Đệ tam thập nhị chương: Ba chưởng
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Ân Lê Đình cũng chú ý tới hai người Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị, nhưng cho rằng hai chân của Tống Thanh Thư là bị thương khi giao chiến với Ma giáo nên cũng không để trong lòng.
Mọi người tiếp tục đi về hướng tây, Ân Lê Đình vốn định đi tìm phái Hoa Sơn, chuẩn bị từ biệt phái Nga Mi thì chợt thấy một vệt sáng vàng bay vút lên bầu trời ở cách đó chừng mười dặm về hướng đông bắc.
Lập tức mọi người hướng tới nơi đã bắn hỏa tiễn, liền nghe được âm thanh chém giết, những tiếng kêu rên càng lúc càng thê lương. Đến khi tới gần, ai nấy không khỏi thất kinh. Trước mắt chính là một trường đồ sát, song phương đều có mấy trăm người tham chiến, dưới ánh trăng sáng vung lên từng đạo đao quang kiếm ảnh.
Cả đời Trương Vô Kị chưa bao giờ gặp qua tràng diện ác đấu như thế, chỉ thấy đao kiếm hoa lên, huyết nhục bắn tung tóe, tình cảnh vô cùng thê thảm. Hắn không hi vọng Ma giáo chiến thắng, nhưng cũng không muốn phe Ân lục thúc thắng, một bên là môn phái của phụ thân, một bên là môn phái của mẫu thân, thế nhưng song phương lại rơi vào thế bất lưỡng lập, cứ mỗi người chết đi hắn lại thầm run lên, trong lòng càng thêm khổ sở.
Tống Thanh Thư cũng là lần đầu được thấy một tràng huyết chiến như vậy. Trước nay y vẫn nghĩ giang hồ là nơi để đơn đả độc đấu, không nghĩ tới vào những năm cuối của triều Nguyên lại hình thành ẩu đả có quy mô. Trách không được về sau Minh giáo có cơ hội lật đổ ách thống trị của Nguyên triều.
Một bên nghe Ân Lê Đình nói, địch quân gồm ba kì Duệ Kim, Hồng Thủy, Liệt Hỏa, bên này có Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn đã tham chiến. Thế nhưng cách chiến trường chừng mười trượng lại có ba đội nhân mã đang đứng chỉnh tề, mỗi đội khoảng hơn trăm người. Hiện tại ba phái đấu với ba kì tạo thành cục diện cân bằng trước mắt, thế nhưng nếu ba đội nhân mã của Ma giáo cũng tham chiến thì Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn ắt phải bại không sai, chỉ là không hiểu sao bọn họ vẫn án binh bất động. Tống Thanh Thư đoán những người này hẳn là Thiên Ưng giáo, bọn họ cùng Minh giáo bất hòa, đương nhiên không ngại Minh giáo chết bớt vài người, bởi vậy vẫn bàng quan bất động thanh sắc.
Nhìn lại chiến trường, Côn Lôn phái đối chiến Duệ Kim kỳ hiện đang chiếm thượng phong, Hoa Sơn phái đấu ngang ngửa với Hồng Thủy kì, Không Động phái còn vây được Liệt Hỏa kì vào giữa trận, ra sức tàn sát. Ân Lê Đình nhịn không được nữa liền xông thẳng vào chiến trường, Diệt Tuyệt sư thái vung Ỷ Thiên kiếm lên, phái Nga Mi cũng nối gót nhập cuộc.
Trương Vô Kị đứng trên gò núi, nhất thời không biết phải làm sao. Hắn còn phải ôm sư huynh, có muốn cũng không tham chiến được.
