Thanh Thư Vô Kị

Chương 27: Chương 27




Đệ nhị thập thất chương: Tái kiến bất nhận thức

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Trương Vô Kị trong lòng hổ thẹn, vội tiến tới ngồi xổm xuống, đưa tay lên thoát quần tiền bối, không ngờ lại thấy được một đôi chân giống như được chạm từ bạch ngọc hoàn hảo không tì vết, dưới ánh dương quang chiếu xuống so với tuyết trắng xung quanh còn muốn chói mắt hơn.

Này… là chân của nam nhân sao? Hơn nữa tiền bối hẳn cũng phải bốn năm mươi tuổi rồi đi?

Trương Vô Kị không khỏi thất thần, chợt trông thấy vết thương mới vội vàng đưa tay kiểm tra thương thế, vừa khẽ chạm, xúc cảm truyền tới từ đầu ngón tay càng khiến hắn thần trí mơ màng. Trương Vô Kị trong lòng hung hăng mắng chửi bản thân, hắn bị làm sao không biết? Nhiều năm như vậy không gặp người, thế nào vừa mới gặp lại kích động tới vậy?

Người này rõ ràng là có võ công, bằng không đã sớm chết dưới kình lực của mình. Một người chẳng biết từ đâu chui ra lại giấu mình trong đống tuyết? Khẳng định là có âm mưu!

Trương Vô Kị thầm nghĩ trong lòng, từ nay về sau hắn làm gì cũng phải cẩn thận, quyết không để mắc mưu kẻ ác. Đã không còn sư huynh bên người nữa, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nghĩ tới đây lại không khỏi bi thương.

Tống Thanh Thư thấy hắn vừa đụng tới chân mình liền không hề nhúc nhích, cho dù rất tin tưởng hắn cũng không khỏi hoảng hồn: “Làm sao vậy? Có phải hai chân này của ta hỏng rồi không?”

Trương Vô Kị lập tức tỉnh táo lại, đưa tay nối lại xương đùi y rồi cung kính nói: “Tiền bối yên tâm, đôi chân này một tháng sau sẽ khỏi hẳn như cũ, trong một tháng này vãn bối đương nhiên sẽ bồi bên người, thỉnh không cần lo lắng.”

Tống Thanh Thư lúc này mới yên lòng.

“Sau khi mới nối xương không được động đậy, chỉ cần hơi nghiêng lệch đi thì cả đời liền tàn phế. Bởi vậy tiền bối không được di động nửa phần, vãn bối đi xem xung quanh có thảo dược dùng được không.” Trương Vô Kị đứng dậy nhàn nhạt nói.

Tống Thanh Thư gật đầu, đang muốn hỏi năm năm nay hắn sống thế nào thì ngẩng đầu nhìn tới biểu tình lãnh đạm kia, chợt nhớ tới mình đang sắm vai một lão tiền bối, liền làm ra vẻ hắng giọng: “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

Trương Vô Kị không trả lời, quay đầu rời đi.

Tống Thanh Thư nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi có chút mất mát.

Cảm tưởng giống như hài tử của mình rốt cuộc trưởng thành.

Nhưng mà, không phải y vốn muốn thấy như vậy sao?

Tống Thanh Thư gãi đầu băn khoăn một trận, liền quyết định tiếp tục sắm vai diễn mới. Ngoại trừ muốn nhìn xem Trương Vô Kị không có y sẽ như thế nào, còn có điểm không cam lòng.

Vừa gặp lại vừa bẻ gãy hai đùi y, hừ! Không cho ngươi gặp lại ta dễ vậy đâu!

Tống Thanh Thư nằm trên tảng đá nở một nụ cười tà ác. Trong tâm y cũng thầm khinh bỉ bản thân, lớn rồi mà còn nháo với tiểu hài tử, nhưng mà y không cam tâm a!

Chân đau quá! Y từ nhỏ tới giờ chưa bị thương nặng như vậy. Tiểu tử Trương Vô Kị chết tiệt kia! Nói là đi hái dược, hái tới khi nào a!

Trương Vô Kị vừa đi là đi hết một ngày một đêm. Tống Thanh Thư còn hoài nghi có phải hắn đã bỏ lại y chạy mất hoặc là đã phát hiện ra huyệt động có khắc võ công Tiêu Dao phái, tới sập tối Trương Vô Kị rốt cuộc trở về.

Tống Thanh Thư vội vàng làm bộ nghiêm nghị, đang muốn hung hăng quát mắng hắn vài câu thì chợt phát hiện khóe mắt Trương Vô Kị cư nhiên hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc không ít. Tống Thanh Thư thấy vậy không khỏi sửng sốt.

“Vãn bối có chút việc riêng, xin lỗi đã để tiền bối phải đợi lâu.” Trương Vô Kị nhàn nhạt giải thích hai câu, liền đem thảo dược hái được nghiền nát, ngồi xổm xuống đắp lên chân y.

Tống Thanh Thư ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu ra tại sao hắn trở về muộn như vậy.

Hắn đi tìm hài cốt của y.

Năm năm trước y rơi xuống vách núi, nay Trương Vô Kị võ công đại thành, liều một mạng cũng muốn nhảy xuống, là để nhặt xác y về.

Hummmm…. Không biết hắn có phát hiện ra ngôi mộ của vị tiền bối Tiêu Dao phái…

Tống Thanh Thư len lén liếc khóe mắt hồng hồng của hắn.

Xem ra là có rồi….

