đang nhìn quanh quất xem có chỗ nào có thể đứng được không thì chợt nghe tiếng gió phía trên đỉnh đầu, cư nhiên lại có người rơi xuống.
Tống Thanh Thư không kịp suy nghĩ vươn tay túm lấy người kia, tuy rằng đối phương rơi với tốc độ rất nhanh nhưng bởi dọc đường cũng cố gắng bám mấy cành cây nên không tới mức lôi cả Tống Thanh Thư xuống. Y chỉ thấy cả người trầm xuống, tuy chỉ túm lấy một cái tay nhưng trọng lượng thật không giống như của một người.
“Sư huynh!” Một thanh âm vui mừng tới cực điểm từ phía dưới truyền lên, Tống Thanh Thư nghe được mà suýt chút nữa rơi luôn khỏi cành tùng. Tiểu tử Trương Vô Kị kia làm gì ở đây? Y đã phải quăng hắn lại rồi mà còn tự mình nhảy xuống nữa?
Tống Thanh Thư cố gắng nhìn, mới phát hiện cánh tay mình đang túm là của Chu Trường Linh, mà Trương Vô Kị thì ở dưới cùng, túm lấy cánh tay còn lại của hắn.
Kháo, không trách được sao mà nặng thế, chỉ riêng Chu Trường Linh cũng phải bằng hai người bình thường rồi.
Chu Trường Linh thở phào một hơi, cố bày ra một gương mặt tươi cười: “Tống tiểu huynh đệ, ngươi kéo ta lên trước đã.”
Tống Thanh Thư diện vô biểu tình nói: “Không, ngươi kéo Vô Kị lên trước.”
Chu Trương Linh so sánh tình hình, phát hiện đối phương có hai người nên chỉ đành hành sự theo hoàn cảnh, không có cách nào khác ngoài nâng Trương Vô Kị để Tống Thanh Thư dùng cánh tay còn lại kéo hắn lên. Tống Thanh Thư xem cành tùng này không chịu nổi thể trọng ba người, liền đong đưa Chu Trường Linh rồi thả hắn xuống một cành tùng chếch phía dưới, sau đó mới xoay mình đứng dậy.
Trương Vô Kị ôm cổ Tống Thanh Thư, nghĩ lại chuyện vừa rồi mà không khỏi run sợ. Hắn gục đầu vào vai Tống Thanh Thư nức nở kêu “Sư huynh!”
Tống Thanh Thư vỗ vỗ lưng hắn an ủi, nhưng Chu Trường Linh đứng một bên lại cảm thấy quái dị vô cùng. Trương Vô Kị tuy mới mười bốn tuổi nhưng vóc dáng rất cao, cũng đã là nam tử trưởng thành. Hai nam nhân ôm nhau khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì?
Phải chăng thực sự có ẩn tình? Chu Trường Linh nghĩ tới những lời lúc trước của Vương Bảo Bảo, trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc.
Bất quá hắn cũng không có hứng thú châm chọc, ba người tạm thời đình chiến quan sát tình thế, leo lên trên quả thực vô phương, bên dưới sâu không thấy đáy xuống đó rồi chín phần mười là không ra được, duy chỉ còn một cách là bám theo vách núi chậm rãi bò ra ngoài.
Chu Trường Linh rút đoản đao bắt đầu tước vỏ cây, tết lại thành một sợi dây thừng, lần lượt buộc tại thắt lưng ba người. Nguyên bản Tống Thanh Thư muốn ở cạnh Trương Vô Kị, nhưng Chu Trường Linh không đồng ý, kiến quyết đòi buộc giữa hai người.
Ba người chờ tới bình mình liền bò dọc theo sườn núi tuyết, từng bước từng bước hướng về phía ánh dương quang. Tống Thanh Thư phía trước dò đường, Chu Trường Linh ở giữa, Trương Vô Kị cuối cùng. Vách núi này vốn là cực dốc, hơn nữa mùa đông phủ đầy băng tuyết càng thêm trơn trượt. Trương Vô Kị đã mấy lần suýt ngã, đều được Chu Trường Linh ra sức kéo lại mới không rơi xuống thâm cốc phía dưới. Trương Vô Kị cũng không cảm kích mà đối với “Chu bá bá” này oán hận tới cực điểm, hắn chẳng qua là muốn lấy được Đồ Long đao chứ đâu thật lòng có ý tốt cứu giúp?
Ba người bò nửa ngày, khuỷu tay cùng đầu gối đều bị băng cắt chảy máu đầm đìa, cuối cùng sườn núi cũng trở nên bằng phẳng. Ba người đứng dậy, chật vật vòng qua một vách núi lớn, Chu Trường Linh không nhịn được rên lên. Trước mặt là một biển mây mù, càng không có lối đi, đúng là đặt mình trên một bình thai cực cao ba mặt trống không. Cái bình thai này phạm vi ước chừng mười trượng, thế nhưng ở giữa không trung trên không lên được dưới không xuống được, quả thực là một tử lộ. Trên bình thai trắng xóa tuyết, không có rừng cây, càng không có dã thú. Bên dưới dốc tới cực điểm, nhìn không tới đáy vực.
