Đệ nhị thập lục chương: Dưới đáy vực sâu
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư tự mình lao xuống vách núi nhưng trong đầu vẫn tồn tại ý niệm cầu sinh, lưu động chân khí trong cơ thể, vận kình liên tục đánh về phía trước nhằm trì hoãn tốc độ rơi, tới lúc hạ cánh thì cũng không đến nỗi tan xương nát thịt. Thế nhưng thân mình đang lơ lửng giữa không trung, cố gắng hết sức cũng không được bao nhiêu, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai không ngừng.
Lúc này đột nhiên trong đầu xuất hiện một câu nói không nhớ đã nghe được lúc nào:
“Trong mỗi người tồn tại chính phản lưỡng khí, cái gọi là chính khí, chính là khi ném một vật lên thì tới khi hết lực nó sẽ rơi xuống. Mà phản khí là khi lực đã cạn kiệt thì sẽ sinh ra phản kình, nếu biết khống chế lực đạo thì lại có thể tiếp tục bay lên. Chân khí trong cơ thể nhân tài phải làm được điều này…”
Ngay sát na sinh tử tồn vong đó, Tống Thanh Thư bỗng nhiên hô hấp thật thông thuận, mà nội tức trong cơ thể cũng giống như ngọn đuốc dấy lên.
Đột nhiên, Tống Thanh Thư minh bạch được pháp quyết thôi động chân khí, trước tiên phải đoạn tuyệt hô hấp mới có thể kích thích chân khí trong cơ thể, mà theo lời Đạo gia thì chính là tiên thiên hô hấp.
Tống Thanh Thư biết đã sắp tới lúc sinh ly tử biệt, chỉ biết ký thác vào hi vọng trước mặt, lại nương theo ánh trăng nhìn thấy một đống tuyết lớn chếch sang bên khoảng một trượng, lúc này cũng không có thời gian xem xét kĩ xem có thực là đống tuyết hay là một khối đá lớn màu trắng, giữa không trung trở mình hướng về phía đó, sau đó mạnh mẽ đề một ngụm chân khí, song chưởng liên tiếp đánh ra, vận khởi phản kình lập tức sinh một lực đạo hướng lên trên khiến tốc độ rơi giảm được đáng kể, còn bay lên được nửa thước, sau đó lại trở mình lần nữa mới “uỳnh” một tiếng rơi xuống đống tuyết, ngã mạnh tới mức cả trời sao lượn vòng quanh đầu.
Tống Thanh Thư cả người bị chôn trong đống tuyết, hồi lâu sau mới có chút khí lực đứng dậy. Một lần nữa được hô hấp không khí trong lành, y mới chợt nhận ra mình thế nhưng trong họa có phúc, đã học được nội hô hấp của Đạo gia.
Y ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một màn sương mù dày đặc, vách núi bên cạnh không biết cao bao nhiêu. Tống Thanh Thư không khỏi thấy sợ, thế nhưng… nếu cho phép y chọn một lần nữa, y vẫn sẽ nhảy xuống.
Suýt nữa bị lão già béo mập Chu Trường Linh kia làm nhục khiến y căm hận không thôi.
Tống Thanh Thư đợi một hồi lâu cũng không thấy Chu Trường Linh rơi xuống, hẳn là hắn lại leo lên bình thai kia. Y không khỏi có chút lo lắng cho Trương Vô Kị, nhưng nghĩ tới hắn cũng không ngốc, không thấy nhảy xuống theo y hẳn là đã ngoan ngoãn tiến vào huyệt động kia rồi.
Sau đó tìm tới một tiểu cốc, cứu được một con vượn, học được Cửu Dương chân kinh, giải được hàn độc…
Tống Thanh Thư ngây ngốc đứng đó hồi lâu, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay, thấy bản thân quả thực dư thừa.
Lão thiên gia để y xuyên qua tới thế giới này, rút cuộc có tác dụng gì không?
Tống Thanh Thư đối Trương Vô Kị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng không có nghĩa bản thân y đã là thép. Kì thực, y cũng rất hoài nghi bản thân. Từng chuyện từng chuyện phát sinh khiến Tống Thanh Thư ngày càng thấy mình khó lòng thay đổi bánh xe số phận, khiến y dần dần chán nản.
Mà thôi, bao giờ y ra khỏi nơi đây cũng sẽ không bao giờ nhúng tay vào chốn giang hồ nữa. Lần sau Trương Vô Kị xuất hiện là khi đã luyện thành Cửu Dương chân kinh uy lực vô địch, cũng không còn ai có thể uy hiếp tới sinh mệnh hắn.
