Đệ tam thập tứ chương: Trong thạch thất
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Chẳng lẽ khí độ qua còn chưa đủ? Tống Thanh Thư nghi hoặc nhíu mày, sau đó lại tập trung chân khí trong cơ thể, định tiếp tục độ sang.
Y vừa mở miệng, một vật thể nóng bỏng liền khẩn cấp tiến lại, theo trực giác Tống Thanh Thư cảm thấy bất an, hơi giãy dụa nghiêng đầu đi, cánh môi Trương Vô Kị liền xẹt qua má lưu lại cảm giác nóng rực.
“Sư huynh…”
Tống Thanh Thư nghe được tiếng nỉ non của Trương Vô Kị, trong lòng chấn động, hắn đã phát giác ra thân phận của y từ lúc nào?
Đương lúc sửng sốt, phát giác môi của mình lại một lần nữa bị lấp kín, sau gáy y bị Trương Vô Kị dùng tay đỡ lấy, không cho y di động mảy may. Tống Thanh Thư đưa tay muốn đẩy Trương Vô Kị ra, nhưng y cảm giác như khí lực toàn thân đều đã bị cái hôn này rút hết, chỉ đành bất lực dựa vào lòng Trương Vô Kị. Y có thể cảm thấy nhiệt độ trong túi Càn Khôn càng lúc càng cao, cả người giống như rơi vào một lò lửa.
Trương Vô Kị miệng khô lưỡi khô, đầu óc vựng huyễn, Cửu Dương chân khí trong cơ thể đã trướng tới sắp bạo liệt, nếu túi Càn Khôn nổ tung trước thì còn có đường thoát, bằng không tới lúc hoàn toàn mất khống chế chân khí mãnh liệt trong cơ thể thì chỉ có nước da thịt nứt toác, cả người cháy thành than. Đang ở thời khắc khẩn yếu, hắn bỗng cảm giác được thứ gì đó lạnh lẽo đang áp trên môi, một dòng chân khí thanh sảng tiến vào, thuận lợi bình ổn lại cơ thể khô nóng, khiến lý trí khôi phục được một chút thanh tỉnh.
Khi hắn ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã phản ứng trước khi lí trí kịp suy nghĩ, thành thực tuân theo bản năng tìm kiếm môi của sư huynh hung hăng hôn xuống.
Cửu Dương chân khí xung quanh càng lúc càng đặc, lại không thể phát tiết ra bên ngoài khiến túi Càn Khôn dần dần bành trướng lên, nhưng Dương Tiêu đang chăm chú lắng nghe Thành Côn nói, bởi vậy không có ai để ý tới cái túi có biến hóa, càng không ngờ tới bên trong đang diễn ra một tràng kiều diễm kích tình.
Môi lưỡi gắt gao tương thiếp, điên cuồng hữu lực quấy nhiễu, từng đợt thở dốc nóng cháy…
Đây là một cái hôn, chứ không phải độ khí đơn thuần.
Tống Thanh Thư chợt nhận ra điều ấy, trong đầu giống như nổ tung, các ý nghĩ quấn lấy nhau rối rắm, cuối cùng bị nụ hôn nóng cháy của Trương Vô Kị thiêu đốt tới không còn một mảnh.
“Uỳnhhhh!!!!!!!!!”
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, giống như sét đánh giữa trời quang, từng mảnh vải bố bay tán loạn khắp nơi. Túi Càn Khôn đã bị Cửu Dương chân khí của Trương Vô Kị trướng phá thành từng mảnh nhỏ.
Tống Thanh Thư cũng bởi cỗ lực trùng kích này mà suýt rơi khỏi người Trương Vô Kị, may mà cánh tay hữu lực của người kia vẫn ôm lấy y thật chặt. Hai người cũng vì biến cố này mà tách rời cặp môi tương thiếp, Tống Thanh Thư nhớ tới chuyện vừa xảy ra, sắc mặt trở nên xanh mét.
Đám người Thành Côn, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc chỉ cảm thấy một luồng khí cực nóng tạt vào mặt, đã thấy một thanh niên quần áo tả tơi ôm lấy sư phụ tàn tật của hắn đứng đó, lộ ra thần sắc bối rối.
