Thanh Thư Vô Kị

Chương 33: Chương 33




Đệ tam thập tam chương: Trong túi Càn Khôn

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Trương Vô Kị tiếp được ba chiêu của Diệt Tuyệt sư thái, võ lâm nhân sĩ vốn nhất ngôn cửu đỉnh đương nhiên sẽ buông tha cho đám người Duệ Kim kì.

Diệt Tuyệt sư thái vung tay, không nói lời nào suất lĩnh đám đệ tử đi về hướng tây. Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động cùng với Ân Lê Đình thu xếp mang theo đám người thương vong rời đi. Duệ Kim kì trước nay không hòa hợp với Thiên Ưng giáo, cũng nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi đi mất.

Chỉ nháy mắt, xung quanh Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị đã không còn ai. Nếu không phải còn lưu lại vết chân lộn xộn trên cát cùng với những vệt máu còn chưa khô, không ai có thể tưởng tượng ra chỉ vài tiếng trước, nơi đây còn là một trường ác đấu đẫm máu.

Chỉ là không lâu sau, một trận gió lốc sẽ vùi lấp hết thảy những dấu chân cùng vết máu này, giống như vùi lấp lịch sử…

Tống Thanh Thư nhìn Trương Vô Kị vẫn đang cắm cúi thượng dược cho bàn tay y, có chút không được tự nhiên: “Chút xây xát này đâu tính là gì, không cần thượng dược đâu.” Y lúc đó chỉ là khẩn trương, siết tay hơi mạnh chút, không nghĩ tới khiến móng tay đâm sâu vào da thịt. Bất quá y rất lấy làm nghi hoặc, vì sao Trương Vô Kị biết bàn tay y bị thương?

Kì thực Trương Vô Kị dù lúc tiếp ba chưởng của Diệt Tuyệt sư thái nhưng lực chú ý chưa từng dời khỏi Tống Thanh Thư. Chưởng thứ hai đáng lẽ cũng không khiến hắn trọng thương như vậy, chỉ là vừa lúc nhìn thấy sư huynh cùng Chu Chỉ Nhược trò chuyện vui vẻ, nhất thời tâm thần dao động mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

Mà lúc xác nhận kì thực sư huynh vẫn lo lắng cho hắn, không khỏi vui vẻ mỉm cười.

Trương Vô Kị kiên trì muốn thượng dược cho xong, hắn không muốn trên người sư huynh lưu lại nửa vết sẹo nào, huống chi là trên bàn tay thon dài như ngọc?

Tống Thanh Thư không lay chuyển được hắn đành mặc kệ, nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi tại sao Trương Vô Kị quan tâm tới vị sư phụ “nhặt được” này như thế. “Thương thế của ngươi không cần điều tức một chút sao?” Y còn nhớ lúc nãy hắn bị Diệt Tuyệt sư thái đánh tới thổ huyết.

Trương Vô Kị lắc đầu nói: “Không cần, đã khỏi rồi.”

Quả nhiên là Tiểu Cường a… Tống Thanh Thư nở nụ cười, vui vẻ nói: “Ngươi làm rất tốt, cứu được rất nhiều người.”

Trương Vô Kị được sư huynh khen ngợi, nhất thời nghĩ chút khổ sở phải chịu thực không đáng tính tới.

Tống Thanh Thư nhìn sa mạc mênh mông trong lòng rầu rĩ. Không có ai dẫn đường làm sao bọn họ tới được Quang Minh đỉnh?

Đột nhiên, y phát hiện cách đó không xa có một đụn cát đang di chuyển rất nhanh về phía này, tâm khẽ động liền nở nụ cười.

Trương Vô Kị vừa thượng dược xong cho Tống Thanh Thư, còn đang cầm đôi tay xinh đẹp tới không tưởng của sư huynh ngây người, không nghĩ tới Tống Thanh Thư chợt trở tay nắm lấy hai tay hắn, xúc cảm mềm mại truyền tới từ mu bàn tay khiến Trương Vô Kị không khỏi ngẩn ngơ.

Ngay lúc này, từ cát vàng chợt chui ra một người mặc thanh bào.

Trương Vô Kị hoảng hốt, vừa định phi thân lên trước nghênh địch, nhưng hai tay bị Tống Thanh Thư nắm lấy mà mất đi tiên cơ. Trước mắt hắn chợt tối sầm, cảm thấy bản thân cùng Tống Thanh Thư đang bị một cái túi cực to chụp lấy, vội kéo sư huynh vào lòng, liền thấy thân mình như bay bổng, tựa hồ đang ở trong một cái túi bị người ta xách lên. Trương Vô Kị vươn tay muốn xé cái túi, nào biết túi này không phải bằng lụa cũng không phải bằng da, sờ lên xúc cảm như vải bố nhưng bền chắc khác thường, kéo xé thế nào cũng không chút sứt mẻ.