Tống Thanh Thư ngược lại vui vẻ, y đã liếc mắt thấy một huyệt động tối đen ở vách núi bên trái, cỡ y cùng Trương Vô Kị chui vào không có vấn đề, nhìn bên ngoài tối đen như một tiểu động không có lối thoát, nhưng Tống Thanh Thư lại biết, rất có thể cái huyệt động này sẽ thông tới một sơn cốc ấm áp.
Chỉ là tạm thời y cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nếu Chu Trường Linh phát hiện có dị trạng, y cùng Trương Vô Kị căn bản sẽ không kịp tiến vào đó, ít nhất cũng sẽ có một trong hai bị giữ bên ngoài.
Bởi vậy Tống Thanh Thư không nhiều lời, ngồi xuống nuốt hai ngụm tuyết cho đỡ đói. Khi còn ở cổ mộ y thường dùng Hàn Ngọc sàng tu luyện, nên lạnh cỡ băng tuyết thiên nhiên đối với y thực bình thường. Trương Vô Kị chịu lạnh thành quen nên cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Chu Trường Linh không cam tâm với kết quả như vậy, men theo đường cũ trở về đại tùng thụ, rồi dò dẫm đi về bên trái. Ba người vẫn nối với nhau thành một chuỗi, vách núi bên kia còn hung hiểm hơn, vừa đi vừa chạy nửa ngày trời mới thấy trước mắt sừng sững một vách núi khác. Đường đi tới đây là cụt, Chu Trường Linh ngây người một lúc lâu, mới chán nản trở lại bình thai.
Tống Thanh Thư bởi vì biết sự tình còn có cách giải quyết khác, bởi vậy gương mặt cũng không biểu hiện gì. Mà Trương Vô Kị đã quen có Tống Thanh Thư bên người thì không cần suy nghĩ nhiều, trời sập xuống cũng có sư huynh chống đỡ, toàn tâm toàn ý tin tưởng y. Chu Trường Linh nhìn nét mặt hai người như thể chẳng có chuyện gì, lại nghĩ tới sinh lộ đã tuyệt, cuộc sống phú quí của hẳn nay còn đâu, tất cả đều là do hai tiểu tử này. Ánh mắt như muốn phun lửa, hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ.
Trương Vô Kị thấy vị trưởng giả trước nay ôn hòa hiền hậu đột nhiên biến thành dã thú thì không khỏi sợ hãi, đứng lên chạy trốn.
Chu Trường Linh quát to: “Ngươi còn có đường chạy sao?” Vươn tay chộp tới sau lưng hắn, muốn hành hạ một phen cho tiểu tử chết tiệt này không được chết yên ổn.
Tống Thanh Thư sao có thể để hắn đạt được mục đích, lắc mình chắn trước người Trương Vô Kị cắn răng chịu một chưởng của Chu Trường Linh, vừa dùng tay không xé đứt dây thừng giữa Chu Trường Linh và Trương Vô Kị vừa quát to: “Vô Kị, mau chạy tới huyệt động kia!”
Trương Vô Kị tuân thủ vô điều kiện mọi mệnh lệnh của sư huynh, lập tức chạy tới huyệt động ở vách núi phía trái.
“Ha ha! Ngươi trốn không thoát đâu! Ngoan ngoãn nhìn xem ta đối phó sư huynh ngươi như thế nào!” Chu Trường Linh cười dài một tiếng, cùng Tống Thanh Thư giao thủ. “Xoạt” một tiếng, tay áo trái của Tống Thanh Thư đã bị hắn xé rách, lộ ra cánh tay trắng nõn. Chu Trường Linh cười hung tợn: “Ha hả, Vương Bảo Bảo đối với sư huynh ngươi thèm nhỏ dãi đã lâu, hẳn đã sớm hưởng dụng qua đi? Các ngươi hại lão tử chờ chết trên vách núi này, nhưng trước khi chết cũng phải hung hăng tra tấn các ngươi đã!”
Tống Thanh Thư nhíu mày, thường nghe nói con người lúc điên cuồng là nguy hiểm nhất, y còn muốn đi tìm Cửu Dương chân kinh, không ngờ Chu Trường Linh khó đối phó như vậy. Y liếc mắt thấy Trương Vô Kị gần tới nơi rồi còn ngập ngừng muốn quay lại hỗ trợ, nghĩ thầm với võ công của hắn thì quay lại chỉ có chịu chết, vội quát to: “Vô Kị, mau chạy vào huyệt động, cái gì cũng mặc kệ, mau lên!”
Chu Trường Linh cười ha ha, nghĩ rằng huyệt động kia bất quá cũng là một cái khe cụt thôi, Trương Vô Kị có thể chạy được tới đâu chứ? Lập tức nổi lên tâm tư đùa giỡn, móc đoản đao ra giữa lúc giao thủ thì vạch tới vạch lui trên người Tống Thanh Thư, rất nhanh y phục của y chỉ còn là từng mảnh phấp phới, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện khiến yết hầu Chu Trường Linh cũng nhịn không được có cảm giác cơ khát.