Nháy mắt tình thế đã định, Hồng Thủy cùng Liệt Hỏa bị bức phải tháo lui, Duệ Kim kì đoạn hậu. Côn Lôn, Nga Mi, Võ Đang, Hoa Sơn, Không Động năm phái vây công Duệ Kim kì, ngoại trừ phái Võ Đang chỉ có một người, bốn phái còn lại đều xuất ra tinh anh. Duệ Kim Chưởng kì sứ đã chết, quần long vô chủ đương nhiên không địch lại, thế nhưng mọi người đều trọng nghĩa, thấy chết không sờn quyết chí đi theo Trang Tranh (aka Duệ Kim Chưởng kỳ sứ). Diệt Tuyệt sư thái muốn bức bọn họ đầu hàng, liên tục chặt đứt tay vài người, thế nhưng vẫn không có một ai mở miệng cầu xin.
Trương Vô Kị nhíu mày không nói gì, nhưng Tống Thanh Thư trong lòng hắn bỗng cất cao giọng: “Sư thái, chém người như cắt cỏ rất có cảm giác thành tựu sao?”
Tống Thanh Thư vốn tưởng bản thân có thể nhịn, nhưng khi tận mắt nhìn tới cảnh này, y quả thực vô pháp tiếp thu. Nếu là hai bên tranh đấu thì không nói, nhưng đây căn bản là đơn phương đồ sát.
Kì thực mọi người nhìn đều không đành lòng, nhưng không có một ai đứng ra ngăn cản. Lúc này có người lên tiếng, liền nhất tề nhìn về phía gò núi, chỉ thấy một trung niên nhân tướng mạo xấu xí, đều lén hỏi thăm xem người này là ai.
Tống Thanh Thư mặc kệ người khác nhìn mình thế nào, thấp giọng phân phó Trương Vô Kị: “Đồ đệ, ngươi xuống kia cầm máu cho bọn họ đã, bằng không sớm muộn gì cũng chết vì mất máu.”
Trương Vô Kị giật giật khóe miệng, hắn tuy đã sớm được chứng kiến, nhưng vẫn lo lắng khi để sư huynh một mình lại đây.
Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, ta sẽ không sao hết.”
Trương Vô Kị nghĩ tới bọn họ hiện tạm coi là phe Nga Mi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng còn phải xét tới xuất thân này. Liền không chần chừ nữa, cẩn cẩn dực dực đặt Tống Thanh Thư ngồi xuống đất, sau đó lao xuống chiến trường bên dưới như một làn khói.
Mọi người chỉ vừa hoa mắt đã thấy trước mặt một đạo hôi ảnh, nhất thời khiếp sợ tới tột cùng. Một thân khinh công này phải sánh ngang với Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu.
Diệt Tuyệt sư thái lại càng biến sắc, nhớ tới trung niên nhân kia tự xưng Vi Tiểu Bảo, không biết có quan hệ thân thích gì với Vi Nhất Tiếu không? =))))))))))
Bên này Trương Vô Kị nhanh chóng giúp chúng nhân Duệ Kim kì sơ cứu, thủ pháp cực kì thành thạo, chỉ cần điểm qua một số huyệt đạo miệng vết thương liền bớt chảy máu hẳn. Mọi người đứng xem tự có không ít cách điểm huyệt chữa thương tốt, nhưng nhìn tới thủ pháp của hắn cũng không khỏi mặc cảm, về phần hắn đã điểm vào những huyệt gì càng chẳng ai được rõ. Hắn vận khinh công giữa đám người bị thương, mọi người chỉ thấy một bóng xám xuyên qua xẹt lại, chưa cần tới nửa nén hương đã băng bó xong xuôi cho đám người Duệ Kim kì.
Mọi người đứng xem nhất tề khiếp sợ, nghĩ thầm tiểu tử này khinh công trác tuyệt như vậy, ai ngờ tới sư phụ hắn bị tàn tật hai chân? Ánh mắt nhìn về phía Tống Thanh Thư đang ngồi trên gò núi cũng có chút khác.
Tống Thanh Thư thực hài lòng vì được thơm lây, cười cười hướng Diệt Tuyệt sư thái: “Sư thái, có thể nể mặt ta tha cho những người này được không? Các ngươi song phương giao chiến đều có tử có thương, người lại chém tay của nhiều người như vậy, cũng tính là đủ rồi?”