Tám phần mười là tưởng có người hảo tâm thay Tống Thanh Thư lập mộ, không biết chừng còn ngu ngốc viết thêm lên tấm bia cái gì mà Tống Thanh Thư chi mộ nữa…

Tống Thanh Thư vẩn vơ nghĩ, đột nhiên rất muốn nói cho Trương Vô Kị biết y còn sống, nhưng thế nào cũng không thốt ra lời.

Không được, không thể nhẹ dạ như vậy, chân đau tới mức Tống Thanh Thư phải nhe răng trợn mắt, tuy biết rằng Trương Vô Kị không phải cố ý, nhưng y cứ muốn giận chó đánh mèo thì đã sao!

Trương Vô Kị đắp dược cho y xong xuôi, liền đi loanh quoanh chế vài món ăn dân dã.

Trương Vô Kị ở trong sơn cốc suốt năm năm, trừ bỏ trước khi giết Chu Trường Linh có nói với hắn mấy câu thì chưa từng mở miệng. Giờ đây đau lòng vì sư huynh chết thảm nên càng thêm trầm mặc.

Tống Thanh Thư dưới vực sâu năm năm càng không nói chuyện với ai, đồng thời mỗi lần lên tiếng y đều phải ách giọng không dám để lộ thanh âm nguyên bản, bởi vậy càng cố gắng hạn chế mở miệng.

Hai người cứ như thế bình thản trôi qua bốn ngày.

Trong bốn ngày này, Trương Vô Kị mỗi ngày đều ra ngoài, Tống Thanh Thư biết hắn vẫn ôm một tia hi vọng đi hỏi thăm khắp nơi, vốn muốn chỉ cho hắn huyệt động của Tiêu Dao phái kia để hắn học tập thêm võ công, nhưng nghĩ lại hắn đã học được Cửu Dương chân kinh cực mạnh, sau này còn học được thêm Càn Khôn Đại Nã Di, võ công phái Tiêu Dao có học hay không cũng chẳng sao.Về phần Lăng Ba Vi Bộ linh tinh, sau này hắn muốn thì dạy cho hắn cũng được.

Huyệt động kia vốn cực kì bí mật, Tống Thanh Thư tìm hơn một tháng mới ra, Trương Vô Kị mới chỉ vài ngày đương nhiên không thể phát hiện.

Thời gian này các vấn đề sinh lí của Tống Thanh Thư đều do Trương Vô Kị giải quyết, lúc đầu Tống Thanh Thư cũng thực ngượng ngùng, nhưng ngẫm lại mình chính là bệnh nhân, thế này đã là gì? Y từ nhỏ hầu hạ bên người Du Đại Nham, biết tay chân không thể động đậy là khổ sở tới mức nào, nên về sau cũng quen. Trương Vô Kị thì nghĩ mình hại người ta hai chân cùng gãy, hầu hạ đối phương cũng không có gì sai nên mọi chuyện cứ diễn ra như đương nhiên.

Trương Vô Kị tuy không nói nhiều lời cùng tiền bối, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn có cảm giác người này thực quen thuộc.

Mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều rất giống người hắn vẫn tâm tâm niệm niệm kia.

Bất tri bất giác, hắn nhịn không được luôn dõi theo y, rồi so sánh thầm trong lòng.

Hắn cũng từng ảo tưởng, có lẽ là sư huynh trêu chọc hắn thôi, nhưng dù làn da mặt cùng thân thể không được giống nhau, thì hắn dụng tâm quan sát kĩ, gương mặt kia cũng không giống đeo nhân bì diện cụ, vóc người còn cao hơn sư huynh một chút.

Trương Vô Kị không dám nghĩ tới trên thế gian có loại nhân bì diện cụ tinh xảo như vậy, càng không tưởng tượng ra Tống Thanh Thư vì luyện võ học Tiêu Dao phái là thể chất cải biến. Thế nhưng những động tác, nhãn thần thì không thay đổi được, nếu hai chân y không bị gãy, Trương Vô Kị chỉ cần nhìn dáng đi cũng nhận ra y ngay.

Đáng tiếc dưới tình huống này, Trương Vô Kị chỉ dám âm thầm hoài nghi, còn tự mắng mỏ bản thân trốn tránh hiện thực.

Sư huynh đã chết rồi, người này dù có giống sư huynh hơn nữa thì cũng không phải là sư huynh.

Công bằng mà nói, vị tiền bối này khí độ phi phàm, mỗi động tác nhấc tay đều tiêu sái không gì sánh được. Trương Vô Kị dù không thừa nhận, nhưng cũng không phải không nhận ra y tuy rằng khó coi hơn sư huynh, nhưng lại có loại khí chất khiến tim người ta đập lỗi nhịp.

Tuy rằng như vậy, sâu trong lòng Trương Vô Kị cũng nhận thấy người này xuất hiện quá mức trùng hợp, thường thường nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư không dời mắt.

Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Vô Kị đi hái dược về, đang ngồi xổm đổi dược cho Tống Thanh Thư thì chợt có cảm ứng, quay đầu lại thấy phía xa đang đi tới hơn mười người.

Tống Thanh Thư cũng sửng sốt, y ngẩn ngơ trong thâm cốc này năm năm chưa từng thấy qua một bóng người, sao hôm nay lại gặp nhiều vậy? Y nhìn kĩ, đương khi thấy được người dẫn đầu thì kinh ngạc “a” một tiếng.

Trương Vô Kị nghe được tiếng kêu ấy, thân thể có chút chấn động, nhưng chỉ coi như không có việc gì tiếp tục đổi dược cho y.

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.