Thanh Thư Vô Kị

Chương 35: Chương 35




Đệ tam thập ngũ chương: Càn Khôn Đại Nã Di

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kị thực sự không nhớ rõ chuyện đã phát sinh thì thở phào nhẹ nhõm. Trong suy nghĩ đà điểu của y, nếu Trương Vô Kị không nhớ, y cũng không muốn nhớ, vậy coi như việc này chưa từng phát sinh đi. Tống Thanh Thư đưa tay tháo diện cụ bí bách trên mặt xuống. Khi nãy ở trong túi Càn Khôn nóng bức, cho dù nhân bì diện cụ này thực thông thoáng nhưng vẫn khiến y phải toát một tầng mồ hôi. Nếu Trương Vô Kị đã biết thân phận của y thì lúc ở cạnh hắn còn đeo làm gì?

Trương Vô Kị hai mắt sáng ngời, nhìn gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Thư, dưới ánh đuốc có thể thấy đôi môi vẫn còn hơi sưng, khiến hắn không khỏi liên tưởng tới nụ hôn nóng cháy triền miên khi nãy, yết hầu liền một trận cơ khát.

Hắn biết nếu hiện tại lật bài ngửa, sư huynh khẳng định sẽ bỏ chạy xa, cho dù chân y đang bị thương, thái độ cũng sẽ trở nên xa cách. Bởi vậy hắn chỉ có thế nói dối rằng cái gì cũng không nhớ, quả nhiên sư huynh khôi phục lại trạng thái không phòng vệ. =))))))))

Trương Vô Kị từ khi trở về trung thổ đều bám dính lấy Tống Thanh Thư, năm mười bốn tuổi thì xác định rõ tâm ý của mình đối với y, năm năm sau đó liền chìm trong vũng lầy “sư huynh vì mình mà phải chết” không thể thoát ra. Năm đó phụ mẫu chết thảm, hắn mới có chín tuổi, mà bởi vì bọn họ không phải vì hắn mới chết nên trong lòng không có hối hận, chỉ có cừu hận. Nhưng cái đêm hắn mười bốn tuổi đó, sư huynh vì hắn mới rơi xuống vực, mà tận hai lần. Hắn không ngừng tự trách bản thân, muốn bản thân trở nên càng mạnh. Lần này tìm lại được sư huynh, hắn càng thêm cẩn cẩn dực dực, nghiêm ngặt đề phòng bất cứ nguy cơ nào có thể khiến sư huynh chạy mất.

Tống Thanh Thư tháo diện cụ xong, thoải mái thở phào, đang muốn cùng Trương Vô Kị trò chuyện vài câu thì chợt nghe người kia nói: “Sư huynh, tại sao ngươi đeo diện cụ không muốn cùng ta nhận thức?”

Vừa hăng hái khí thế Tống Thanh Thư nghe vậy liền rụt đầu lại, ho nhẹ một tiếng: “Ta.. Ta sợ có người nhận ra…”

Trương Vô Kị khẽ run, chống gối ngồi xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn Tống Thanh Thư: “Mấy năm nay tên kia vẫn chưa từ bỏ ý định? Hắn vẫn phái người tìm kiếm nơi ngươi rơi xuống?”

Tống Thanh Thư bị thần sắc trên gương mặt hắn khiến cho ngẩn ngơ, chần chờ hồi lâu mới ý thức được “tên kia” trong miệng hắn chính là Vương Bảo Bảo, liền mơ mơ hồ hồ trả lời qua loa: “Phòng ngừa vạn nhất thôi, ngừa vạn nhất thôi.”

Trương Vô Kị giữ chặt lấy tay Tống Thanh Thư không cho phép y trốn tránh, dùng ngữ khí nghiêm túc tới đáng sợ tiếp tục truy vấn: “Sư huynh, năm đó, những lời hắn nói, có phải thật không?” Một đêm đông giá rét kia đã trở thành ác mộng của hắn suốt năm năm, không biết ám ảnh hắn bao nhiêu ngày đêm. Lẽ nào sư huynh thực sự không tiếc dùng thân thể đổi lấy phương pháp giải hàn độc cho hắn? Cuối cùng cũng có cơ hội hỏi cho rõ ràng, hắn tuyệt không muốn nghe một cái đáp án mơ hồ.

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy bàn tay Trương Vô Kị như cái kìm sắt, siết y tới phát đau, nhưng bởi vậy mà có thể thấy hắn để ý tới chuyện này bao nhiêu. Tống Thanh Thư cảm động vô cùng, cười nhẹ: “Vô Kị, tên kia nói thì có được mấy câu là thật, ngươi thực sự nghĩ sư huynh không biết quý trọng bản thân tới mức đó sao?”