Thành Côn thấy thanh niên kia thần sắc bất định, mờ mịt lúng túng, bản thân lại đang thụ trọng thương, nếu không biết nắm lấy cơ hội này, vạn nhất bị đối phương để ý tới thì nguy nan vô cùng, liền bước nhanh về phía trước, ngón trỏ tay phải vươn ra vận Huyễn Âm chỉ nội kình hướng hắn công tới.
Trương Vô Kị huy chưởng ngăn chặn, lúc này thần công của hắn mới đại thành, vừa vặn có Thành Côn làm đối thủ. Thành Côn chỉ cảm thấy ngón tay điểm trên người Trương Vô Kị nóng lên, công lực toàn thân như muốn tiêu tán, trọng thương càng thêm nặng, công lực so với bình thường còn chưa tới một thành, biết tình thế trước mắt bất lợi, thoát thân bảo mệnh quan trọng hơn, liền xoay người chạy đi.
Trương Vô Kị tức giận mắng: “Thành Côn, tên đại ác tặc nhà ngươi, lưu mệnh lại!” Ôm Tống Thanh Thư đuổi ra tới cửa, chỉ thấy bóng lưng Thành Côn nhoáng lên biến mất sau một đạo cửa nách, liền nhanh chóng đuổi theo.
Tống Thanh Thư nghe thanh âm chỉ đường cho hắn, chợt thấy cửa sổ sương phòng phía tây có ánh sáng hắt lên, Trương Vô Kị liền nhún mình về phía đó, đẩy cửa phòng, liền thấy hôi ảnh chợt lóe , Thành Côn xốc tấm trướng thêu chạy vào bên trong.
Trương Vô Kị cũng tiến vào trong trướng, nhưng Thành Côn chẳng biết đã đi đâu. Hắn ngưng thần quan sát, không khỏi thầm kinh ngạc, nguyên lai bọn họ đang ở một nơi giống như khuê phòng của tiểu thư nhà phú hộ. Nhưng khuê phòng này chỉ có một cửa vào, cửa sổ vẫn đóng chặt, rõ ràng nhìn thấy Thành Côn tiến vào đây nháy mắt liền mất tăm mất tích, chẳng lẽ có ẩn thân pháp gì? Hay là hắn không để ý thân phận người xuất gia, cư nhiên trốn trong giường khuê nữ?
“Trên giường.” Tống Thanh Thư thản nhiên nói.
Trương Vô Kị nhất thời miệng khô cưỡi khô, trái tim khó khăn lắm mới bình ổn được lại hăng hái nhảy lên.
“Phía sau giường chắc chắn có mật đạo.” Tống Thanh Thư vẫn thản nhiên.
Trương Vô Kị nhất thời thanh tỉnh, vội vã ôm Tống Thanh Thư trèo lên giường, lần mò xung quanh một hồi liền tìm tới cơ quan, ván giường đột nhiên nghiêng đi, hất hai người xuống phía dưới. Một cú hất này sâu xuống tới mấy trượng, nhưng trên nền mật đạo trải da thuộc thật dày, dù là Trương Vô Kị lấy bản thân làm đệm thịt cho Tống Thanh Thư cũng không cảm thấy đau đớn gì. Hắn cũng không nhiều lời, ôm lấy sư huynh quanh co được chừng mười trượng, liền cảm thấy lối đi thấp dần, đi thêm ước chừng năm chục trượng, bỗng nhiên phía trước phân ra thành vài ngã rẽ.
Trương Vô Kị thử bước vài bước, bên trong mỗi ngã rẽ lại chia thành nhiều lối khác nhau, đang không biết phải xử lí thể nào, chỉ nghe ầm một tiếng, Thành Côn nhưng lại hạ một tảng đá mấy nghìn cân xuống cửa ra của mật đạo. Chợt nghe tiếng kim loại ma sát với đá, ầm một tiếng, lại thêm một khối cự thạch rơi xuống đè ngay lên khối cực thạch đầu tiên.
Lối đi chỉ vừa cho một người xoay mình, Trương Vô Kị liền buông Tống Thanh Thư xuống, đưa tay xem xét. Hắn tuy luyện thành Cửu Dương thần công nhưng sức người có hạn, hai khối cự thạch giống như hai cái gò nhỏ này làm sao suy suyển được nửa tấc?