Tống Thanh Thư suy nghĩ tới thất hồn lạc phách, tìm kiếm lối ra khỏi thâm cốc. Nhưng tìm tới tìm lui cũng không phát hiện đường nào thông ra ngoài, không khỏi sốt ruột. Trong nguyên tác nói dưới vách núi này rõ ràng có người cư ngụ, chẳng lẽ là năm năm sau mới có?
Y lắc lư trong sơn cốc mấy ngày, hoàn hảo sườn núi còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, trong rừng cũng có động vật, ăn uống không thành vấn đề. Một tháng sau, trong lúc tìm tòi khắp sơn cốc, y cư nhiên lại phát hiện ra một nơi cổ quái.
Tống Thanh Thư câm lặng, xem ra y vẫn đúng với cái định luật khiêu nhai không chết ắt có kì ngộ. Huyệt động mà y tìm được cư nhiên là nơi một vị tiền bối phái Tiêu Dao sống những ngày tháng cuối cùng, trên vách động khắc toàn bộ là võ công bí tịch Tiêu Dao phái.
Trừ cái đó ra, còn có khá nhiều đồ dùng hàng ngày, vật dụng tinh xảo cùng với y phục đều còn rất tốt, Tống Thanh Thư liền thoát khỏi thảm cảnh không mảnh vải che thân. =)))))))))))))
Tống Thanh Thư mang hài cốt vị tiền bối Tiêu Dao phái nay đã chỉ còn là xương khô lau rửa sạch sẽ, sau đó mới tìm một bãi đất cung kính tiễn xuống mồ. Bởi vì không biết tên đối phương nên y chỉ cắm một khối mộc bài, trên mặt không ghi gì cả.
Lúc này y mới an tâm ở lại trong huyệt động. Xem xét những võ công được khắc trên vách thì thực đầy đủ, gồm có Bắc Minh thần công, Tiểu vô tướng công, Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn, Thiên Sơn lục dương chưởng, Thiên Sơn chiết mai thủ, Lăng ba vi bộ, Sưu hồn đại pháp, Bạch hồng chưởng, Sinh tử phù.
Tống Thanh Thư trót liếc qua mấy thức Thiên Sơn chiết mai thủ liền suýt tẩu hỏa nhập ma. Lúc này y mới nhớ ra võ công phái Tiêu Dao cần có nội lực thâm hậu, nếu tu luyện bậy bạ thì sẽ phải chịu hậu họa khôn lường, liền lập tức áp chế bản thân không cho nhìn qua khối vách động kia nữa.
Khi y nhìn thấy Bắc Minh thần công thì cực độ vui mừng, bởi vì biết tình trạng phức tạp nhiều năm của mình rốt cuộc có hướng giải quyết.
Bắc Minh thần công chia làm hai giai đoạn: hóa công cùng hấp thu.
Muốn bản thân sử dụng nội lực hấp thu được là phi thường khó khăn, giống như truyền máu vậy có thể dẫn tới tai nạn chết người, nội lực cũng phân chia ra thành các loại âm dương cương nhu chính tà. Đem những nội lực đủ mọi nguồn gốc tính chất này đồng hóa hoàn toàn, chân chính dung nhập vào cơ thể mình là ý nghĩa thâm sâu nhất của Bắc Minh thần công.
Trong cơ thể Tống Thanh Thư tồn tại hai loại âm dương nội lực, quanh năm phải chịu khổ sở không nói hết, nhưng gặp Bắc Minh thần công quả thực là hốt thuốc đúng bệnh. Tu luyện công pháp này nội lực bên ngoài còn có thể đồng hóa thành của mình chứ đừng nói tới chỉ là chân khí trong cơ thể.
Tuy muốn luyện Bắc Minh thần công thì cần quên đi pháp môn tu hành lúc trước, nhưng Tống Thanh Thư xuyên không từ hiện đại về, căn bản không có ý thức về cái gọi là môn quy nghiêm ngặt. Chỉ cần không lãng phí một thân nội lực y vất vả tu luyện, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều tới mấy thứ cổ hủ kia.
Tống Thanh Thư lập tức bắt tay vào luyện Bắc Minh thần công, qua hơn một năm liền đồng hóa xong toàn bộ âm dương nội lực trong cơ thể. Bắc Minh chân khí mới sinh ra tràn ngập các kinh mạch khiến y cả người khoan khoái. Tống Thanh Thư luyện tới đây liền không tiếp tục nữa, y cũng biết tu luyện nội lực không dễ dàng gì nên không muốn đi hấp thu nội lực của người khác, ngược lại đi luyện Lăng Ba Vi Bộ thèm muốn đã lâu.
Không nghĩ tới mất nguyên một năm.
