Thanh Thư Vô Kị

Chương 36: Chương 36




Đệ tam thập lục chương: Trên đỉnh Quang Minh

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Trong di thư của Dương Đỉnh Thiên có bí đồ, Trương Vô Kị ôm Tống Thanh Thư đi theo đó, dù trong mật đạo nhiều ngã rẻ nhưng cũng không tốn mấy công sức để thoát ra ngoài.

Chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi đều là băng tuyết, dưới ánh dương quang trắng xóa một mảnh, hai người đều có cảm giác được trở lại làm người.

Trương Vô Kị cúi đầu, phát hiện sư huynh hắn lại cầm cái nhân bì diện cụ lên. Trơ mắt nhìn sư huynh tuấn lãng biến thành trung niên nhân khô quắt, Trương Vô Kị bất mãn cực kì: “Sư huynh, ngươi lại đeo cái diện cụ kia làm gì?”

Tống Thanh Thư sờ sờ mặt, cười nói: “Ta còn chưa chán làm sư phụ ngươi đâu, chơi đùa ngươi tới phát nghiện rồi. Hơn nữa, nếu ngươi muốn hóa giải tràng tranh đấu này thì ta nhất định phải che giấu thân phận. Bảy năm qua thân hình hay tướng mạo của ngươi đã rất khác, ta thì lại chẳng thay đổi gì, phụ thân cùng các sư thúc vừa nhìn là biết ngay.”

Trương Vô Kị nghe vậy lo lắng hỏi: “Sư huynh, ta phải hóa giải tràng tranh đấu này thế nào?”

“Đơn giản thôi, ngươi đã làm thế nào để cứu đám người Duệ Kim kì? Người trong giang hồ dùng nắm đấm để nói chuyện, ngươi đánh thắng tất cả bọn họ rồi, còn không nghe lời người sao?” Tống Thanh Thư nói bằng một vẻ đương nhiên.

Trương Vô Kị sửng sốt, từ ngữ khí của sư huynh có thể thấy y hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ đánh thắng đám người lục đại phái, không có lấy một chút hoài nghi. Trương Vô Kị nào có biết Tống Thanh Thư đã sớm rõ sự việc tất sẽ phát triển theo hướng ấy, còn tưởng rằng sư huynh kì vọng thực lớn ở mình. Hắn từ sau khi luyện Càn Khôn Đại Nã Di, tinh thần hay khí lực đều là tùy tâm sở dục, muốn thu liền thu, muốn phát liền phát, quả thực khoan khoái tới không nói nên lời. Lập tức huýt dài một tiếng, ôm Tống Thanh Thư lao về phía Quang Minh đỉnh.

Khi lên tới đỉnh núi, tiếng huýt dài của hắn cư nhiên còn chưa kết thúc, nhanh như điện chớp lướt qua hai gian thính đường, trước mắt liền hiện ra một khoảng sân cực rộng.

Trên sân đông nghịt người, phía tây nhân số ít hơn, tám chín phần mười đều toàn thân bê bết máu, hoặc ngồi hoặc nằm, chính là phe Minh giáo. Phía đông nhân số đông gấp mấy lần, chia ra làm sáu nhóm, xem ra lục đại phái đã tề tựu đông đủ. Sáu nhóm người này ẩn ẩn có thế bao vây đám người Minh giáo.

Trương Vô Kị liếc nhìn một chút, liền thấy Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Bành hòa thượng, Thuyết Bất Đắc đều ngồi đó, động tác có diểm khó khăn.

Chính giữa sân rộng có hai người đang giao đấu, tất cả mọi người đều nghe được tiếng huýt dài tràn ngập khí phách của Trương Vô Kị dùng tốc độ khó có thể tưởng tưởng leo lên đỉnh núi, đồng thời mang theo khí thế lôi đình vạn quân lao tới đây. Thậm chí hai người đang quyết đấu sống chết cùng không hẹn mà cùng ngừng tay, suy đoán xem rốt cục người sắp tới là ai, với nội công cùng khinh công bực này đã trên cả nhất lưu cao thủ trong chốn giang hồ rồi.

Lẽ nào Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn trở lại trung thổ?

Một khắc Trương Vô Kị ôm Tống Thanh Thư xuất hiện, mọi người đều không thể tin vào mắt mình, võ công bực này cư nhiên do một thiếu niên mười mấy tuổi xuất ra, hắn lại còn ôm một người nữa?