Người nọ quăng cái túi một cái, cười ha ha nói: “Nếu ngươi có thể chui ra khỏi cái túi này mới tính là có bản lĩnh.”

Trương Vô Kị vận nội lực đấm mạnh ra bên ngoài, nhưng cái túi này tuyệt không chịu lực. Hắn lại nhấc chân phải cố sức đá một cái, tạo thành một thanh âm trầm đục nhưng cái túi chỉ biến dạng một chút, bất luận hắn có kéo xé lăn lộn thế nào nó vẫn cứ trơ ra đó.

Trương Vô Kị ôm Tống Thanh Thư, gấp tới độ đầu đầy mồ hôi, nhưng Tống Thanh Thư chỉ thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?”

Người nọ chỉ cười ha hả: “Quả nhiên là sư phụ có nhãn lực hơn. Tiểu tử kia, ngoan ngoãn ở trong túi Càn Khôn của ta đừng nhúc nhích, ta mang các ngươi tới một hảo địa phương. Ngươi mà mở miệng nói để người ra phát giác thì ta không cứu được đâu.”

Trương Vô Kị nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Người nọ cười nói: “Các ngươi đã rơi vào túi Càn Khôn của ta, ta muốn đánh muốn giết có khó gì? Chỉ cần các ngươi bất động không lên tiếng không phải quá tốt sao.”

Trương Vô Kị ngẫm thấy lời này cũng đúng, liền không giãy dụa nữa.

Người nọ còn nói thêm: “Có thể chui vào túi của ta là phúc của ngươi đấy.” Rồi vác cái túi lên vai bắt đầu chạy.

Trương Vô Kị chỉ cảm thấy trên thế gian thực lắm chuyện kì lạ. Hơn nữa hiện tại thực giống như đang cưỡi mây đạp gió, cước bộ người nọ nhanh cực kì, vác theo hai người mà còn chạy được nhanh như vậy có thể thấy nội công thâm hậu tới mức nào.

Bất quá khiến hắn an tâm chính là sư huynh đang nằm trong lòng hắn, hô hấp đều đặn bên tai khiến mặt hắn không khỏi có chút đỏ.

Tống Thanh Thư lúc trước đã nhìn thấy một góc túi lộ ra trên nền cát, biết Bố Đại hòa thượng Thuyết Bất Đắc tới đây, đương nhiên mừng rỡ vì có người mang bọn họ lên Quang Minh đỉnh. Hai chân y đã đỡ nhiều rồi, có thể chịu được chút sức ép này, trong túi tròng trành lên xuống, lại thêm đêm qua không được chợp mắt, y bắt đầu cảm thấy buồn ngủ liền tự giác chui vào lòng Trương Vô Kị tìm một vị trí thoải mái, tựa đầu vào vai hắn an tâm tiến vào giấc ngủ.

Đợi tới khi Tống Thanh Thư tỉnh dậy thì phát hiện mình vẫn đang trong túi Càn Khôn, mà nghe thanh âm bên ngoài cư nhiên là Thành Côn cùng Dương Tiêu đang quyết đấu. Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng Minh giáo Ngũ tản nhân vốn có bất hòa, Thành Côn đột nhiên xuất hiện đánh lén đắc thủ, đánh bại cả thất đại cao thủ Minh giáo, tuy rằng chính mình cũng bị thương nhưng không bao lâu sau liền có thể quay lại.

Mà Tống Thanh Thư giật mình tỉnh giấc, chính bởi vì Thuyết Bất Đắc hòa thượng muốn để Trương Vô Kị xuất thủ giết Thành Côn, Trương Vô Kị ôm Tống Thanh Thư đứng lên lại bị Thành Côn dùng chút nội lực cuối cùng ám toán, trúng Huyễn Âm chỉ của hắn khiến Tống Thanh Thư bị lạnh mà tỉnh.

Tống Thanh Thư kinh ngạc, sao y vẫn có thể ngủ? Bao nhiêu biến cố xảy ra đều một mực không biết?

Bất quá y suy nghĩ một chút liền hiểu được nguyên cớ. Trong túi Càn Khôn không đủ dưỡng khí lại còn phải mang theo y cùng Trương Vô Kị hai người, thân thể y trong tình huống đó tự động chuyển sang nội hô hấp. Khi nội hô hấp thì các cảm quan đối với ngoại giới đều kém đi, bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy cũng không lạ.

Bất quá như vậy, trong phòng ngoài tám người sau khi bị thương không thể di động còn có thêm một Trương Vô Kị. Thuyết Bất Đắc hòa thượng biết trong túi Càn Khôn trừ bỏ Trương Vô Kị còn có một người, nhưng cái kẻ gẫy chân này, dù sao cũng không thể nhúc nhích.