Trước kia Đoàn Dự dễ dàng học được trong thời gian ngắn, là bởi vì hắn đã hiểu rõ Chu Dịch Bát Quái, Tống Thanh Thư tuy cũng có chút kiến giải nhưng trong cốc không tàng trữ thư tịch liên quan, y tự mình lần mò phải mất một năm mới học xong Lăng Ba Vi Bộ.
Sau đó vẫn chưa thỏa lòng, lại luyện thêm Tiểu vô tướng công.
Tiểu vô tướng công là tuyệt học Đạo gia, xem trọng thanh tĩnh vô vi, có nét rất giống võ công của Võ Đang. Tiểu vô tướng công nhấn mạnh ở hai chữ “vô tướng”, nghĩa là bất kể diện mạo bên ngoài thế nào đều có thể nhìn thấu bên trong. Học được tuyệt học này liền có thể mô phỏng theo mọi chiêu thức võ học. Năm đó Cưu Ma Trí dùng Tiểu vô tướng công bắt chước bảy mươi hai tuyệt kĩ Thiếu Lâm, chỉ có Hư Trúc cũng luyện Tiểu vô tướng công là nhìn ra được.
Tống Thanh Thư vốn có căn cơ Đạo gia, luyện Tiểu vô tướng công hai năm liền có chút thành tựu, một khắc kia thành công mới phát hiện cả người dính bết, từ trong cơ thể bài xuất ra cặn bẩn màu đen và mùi thực tanh, nhưng cơ thể lại thấy thư thái dị thường.
Mở mắt ra, mỗi cành cây ngọn cỏ đều rõ ràng hơn nhiều, trời đất cũng như đổi khác.
Vực sâu giống như biến thành một thế giới riêng, phóng nhãn xem xét có thể thấy được những chi tiết nhỏ nhặt nhất, thậm chí thấy cả giọt sương sớm đọng trên phiến lá xa xa phản xạ một tia quang mang.
Ngay cả ánh dương quang thường ngày chói mắt cũng trở nên nhu hòa.
Tống Thanh Thư còn phát hiện nửa năm bế quan khiến thân thể sớm đã qua tuổi sinh trưởng của y lại cao thêm một chút. Xem ra võ công quả có thể thay đổi gân cốt con người. Tống Thanh Thư vui vẻ tắm mình dưới suối, lại phát hiện làn da bởi vì bài trừ đi không ít độc tố mà trở nên trơn mềm nhẵn mịn, giống như tỏa ra quang mang nhu hòa. Chính y nhìn thấy cũng không khỏi sờ sờ mấy cái, cười khổ.
Về sau y mới biết được, Vô Tướng thần công của Phật gia hướng tới trì độ chúng sinh, mà Tiểu vô tướng công của Đạo gia vừa vặn hợp với nữ nhân, hướng tới cảnh giới thanh hư vô vi, bởi vậy đặt chữ “Tiểu” lên đầu.
Chính là một đại nam nhân như y tu luyện thứ công pháp làm đẹp của nữ nhân làm gì???
Nhưng mà dù sao cũng luyện rồi, muốn quên đi cũng không được.
Nội lực của Tống Thanh Thư tuy có chút thành tựu nhưng vẫn chưa đủ để học Thiên Sơn lục dương chưởng cùng Thiên Sơn chiết mai thủ, bất quá cũng đã có thể xem chiêu thức của hai loại võ công này mà không tẩu hỏa nhập ma, liền dùng mấy tháng để học thuộc, sau này sẽ chậm rãi lĩnh ngộ.
Y tính toán ngày, hẳn Trương Vô Kị đã luyện xong Cửu Dương chân kinh, sắp chui ra từ sơn động kia. Năm năm trước Tống Thanh Thư đã quyết định không bao giờ nhúng tay tới chuyện của Trương Vô Kị nữa, nhưng suốt năm năm lại không có giây phút nào không nhớ tới Trương Vô Kị đang ở sơn cốc trên kia. Nếu không phải không có đường lên thì Tống Thanh Thư đã sớm tới đó rồi.
Bất quá y hạ quyết tâm sau này sẽ không quan tâm tới Trương Vô Kị nữa, nhưng khó bảo đảm Trương Vô Kị nhìn thấy y sẽ không nhào tới, bởi vậy Tống Thanh Thư tìm một chiếc nhân bì diện cụ trong huyệt động đeo lên mặt.
Nhân bì diện cụ này là năm đó y tìm được trong huyệt động cùng với y phục, có thể tưởng tượng được vị tiền bối Tiêu Dao phái kia trước khi tới đây ẩn cư cũng đã trải qua một đoạn cố sự giang hồ. Nhân bì diện cụ này mỏng như cánh ve, dán trên mặt tuy không tránh khỏi cảm giác tiếp xúc với dị vật, nhưng khá là thoáng khí, hơn nữa còn có thể bày ra các loại biểu tình rất tự nhiên.