Trương Vô Kị chạy tới rìa sân rộng liền nhảy lên một tảng cự thạch, điểm chân một cái thân hình chợt bật lên, cấp tốc xoay giữa không trung bốn vòng, càng xoay càng cao, cuối cùng lắc mình khéo léo rơi xuống chính giữa sân.

Mọi người nhìn tới hoa cả mắt, nếu hôm nay không chính mắt nhìn thấy ai cũng không tin trên đời tồn tại khinh công tới bực này. Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu vốn tự phụ khinh công không ai bằng, lúc này cũng không khỏi kinh hãi thán phục.

Trương Vô Kị cẩn cẩn dực dực đặt sư huynh lên một tảng đá gần đó, khẽ nói với y: “Sư huynh, ngươi ngồi đây chờ ta.”

Tống Thanh Thư cười gật gật, đầu óc vẫn còn bị bốn vòng xoay huyễn lệ giữa không trung của Trương Vô Kị làm cho choáng váng, nhất thời không nói được gì.

Trương Vô Kị xoay mình hướng mọi người trên sân cao giọng nói: “Tại hạ là Tằng A Ngưu, một màn hôm nay tất cả đều do gian nhân bày kế, tại cả gan thỉnh chư vị bãi đấu, lắng nghe căn cơ ngọn nguồn.” Liền đem chuyện Viên Chân kì thực là Thành Côn nhất mực nói ra. Nhưng Thiếu Lâm tự nói Viên Chân đã chết, bây giờ không có người đối chứng, làm sao chứng minh được lời Trương Vô Kị. Đám người Minh giáo đương nhiên biết những lời hắn nói là thật, nhưng lục đại phái sao chịu tin?

“Thiếu hiệp, ngươi rốt cuộc là môn hạ của ai?” Phương trượng Thiếu Lâm tự Không Trí bước lên hỏi. Hắn thấy Trương Vô Kị vừa ôm một người vẫn thi triển được tuyệt thế khinh công, dự đoán sư phụ hắn không phải người bình thường. Câu hỏi này hỏi Trương Vô Kị, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tống Thanh Thư đang ngồi kia. Hắn đã sớm nghe tới thiếu niên tiếp Diệt Tuyệt sư thái ba chưởng cứu Minh giáo Duệ Kim kì, thế nhưng lục đại phái không ai biết lai lịch cặp sư đồ kì quái này.

Trương Vô Kị thản nhiên đáp: “Ta đương nhiên là đồ đệ của sư phụ ta. Tại hạ không phải người trong Minh giáo, cũng không phải môn hạ của một phái nào ở Trung Nguyên cả. Lần này lục đại phái vây công Minh giáo, là do gian nhân gây xích mích khiến bên trong có hiểu lầm lớn, tại hạ dù mới ít tuổi, nhưng nắm rõ nội tình bên trong, cả gan muốn thỉnh song phương bãi đấu, điều tra rõ chân tướng, ai đúng ai sai lúc đó liền phán theo lẽ công bằng.”

Diệt Tuyệt sư thái nói: “Ha ha, bằng một lời của tiểu tử thối ngươi liền muốn chúng ta bãi đấu? Ngươi là võ lâm chí tôn sao?”

Trương Vô Kị tâm chợt động, liền hỏi: “Xin hỏi võ lâm chí tôn thì thế nào?”

Diệt Tuyệt sư thái nói: “Cho dù ngươi có Đồ Long đao ở đây, cũng phải phân cao thấp với Ỷ Thiên kiếm trong tay ta đã. Đến lúc thực sự là võ lâm chí tôn hãy mở miệng ra lệnh.” Đám đệ tử Nga Mi nghe sư phụ chế giễu Trương Vô Kị đều cười mỉa, môn phái khác cũng có người phụ họa theo.

Đương nhiên với thân phận cùng niên kỉ của Trương Vô Kị, nói “bãi đấu” thì thực không tương xứng, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tại chỗ, ngang nhiên nhìn xung quang, cao giọng nói: “Đã vậy, tiểu tử bất tài muốn khiêu chiến các vị cao thủ của đại phái, xem làm võ lâm chí tôn có chỗ nào hay không.”

Một lời này nói ra, đừng nói đám người lục đại phái, cho dù Minh giáo cũng nghĩ hắn quá mức tự đại. Giữa sân nguyên bản là Ân Thiên Chính đang đấu với Đường Văn Lượng của Không Động, Đường Văn Lượng nghe vậy liền ứng chiến đầu tiên. Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị từng học qua Thất Thương quyền từ Tạ Tốn, liền vẫy vẫy hắn, thấp giọng dặn nghìn vạn lần không được lộ ra Thất Thương quyền, bằng không bọn họ sẽ đoán ra quan hệ của hắn với Tạ Tốn.