Diệt Tuyệt sư thái ngây ra, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi hơn được Ỷ Thiên kiếm trong tay ta thì ta liền nể mặt.”
Tống Thanh Thư còn muốn nói với bà ta vài câu thì Trương Vô Kị bên kia đã chen vào: “Sư phụ ta hai chân bất tiện, để ta tiếp kiếm của sư thái.” Hắn giành lấy thực nhanh, chỉ sợ chậm một chút sư huynh hắn liền cùng Diệt Tuyệt sư thái liều mạng. =))))))))))
Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, bà ta nói với trung niên nhân kia xong mới chợt nhớ ra đối phương hai chân bất tiện, đang định nói gì đó bổ cứu lại bị tiểu tử này chen vào. Cảm giác như đối phương không hề sợ hãi Ỷ Thiên kiếm, khiến bà ta mất hết mặt mũi.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm tình tiết này quả nhiên vẫn diễn ra, liền thở dài làm ra vẻ với Trương Vô Kị: “Đồ đệ, ngươi chớ có bất kính với Diệt Tuyệt sư thái, công phu luyện còn chưa tới đâu, sao đấu lại được Ỷ Thiên kiếm của người ta?”
Diệt Tuyệt sư thái nghe vậy, cho rằng người này cho mình bậc thang để xuống, lại nghe y nói tiếp: “Sư thái, đồ đệ ta tập võ chưa lâu, nếu hắn chịu được ba chưởng của ngươi thì ngươi bỏ qua cho những người đó, được không?”
Mọi người nghe vậy đều nghĩ trung niên nhân tàn tật này điên rồi. Nội công cùng khinh công của tiểu tử kia thâm hậu, ai cũng đã chứng kiến, nhưng võ công của Diệt Tuyệt sư thái để ngắm sao? Ba chưởng? Nói không chừng một chưởng đã chết rồi ấy chứ.
Tống Thanh Thư cũng không lo Diệt Tuyệt thái không đáp ứng, quả nhiên sự tình vẫn đi theo lộ tuyến đã định sẵn, y liền ngồi trên gò núi xem kịch.
“Ngươi không lo lắng gì cho đồ đệ sao? Sư phụ ta sẽ không vì hắn trị độc cho sư tỷ mà thủ hạ lưu tình đâu.” Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tống Thanh Thư.
Mà lúc này, Trương Vô Kị bị chưởng đầu tiên của Diệt Tuyệt sư thái đánh cho thổ huyết, nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng.
Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị sau khi luyện Cửu Dương chân kinh thì chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết, một chút huyết thổ a thổ cũng thành thói quen, liền mỉm cười nói rằng: “Ta còn sợ sư phụ ngươi không dốc toàn lực a!”
Chu Chỉ Nhược ngẩn ngơ, thầm nghĩ cặp sư đồ này quả nhiên kì quái.
Tống Thanh Thư bĩu môi, rõ ràng y nói thật mà, nếu Diệt Tuyệt sư thái vận Nga Mi Cửu Dương công đánh Trương Vô Kị một chưởng toàn lực thì chính là cấp cho Trương Vô Kị một đại lễ. Nga Mi Cửu Dương công là năm đó Quách Tương nghe được Giác Viễn ngâm nga một đoạn hậu kí của Cửu Dương chân kinh mà thành, tuy cùng Cửu Dương thần công nguyên bản chung một gốc nhưng uy lực không thể so sánh được. Chỉ là hai môn nội công uy lực khác nhau nhưng có cùng bản chất, Nga Mi Cửu Dương công nếu gặp được Cửu Dương thần công thì giống Trường Giang với Hoàng Hà cùng nhập vào biển lớn.