Tống Thanh Thư ra suối nước soi soi một chút, người ngoài căn bản không thể nhận ra y mang mặt nạ. Chỉ có điều tướng mạo của nhân bì diện cụ này phải ước chừng bốn năm mươi tuổi, nhưng Tống Thanh Thư cộng tuổi hai kiếp người của mình lại, không phải cũng tới cỡ ấy rồi sao?
Nhất thời một trận cảm khái, y lại nghĩ tới Trương Vô Kị, mình cứ mãi nhớ mong hắn như thế, hẳn là đã ngầm coi hắn như hài tử đi. =))))))))))))
Tống Thanh Thư tự nhủ vậy liền thấy thoải mái, nguyên lai thương nhớ của mình đối với hắn là như vậy, cam nguyện vì hắn mà chịu đủ thứ khổ sở.
Bất quá, lần sau gặp lại hẳn Trương Vô Kị đã trưởng thành, y cũng coi như làm tròn chức trách.
Lần này nhất định phải bàng quan đứng ngoài, không được tùy tiện nhúng tay lung tung nữa.
Tống Thanh Thư thu xếp xong xuôi liền đi tới gò tuyết năm đó y rơi xuống. Ở đây đã không còn hoang vắng như trước nữa, lác đác cũng có vài nóc nhà tranh, mấy năm nay y chỉ ở trong huyệt động khổ tu cũng không biết nơi đây đã có người đến ở.
Lúc này mới là đầu xuân, gò tuyết còn chưa tan, Tống Thanh Thư nghĩ tới năm đó tại đây y học được nội hô hấp, liền chôn mình vào đống tuyết bế khí tu luyện.
Cứ như vậy hơn nửa tháng, một ngày Tống Thanh Thư đang đả tọa, chợt nghe tiếng gió phía trên đỉnh đầu, y hưng phấn muốn nhảy dựng lên tiếp lấy đổi phương. Nhưng không ngờ đối phương rơi càng lúc càng nhanh, một cỗ lực đạo hùng hậu từ trên đỉnh đầu áp tới, hơn nữa lại mạnh mẽ vô cùng, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trên đùi một trận đau nhức, hai xương đùi đều đã bị bẻ gẫy.
“A? Trong gò tuyết có người?” Thanh âm đã lâu không nghe thấy, không phải của Trương Vô Kị thì còn ai.
Tống Thanh Thư tức giận tới muốn thổ huyết, nghĩ thầm có phải lão thiên gia phái mình tới đây để làm khiên chắn cho Trương Vô Kị không? Bây giờ gãy chân cũng phải gãy thay cho hắn.
Đang muốn hung hăng mắng mỏ Trương Vô Kị một hồi, Tống Thanh Thư cư nhiên phát hiện mình đã bị bế ra khỏi gò tuyết đặt lên một tảng đá lớn, lại nghe được thanh âm cung kính của Trương Vô Kị: “Tiền bối, vãn bối không cẩn thận làm bị thương hai chân của người, vãn bối xin chịu tội.”
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, chợt nhớ ra trên mặt mình còn mang nhân bì diện cụ.
Trương Vô Kị thấy y không nói lời nào, khẩn trương nói tiếp: “Tiền bối, vãn bối có biết chút y thuật, cam đoan chữa cho hai chân tiền bối hoàn hảo như ban đầu.”
Tống Thanh Thư trừng mắt nhìn Trương Vô Kị đã năm năm không gặp. Hắn đã trở thành một thanh niên cao lớn, làn da ngăm đen khỏe mạnh, trên gương mặt cũng không còn lục khí. Lưng hùm vai gấu, tuy rằng y phục tả tơi nhưng vẫn toát ra khí thế bức người, ánh mắt sáng như sao, hiển nhiên là nội công thâm hậu, đã luyện thành Cửu Dương chân kinh.
Phải rồi, hắn đã trưởng thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không cần tới y trợ giúp nữa.
Tống Thanh Thư ho nhẹ một tiếng, áp chế vui mừng khi được gặp lại Trương Vô Kị, ách giọng quát: “Tiểu tử thối! Còn không nhanh trị thương cho ta!”
——————————–
Ta hơi thắc mắc cái này, có ai xem nguyên tác Thiên Long Bát Bộ mà thấy Hư Trúc tập Tiểu vô tướng công xong mà đẹp ra ko nhỉ??? Hay là tác giả chém? :”>
À mà mấy chương sau hứa hẹn sẽ rất thú vị đấy nhé, các nàng đọc cuối chương này hẳn cũng tưởng tượng được một chút rồi ha? =)))))))))))))
Bấm vào đây nào ^^~