Trương Vô Kị cả kinh, thầm kêu may mắn. Nếu không phải Tống Thanh Thư căn dặn, khẳng định hắn sẽ dùng Thất Thương quyền đối chọi với Thất Thương quyền của phái Không Động, đến lúc đó có trăm cái miệng cũng đừng hòng giải thích rõ, nói gì mơ tưởng tới khuyên can.

Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị chưa từng học qua chưởng pháp gì, tại chỗ liền dạy Thiên Sơn Lục Dương chưởng cho hắn.

Thiên Sơn Lục Dương chưởng của phái Tiêu Dao tinh diệu ở chỗ chuyển hóa giữa âm khí cùng dương khí, pháp môn xảo diệu không gì sánh được, khí tùy ý luân chuyển, bất luận đối thủ có xuất ra thế công tàn nhẫn tới mức nào cũng có thể hóa giải, đương nhiên trong hóa giải còn ẩn theo chiêu thức phản kích mãnh kiệt. Hơn nữa mỗi chiêu thức của Thiên Sơn Lục Dương chưởng đều lệ thuộc vào sự bất đồng giữa âm với dương, điểm này tương tự với Thất Thương quyền, nhưng so với Thất Thương quyền thì tinh diệu hơn nhiều lắm. Mà mỗi quyền Thất Thương quyền đều bao hàm bảy loại lực đạo bất đồng, cho dù lúc luyện hay lúc giao đấu đều cực độ hao tổn tinh thần cùng tổn thương thân thể.

Trương Vô Kị từng học qua Thất Thương quyền, càng dễ dàng lĩnh hội Thiên Sơn Lục Dương chưởng tinh diệu, cộng thêm nội lực siêu tuyệt, Tống Thanh Thư chỉ cần ngồi một chỗ khoa tay múa chân một hồi Trương Vô Kị liền học xong.

Lúc Tống Thanh Thư dạy Trương Vô Kị Thiên Sơn Lục Dương chưởng, các cao thủ đại phái đều giữ thân phận quay đi không nhìn. Nhưng đám tiểu bối luyến tiếc dời ánh mắt, chỉ hơi liếc một chút liền thần sắc ngây ngốc, có người nghiêm trọng còn thổ huyết té xỉu, lục đại phái một mảnh hỗn loạn, càng dấy lên nghi ngờ về thân phận Tống Thanh Thư.

Đường Văn Lượng thấy thiếu niên kia trước khi giao đấu còn đợi sư phụ dạy dỗ, liền khinh thường không ít. Nhưng tới lúc giao đấu, hắn mới hoảng hốt nhận ra võ công mình tu luyện nhiều năm so với chưởng pháp tinh diệu kia bất quá chỉ là vẫy tay. Càng khiến hắn sợ hãi hơn là chưởng pháp của tiểu tử này vừa mới học xong, mấy chiêu đầu còn có chút bối rối nhưng càng về sau càng thông thạo giống như đã luyện tập hàng ngày. Hơn nữa chưởng pháp kia còn ẩn chứa âm dương nhị khí, mơ hồ có điểm khắc chế Thất Thương quyền.

Tống Thanh Thư hài lòng nhìn Đường Văn Lượng bại dưới tay Trương Vô Kị ở chiêu thứ năm mươi lăm. Tuy rằng số chiêu có nhiều hơn y dự kiến nhưng hẳn là Trương Vô Kị cấp cho phái Không Động chút mặt mũi thôi.

Đường Văn Lượng là kẻ có võ công cao nhất trong đám người phái Không Động lần này, hắn tự biết còn non kém, đương nhiên sẽ không để môn nhân đi chịu chết, lập tức tỏ vẻ việc này ta sẽ không nhúng tay.

Không Tính của phái Thiếu Lâm nhảy ra, không nói hai lời liền cùng Trương Vô Kị đấu nhau chết sống, Không Tính mê võ thành si, lúc này gặp được đối thủ khó cầu liền không thèm để ý tới gì nữa. Trương Vô Kị chống lại ba mươi sáu lộ Long Trảo Thủ của hắn, lúc đầu chỉ biết tránh né, nhưng sau khi xem một lượt liền ngộ ra biến hóa, bắt đầu hậu phát chế nhân, vô luận Không Tính dùng chiêu thức gì hắn cũng dùng chiêu thức đó, lấy Long Trảo Thủ đấu với Long Trảo Thủ chiếm được thượng phong, cuối cùng đánh bại Không Tính.