Lúc này Diệt Tuyệt sư thái đánh ra chưởng thứ hai, hữu thủ cư nhiên lại đi theo một quĩ đạo không thể tin được, “phách” một tiếng trúng vào lưng Trương Vô Kị. Thân hình Trương Vô Kị như một cọng rơm yếu ớt bay thẳng ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất không còn nhúc nhích, hẳn đã mất mạng. Một chiêu này của Diệt Tuyệt sư thái tinh diệu không gì sánh được, mọi người không khỏi khen thầm nhưng đối với tấm lòng hiệp nghĩa của Trương Vô Kị cũng có sự kính phục, thấy hắn gặp phải bất hạnh nên chỉ có kinh hô cùng thở dài, không ai nói ra một lời khen ngợi. Cũng có người nhìn về phía gò núi, muốn nhìn xem vị sư phụ tàn tật kia có biểu tình gì, dù sao cũng là y tự mình đẩy đồ đệ đi tìm chết.
Nhưng Tống Thanh Thư ngồi ngược hướng sáng, không ai có thể nhìn thấy thần sắc trên gương mặt y.
Chu Chỉ Nhược khẽ thở dài, muốn tiến lên xem xét thương thế của Trương Vô Kị, nhưng trước mắt nhiều người như vậy, một cô nương mười tám mười chín tuổi sao dám đi xem thương thế một thanh niên? Huống chi đả thương hắn chính là sư phụ, bây giờ mà đi qua tuy không phải công khai phản lại sư môn nhưng vẫn là đại đại bất kính với sư phụ, bước lên một bước, chần chừ hồi lâu rồi lại lùi về.
Lúc này trời đã sáng hẳn, ánh dương quang xán lạn chiếu khắp nơi. Một lúc sau, chỉ thấy lưng Trương Vô Kị khẽ động, giãy dụa chậm rãi ngồi dậy, nhưng khuỷu tay chống lên được chừng một thước lại ngã xuống, phun ra một ngụm lớn tiên huyết. Đầu óc hắn mê man, chỉ muốn được nằm bất động, nhưng vẫn nhớ tới còn phải chịu một chưởng, nếu không sẽ không cứu được đám người Duệ Kim kì.
Hắn có ngã xuống cũng không sao, nhưng sự tình sau đó lại phải để sư huynh gánh vác.
Hắn đã cam đoan với y, từ sau nhất định sẽ bảo hộ y.
Trương Vô Kị hít sâu một hơi, rốt cục bám lấy một cỗ chấp niệm mà miễn cưỡng ngồi dậy. Nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, tùy thời đều có thể ngã xuống, mọi người nín thở nhìn theo, xung quanh có tới mấy trăm người, nhưng yên tĩnh tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng nghe rõ.
“Sư thái, vãn bối liều mình bồi quân tử, lại xin chịu một chưởng.”
Chu Chỉ Nhược chấn động tới cực độ, nhìn thanh niên kia đứng thẳng tắp đỡ lấy chưởng thứ ba của sư phụ nàng, sau đó giống như không có việc gì hướng về phía gò núi này.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi khiến cả người hắn như được bao phủ một tầng quang mang nhàn nhạt, thực giống như thiên thần xuất hiện giữa ánh dương quang. Hắn đi từng bước từng bước một tới đây, gương mặt căng cứng bỗng nhiên nở một nụ cười, một khắc đó giống như băng tuyết tan chảy, gương mặt tuấn tú cùng với anh tư phóng khoáng khiến Chu Chỉ Nhược hoa mắt mê muội, trong lòng rung động không thôi.
Thế nhưng, hắn không phải là cười với nàng.
Trước mắt bao nhiêu người, Trương Vô Kị đi tới trước mặt Tống Thanh Thư quì xuống một gối, vươn tay nắm lấy bàn tay phải đã siết lại thành quyền của y, thực chậm rãi, thực kiên trì tách từng ngón tay ra, cẩn cẩn dực dực lau đi vết máu trong lòng bàn tay do bị móng tay đâm.
Xong tay phải, chuyển sang tay trái.
Chu Chỉ Nhược cũng không hiểu tại sao mình không thể mở miệng, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một màn này.
Nàng thế mới biết, vị sư phụ tàn tật này, tuy miệng nói không lo lắng cho đồ đệ, kì thực trong lòng cũng khẩn trương muốn chết.
Bấm vào đây nào ^^~