Trương Vô Kị sau có thể mặc kệ Tống Thanh Thư để chạy một mình, lại nghe được những lời thô tục của Chu Trường Linh, sư huynh cư nhiên bị khi dễ tới mức ấy liền tức giận tới hai mắt đỏ đậm, hét to một tiếng lao tới.
Tống Thanh Thư đã bao giờ bị người vũ nhục như vậy? Y tức giận tới tay chân phát run, chỉ hận không thể chém Chu Trường Linh thành mấy mảnh. Nhưng y luyện kiếm từ nhỏ, hiện tại tay không đối địch với Chu Trường Linh có đoản đao càng không có phần thắng. Tống Thanh Thư lúc này mới cảm nhận sâu sắc rằng trên giang hồ võ công không bằng người thì quả thực bị khi dễ tới mức muốn phun huyết. Y tuy luyện Cửu Âm chân kinh nhưng chỉ vỏn vẹn có hai năm, so với tu vi năm chục năm của Chu Trường Linh căn bản là vô pháp đối kháng. Y không muốn trước lúc chết còn bị người vũ nhục, mắt thấy Trương Vô Kị đang lao tới, càng không muốn liên lụy thêm tới hắn, liền thở dài, kiên quyết lao thẳng xuống vực sâu.
“Vô Kị, không được chết, ngươi còn phải thay phụ mẫu báo thù!” Tống Thanh Thư rơi tự do giữa không trung, còn không quên hướng Trương Vô Kị quát.
Chu Trường Linh sợ hãi vô cùng, giữa hai người còn có dây thừng nối, Tống Thanh Thư nhảy vực liền lôi cả hắn theo. Nhưng một khắc lâm nguy không loạn, trước tiên hắn dùng đoản đao cắt đứt dây thừng, sau đó liên tiếp cắm vào vách đá để trì hoãn tốc độ rơi cho tới khi dừng hẳn.
Trương Vô Kị nhào tới bên vách túi, hét tới tê tâm liệt phế: “Sư huynh!”, chỉ là lần này không còn ai có thể trả lời hắn nữa.
Trương Vô Kị ngơ ngác khuỵu gối, thấy bản thân quả thật là một hỗn đản.
Hắn muốn nhảy xuống theo sư huynh, thế nhưng câu nói cuối cùng của y giống như sấm sét bên tai, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Đúng, hắn không thể chết, cừu của phụ mẫu còn chưa báo, cừu của sư huynh cũng chưa báo!
Đại não của Trương Vô Kị trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy trái tim như bị xé làm đôi, đau đến nỗi hắn căn bản vô lực tự hỏi.
Lúc này phía dưới chợt truyền lên vài tia động tĩnh, Trương Vô Kị tâm đã như tro tàn chợt dấy lên vài tia hi vọng mong manh, vội vã kêu: “Sư huynh!”
Gương mặt dữ tợn của Chu Trường Linh bỗng hiện ra trước mắt hắn.
Trương Vô Kị sửng sốt, sau đó vội vàng chui vào huyệt động ở vách núi phía trái. “Xoạt” một tiếng, ống quần đã bị Chu Trường Linh xé rách, bắp chân cũng bị thương. Trương Vô Kị lảo đảo chui sâu vào bên trong, đột nhiên “cốp”, trán đập vào núi đá, trước mắt trăng sao lượn vòng quanh. Hắn biết đã không thể quay đầu lại, trong lúc hoảng loạn chỉ biết liều mình chui sâu vào, về phần chui vào tới bên trong có phải tự hãm mình vào tuyệt địa, càng khó thoát khỏi độc thủ của đối phương hay không thì hoàn toàn không kịp nghĩ tới.
Hắn chỉ biết rằng, sư huynh bảo hắn chui vào cái huyệt động này tự nhiên có đạo lí của y.
Nghe thấy Chu Trường Linh phía sau không ngừng chửi bới, Trương Vô Kị một bên tuôn lệ, một bên tiếp tục dấn sâu vào bóng tối.
May mà càng vào sâu bên trong huyệt động càng hẹp, đi thêm chục trượng nữa thì đã khít khịt thân hình hắn, Chu Trường Linh rốt cuộc không chen được.
Trương Vô Kị lại đi thêm vài trượng thì thấy được phía trước có ánh sáng, trong lòng vừa mừng rỡ vừa bi thương, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Sư huynh, Vô Kị trốn được rồi, sư huynh…
————————————
Khiêu nhai part 2! =.=’ thực bất ngờ, thực kịch tính và thực khó edit (.__.)
Kể từ sau chương này thì Tiểu Vô Kị chính thức lột xác thành một hảo nam nhân (aka hảo tiểu công ) =)) cũng mất tròn một nửa chính văn rồi còn gì =))
Bấm vào đây nào ^^~