Tống Thanh Thư đương nhiên quan tâm nhất là thương thế của Trương Vô Kị, người kia sau khi ngã ngồi bệt xuống đất, tay trái vẫn vững vàng ôm lấy y. Hai người tứ chi tương thiếp, Tống Thanh Thư có thể cảm giác được băng lãnh trên người Trương Vô Kị nhưng cũng không tùy tiện chữa thương cho hắn. Y biết từ năm Trương Vô Kị mười tuổi trúng phải hàn độc của Huyền Minh thần chưởng, ngày ngày đêm đêm phải chống đỡ với hàn độc với cơ thể, đương nhiên sẽ không sợ chút hàn độc này.

Quả nhiên không lâu sau, thân thể Trương Vô Kị từ lạnh chuyển sang nóng, hẳn là đã khu trừ sạch sẽ hàn độc.

Lúc này Thành Côn đang ở một bên kể lại ân oán của hắn với Tạ Tốn.

Trương Vô Kị nghe được, bỗng hiểu đầu sỏ đã hủy hoại cả cuộc đời nghĩa phụ đang ở ngay trước mắt, phút chốc phẫn nộ tới cực điểm, toàn thân trở nên khô nóng như trong lò thiêu. Túi Càn Khôn này không thông gió, hắn ngồi trong túi lâu ơi là lâu đã bực mình vô cùng, ỷ vào nội công thâm hậu dùng Quy Tức đại pháp để hô hấp, chỉ cần tới một lượng khí cực nhỏ. Hắn cũng biết sư huynh nặng nề ngủ là có liên quan tới vấn đề này, càng hạn chế hô hấp, kiên trì tới tận bây giờ.

Nhưng lúc này tâm thần chợt loạn, Cửu Dương chân khí tích tụ tại Đan Điền mất đi khống chế, xông loạn khắp nơi khiến thân thể như ở trong lò lửa. Cố gắng vận trấn nhiếp tâm thần đại pháp trong Cửu Dương chân kinh, điều hòa nội tức. Bình thường chỉ cần như vậy tâm liền tĩnh lặng như thủy, như đi vào cõi thiên thai, thế nhưng lúc này càng vận công, tứ chi bách hải càng khó chịu, giống như ở mỗi đại huyệt đều có mấy trăm cây châm nung nóng không ngừng đâm vào.

Nguyên lai hắn tu luyện Cửu Dương chân kinh mấy năm, tuy rằng được võ công tối thượng thừa trong thiên hạ, nhưng chưa từng được minh sư chỉ điểm mà chỉ tự mình mày mò, Cửu Dương chân khí trong cơ thể tích trữ càng lúc càng nhiều nhưng không biết vận dụng để khai thông cửa ải cuối cùng. Nếu không bị khơi ra thì cũng thôi, nhưng Huyễn Âm chỉ của Thành Côn là thứ công phu âm độc nhất trong chốn võ lâm, bởi vậy lúc này cơ thể giống như một thùng hỏa dược được châm thuốc dẫn.

Hắn lại cứ phải ở trong túi Càn Khôn, Cửu Dương chân khí bị kích thích không có nơi phát tiết, ngoại trừ phân nửa bị Tống Thanh Thư thừa nhận, quá nửa còn lại trùng kích lên chính hắn.

Tống Thanh Thư chống đỡ ảnh hưởng Cửu Dương chân khí, y có thể nội hô hấp nên trong túi Càn Khôn bí bách thế nào cũng không tạo thành uy hiếp, kì thực Bắc Minh chân khí trong cơ thể y có thể hấp thu toàn bộ Cửu Dương chân khí dư thừa, nhưng y cũng biết Trương Vô Kị phải qua được cánh cửa này Cửu Dương thần công mới tính là đại thành. Cánh cửa này nói thì đơn giản, thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn Trương Vô Kị sẽ phải trải qua thời khắc tối gian nan, tối hung hiểm trong suốt cuộc đời tu luyện, sinh tử thành bại chỉ cách nhau một đường.

Ánh sáng bên ngoài chỉ có vài tia yếu ớt lọt được vào trong túi Càn Khôn. Tống Thanh Thư nhìn khuôn mặt Trương Vô Kị đỏ bừng, mồ hôi chảy như mưa, rốt cục thở dài, vươn mình áp môi lên môi hắn.

Một khắc hai đôi môi tiếp xúc, Tống Thanh Thư cảm giác được thân thể Trương Vô Kị run lên, tự giễu mình chỉ cần Trương Vô Kị đừng ghét bỏ “lão nhân” này chiếm tiện nghi hắn là tốt rồi. May mắn là bọn họ đang trong túi Càn Khôn, ngăn cách với ánh mắt mọi người bên ngoài, bằng không có đánh chết y cũng không dám làm như vậy.

Tống Thanh Thư độ một hơi qua liền muốn li khai, nhưng bỗng cảm thấy được bàn tay Trương Vô Kị đang đặt bên hông mình siết chặt, kéo y trở lại…

—————————–

Thế là hunnnnnnnnnnnnnn rồi ~~~~~~~

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.