Đang lúc chán nản, lại nghe Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói: “Chúng ta tìm xung quanh xem có lối ra khác không.”
Trương Vô Kị liền hăng hái một lần nữa ôm lấy Tống Thanh Thư, đi dọc theo một trong các ngã rẽ, ước chừng bốn năm mươi trượng liền tới một cửa đá. Phía trong cửa đá là một gian thạch thất. Gian thạch thất này rộng cực kì, trên đỉnh có thực nhiều thạch nhũ, hiển nhiên là thạch động thiên nhiên. Hắn cầm bó đuốc tiến thêm vài bước, liền thấy hai bộ xương khô đang nghiêng ngả. Y phục trên hai bộ xương vẫn chưa mục hẳn, có thể nhận ra là một nam một nữ.
“Buông ta xuống.” Tống Thanh Thư biết đã tới địa phương mấu chốt liền nói.
Trương Vô Kị lúc này mới phát giác, một đường này ngữ khí của sư huynh có điểm khác thường, liền cẩn cẩn dực dực đặt y ngồi trên một chiếc ghế đá, cài bó đuốc đang cầm trong tay lên thạch bích rồi ngoan ngoãn trở lại.
Tống Thanh Thư nhìm chằm chằm Trương Vô Kị đang bất an, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi từ lúc nào phát hiện ra ta?”
Câu hỏi này tuy không đầu không đuôi, nhưng Trương Vô Kị nghe lại hiểu rõ, thành thành thật thật trả lời: “Lúc Diệt Tuyệt sư thái xuất hiện.”
Sớm như vậy? Tống Thanh Thư hít một hơi, có chút ngoài ý muốn. Bất quá tỉ mỉ suy nghĩ lại thì quả nhiên thái độ của Trương Vô Kị từ lúc đó bắt đầu thay đổi, y còn tưởng là diễn cho đám người phái Nga Mi xem cơ. Nhưng kì thực khiến Tống Thanh Thư bối rối nhất chính là nụ hôn vừa rồi, trên môi y vẫn còn đọng nguyên cảm giác khiến cho y không có cách nào xua đi cảm giác tội lỗi trong lòng.
Cũng không phải nụ hôn kia xúc cảm không tốt, ngược lại, không như nụ hôn của Vương Bảo Bảo khiến y nghĩ tới là lại rùng mình, nụ hôn này đủ để y đánh mất cả lí trí…
Đương nhiên Tống Thanh Thư kiên trì cho rằng cái đó có liên quan tới chuyện thiếu dưỡng khí.
“Ngươi… Vừa rồi…” Tống Thanh Thư nhíu mày, muốn cùng Trương Vô Kị nói cho rõ chuyện vừa rồi, thế nhưng chợt phát hiện cũng không phải dễ nói ra miệng.
“Vừa rồi làm sao vậy? Sư huynh, ta chỉ nghe được ác tặc Thành Côn hãm hại nghĩa phụ liền tức giận tới tẩu hỏa nhập ma, cái gì cũng không biết. Có phải sư huynh phá vỡ túi cứu ta ra không?”
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, ngẩng đầu săm soi Trương Vô Kị. Chỉ thấy dưới ánh đuốc, gương mặt kia chỉ có mê mang cùng thành khẩn, hiển nhiên thật sự không nhớ rõ chuyện đã phát sinh. =)))))))))
Như vậy thực tốt, không nhớ là tốt, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Đà điểu Tống Thanh Thư giải thích với chính mình, gương mặt cứng nhắc liền hòa hoãn xuống, đạm cười nói: “Không có, ta chỉ muốn hỏi ngươi có thụ thương hay không thôi.”
“Không có a, hình như nội công của ta còn tinh tiến thêm một tầng, đa tạ sư huynh tương trợ.” Trương Vô Kị cũng hớn hở cười, chỉ là tươi cười này, là bởi vì một nguyên nhân khác ~~~
————————————
Okie, sư huynh, huynh cứ đà điểu đi, đến bao giờ bị nó ăn kiền mạt tịnh rồi mới khóc =)))))))))
Btw, Vô Kị đã tiến hóa từ tiểu sắc lang thành phúc hắc dã lang rồi =))))))))))
Bấm vào đây nào ^^~