“Thế nhưng…” Trương Vô Kị nhìm chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Thư, nghĩ tới khi đó một thân võ công của sư huynh suýt nữa vì hắn mà phế bỏ, nếu… “Khi ta còn ở cổ mộ có nghe từ chỗ Dương cô nương, khi xưa Thần điêu đại hiệp Dương Quá từng gặp được người đánh cắp Cửu Dương chân kinh ở cùng với một con vượn lớn màu trắng, trước khi chết người nọ có nói “kinh tại du trung”, Thần điêu đại hiệp suy nghĩ mãi mà không hiểu được. Không biết bao nhiêu năm sau chợt ngẫu nhiên thông suốt, câu đó kì thực phải là “kinh tại viên trung” (aka kinh ở trong con vượn). Dương cô nương nói Cửu Dương chân kinh có lẽ ở núi Côn Lôn, giống vượn sống rất lâu, không biết chừng bây giờ vẫn còn sống. Bất quá việc này có chút hoang đường, ta vốn định chờ một thời gian sau nhờ Chu Trường Linh cho người đi tìm kiếm nơi núi rừng, không ngờ tới phát sinh chuyện như vậy.” Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị vẫn còn nghi hoặc, liền từ từ giải thích. Đương nhiên, mấy lời của Dương cô nương kia hoàn toàn là bịa đặt thôi.

(giải thích một chút, “du” phát âm là yóu, “viên” phát âm là yuán hơi giống nhau nên Dương Quá nghe nhầm, theo ta nghĩ thì như vậy không biết có đúng không =.=”)

Trương Vô Kị từ sau khi gặp lại Tống Thanh Thư, bởi vì người kia giấu diếm thân phận nên hắn chưa từng kể cho y nghe những chuyện đã xảy ra trong năm năm, từ lúc nghe thấy Tống Thanh Thư nói tới con vượn trắng liền tin hoàn toàn. Khúc mắc trong lòng mấy năm được giải tỏa, khiến hắn không khỏi thả lỏng toàn thân, tựa đầu lên chân Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thanh Thư thấy hắn thực sự rất lo lắng cho mình, nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu. Xem ra ý nghĩ không đếm xỉa gì đến hắn thực sai lầm, y sống trong thế giới này đã hai mươi năm, cả thân lẫn tâm đều dung nhập vào đó, không thế buông xuống được nữa.

Trương Vô Kị thỏa mãn cọ cọ trên đùi Tống Thanh Thư, cùng y trò chuyện về những tao ngộ đã gặp được, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi: “Sư huynh, Dương cô nương kia sao tốt với ngươi vậy? Cái gì cũng nói cho ngươi, võ công mặc ngươi học nữa?”

Tống Thanh Thư cười ngượng ngùng: “Có lẽ nàng đưa ta vào danh sách chọn lựa hôn phu tương lai chăng.”

“Cái gì?” =))))))))))

Tống Thanh Thư không nhận thấy biểu tình quá mức khiếp sợ của Trương Vô Kị, vừa cười vừa nói tiếp: “Năm đó ta ở cổ mộ viết thư cho phụ thân cùng thái sư phụ báo cáo hành tung, bọn họ đều có ý nhắc nhở ta, hình như rất muốn phát triển quan hệ giữa hai phái Võ Đang cùng Cổ Mộ. Chỉ là nàng tuy xinh đẹp, nhưng tính tình lãnh đạm, ta cũng mải mê luyện võ không có thời gian để ý tới tư tình nhi nữ, tận tới lúc ta ra khỏi cổ mộ còn chưa biết tên của nàng a.”

Tống Thanh Thư kì thực biết hoàng sam nữ tử là một cô nương phi thường tốt, trong nguyên tác nàng chính là ngươi xuất sắc nhất trong đám nữ nhân. Không chỉ xuất thân cùng võ công tốt đẹp, tính cách cũng không tồi. Nhưng Tống Thanh Thư luôn nhớ tới nàng từng nhìn thấy y bị Vương Bảo Bảo cường hôn, cứ nghĩ như vậy như vậy y liền xấu hổ, trong vô thức trốn tránh đối phương. Nhiều lần như vậy, cho dù hoàng sam nữ tử có trì độn, cho dù lúc đầu đối với y có hảo cảm thì cũng hiểu được là Tống Thanh Thư với nàng không có ý tứ gì khác nên càng trở nên lãnh đạm. Bởi vậy hai người cùng ở trong cổ mộ hai năm, nhưng số lần gặp mặt còn chưa tới mười lần.

Trương Vô Kị thấy sư huynh quả thực không có động tâm với Dương cô nương, lúc này mới thực sự yên lòng, nghĩ thầm sư huynh hiện tại tiêu sái tuấn dật như vậy, không chỉ phải đề phòng nam nhân nhòm ngó mà còn cần cảnh giác với nữ nhân… Ô ô, sư huynh hắn thực sự rất được hoan nghênh. Trương Vô Kị bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì hai chân sư huynh đang bị thương, không thể li khai hắn, chỉ có thể dựa vào hắn.

Trương Vô Kị hối hận hỏi: “Sư huynh, tại sao lúc đó giấu diếm thân phận với ta? Ngươi không muốn gặp lại ta sao?”

Tống Thanh Thư nhớ tới liền tức, tát bốp một cái vào mặt Trương Vô Kị đang cọ cọ giữa hai chân y: “Tiểu tử thối, nhắc tới là lại thấy giận, chân ta là ai làm gãy hả? Còn không cho ta trút giận? Nhanh đi! Xem hai bộ xương khô kia đang cầm trong tay cái gì! Chúng ta hiện tại còn bị mắc kẹt ở chỗ này a ngu ngốc!”

Trương Vô Kị nhanh chóng tuân mệnh, đi tìm tới di thư của Dương Đỉnh Thiên cùng cuộn da dê có Càn Khôn Đại Nã Di. Tống Thanh Thư xem qua di thư của Dương Đỉnh Thiên, không nói hai lời kéo Trương Vô Kị qua chích tay hắn lấy máu nhỏ lên cuộn da dê, mở ra tâm pháp Càn Khôn Đại Nã Di rồi ném cho Trương Vô Kị luyện.

Trương Vô Kị đọc trong di thư cũng biết muốn ra khỏi mật đạo này phải học được Càn Khôn Đại Nã Di mới di chuyển được thạch môn, liền nghe theo sư huynh phân phó.

Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kị bắt đầu luyện công, chính mình cũng tĩnh tâm trùng kích huyệt đạo ở hai chân. Trong túi Càn Khôn, Trương Vô Kị thần công đại thành, chân khí phiêu đãng dày đặc, y cũng được lợi không ít. Huyệt đạo ở hai chân đã mơ hồ có cảm giác, có lẽ còn cách ngày khỏi hẳn không xa.

Người bị thương cả hai chân không thể đi lại là khó chịu cỡ nào, Tống Thanh Thư từ nhỏ bồi bên Du Đại Nham, đương nhiên rõ Du tam thúc tứ chi bất động có bao nhiêu thống khổ. Lúc này nhớ tới, Du tam thúc dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục cao trị liệu đã bảy năm, không biết hiện tại ra sao. Thái sư phụ cùng phụ thân nghĩ y cùng Trương Vô Kị đều bỏ mình dưới vực sâu, không biết khổ sở tới mức nào… Nhưng mà không lo, chờ một thời gian nữa liền có thể gặp lại.

Trương Vô Kị bên kia chậm rãi mở mắt, Tống Thanh Thư quan tâm hỏi: “ Thế nào, luyện tới tầng thứ mấy rồi?”

Trương Vô Kị suy tư một hồi mới đáp: “Đã luyện đến tầng thứ bảy, nhưng trong này có mười chín câu kinh văn không hợp lí lắm, để ta luyện lại xem.”

“Không cần luyện, luyện cao như vậy để làm gì? Đủ để mở thạch môn là được.” Tống Thanh Thư vừa cười vừa nói. Vị cao nhân viết ra Càn Khôn Đại Nã Di năm đó nội lực tuy thâm hậu nhưng vẫn còn kém Cửu Dương thần công không ít, chỉ có thể luyện tới tầng thứ sáu mà thôi. Hắn viết ra tâm pháp tầng thứ bảy là đã vô pháp luyện, bất quá dựa vào trí tuệ mà tưởng tượng ra biến hóa. Mười chín câu Trương Vô Kị luyện không thông kia, hẳn là chỉ có bên ngoài đúng mà kì thực là sai, nhầm đường lạc lối. Nếu Trương Vô Kị cứ cố đấm ăn xôi, muốn luyện tới thập toàn thập mỹ mới ngừng thì cuối cùng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải điên điên dại dại thì cũng toàn thân tê liệt, thậm chí đoạn tuyệt kinh mạch mà chết.

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư còn lo lắng dặn thêm: “Nhớ đấy, mười chín câu kia nhất định không được luyện.”

Trương Vô Kị gật đầu, nhưng lại ghi tạc mười chín câu này vào trong tâm.

—————————

Xin mời quí vị đón xem bộ phim hành động “Đại chiến Quang Minh đỉnh”, hứa hẹn nhiều tình tiết li kì, những pha hành động đẹp mắt cùng với kĩ xảo tối tân nhất, nếu khán giả nào không thích phim hành động có thể bỏ qua không xem nhưng nhà đài không chịu trách nhiệm nếu quí vị bỏ qua chi tiết nào trong gian tình của sư huynh-sư đệ =))))))))))

Cơ mà, ngày công chiếu thì vẫn chưa biết, vì chương này dài = 2 lần chương bt cơ ;__;

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.