Phương trượng Thiếu Lâm Không Trí liền bước lên, cao giọng niệm Phật hiệu, nói với Tống Thanh Thư: “Võ công lệnh đồ thực cao minh, không biết vị tiên sinh này với Thiếu Lâm có quan hệ sâu xa gì không?” Hắn hỏi đương nhiên là muốn nghe đáp án, nhưng mục tiêu lớn hơn là dời đi trọng điểm. Huống hồ Trương Vô Kị đánh thắng Không Tính, nhưng cũng chỉ là dùng võ công Thiếu Lâm thắng Thiếu Lâm mà thôi, người ngoài nghe cũng hiểu câu hỏi của Không Trí thực bình thường.

Tống Thanh Thư sửng sốt, lão tăng này không phải đang ngồi ghế thượng khách uống trà xem kịch sao, không nghĩ tới còn có thể tán gẫu với y? Y nghĩ lại nghĩ, liền hiểu Không Trí thấy Trương Vô Kị dùng Long Trảo Thủ thành thạo, cho rằng học trộm của phái Thiếu Lâm, lại không biết rằng bởi vì Trương Vô Kị luyện Càn Khôn Đại Nã Di, mấy chiêu thức phổ thông vừa nhìn liền biết, đừng nói tới thuần thục sử dụng. Tống Thanh Thư chợt nhớ năm đó Cưu Ma Trí dùng Tiểu Vô Tướng công mô phỏng bảy mươi hai tuyệt kĩ Thiếu Lâm, nhất thời nổi lên tâm tư hiếu thắng, vừa cười vừa nói: “Bảy mươi hai tuyệt kĩ Thiếu Lâm đã là gì, ta cũng miễn cưỡng học được mấy môn.”

Một lời này vừa nói ra, đám tăng nhân liền biến sắc, nghĩ thầm không phải người này điên rồi? Bảy mươi hai tuyệt kĩ Thiếu Lâm, cho dù hòa thượng Thiếu Lâm cũng chỉ luyện một hai môn, y còn có thể thản nhiên nói mình biết lấy vài môn?

Chỉ có Trương Vô Kị không có bất cứ biểu tình gì, sư huynh của hắn nói được là làm được, nào có vấn đề?

Không Trí cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn khiêm cung hữu lễ, nói: “Tiên sinh không phải người trong bản môn, lẽ nào tuyệt kĩ bản môn cũng biết sao?”

Tống Thanh Thư chỉ cười không đáp, y nhớ lại hình ảnh trong kí ức, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải chập lại, làm ra hình dáng Niêm Hoa Chỉ, gương mặt mỉm cười, thần sắc ôn hòa. Tay trái chậm rãi nâng lên, hướng đỉnh đồng cách giữa sân không xa đạn ba chỉ. Chỉ nghe “boong boong boong” ba tiếng, ba chỉ của Tống Thanh Thư đều là cách không đạn lên chung, nghe như dùng dùi trực tiếp đánh vào.

Mọi người trên sân đều kinh hãi, ba tiếng này giống như hồi chuông cảnh báo, đều không hẹn mà thầm nghĩ nếu ba chỉ này bắn lên thân thể bọn họ thì sẽ ra sao?

Tống Thanh Thư ngây người trong thâm cốc năm năm, nội tâm tĩnh lặng, chuyên tâm luyện công. Kiếp trước y thực thích đoạn Cưu Ma Trí ra oai với Thiếu Lâm trong Thiên Long Bát Bộ, đương nhiên là đọc thuộc làu làu, sau khi học được Tiểu Vô Tướng Công thỉnh thoảng lại lôi ra bắt chước… bởi vậy lúc này vừa biểu diễn, liền gây khiếp sợ trên diện rộng.

Mọi người đều cảm giác trung niên nhân dung mạo tầm thường này khác hẳn khi nãy, lúc này là chính ngọ, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khiến quanh thân y như có một tầng kim quang. Bàn tay xuất ra Niêm Hoa Chỉ càng trong suốt như ngọc, trong suốt tới mức không thể tin được đó là bàn tay của một trung niên nhân. Chỉ thấy khuôn mặt y nhu hòa điềm tĩnh, nhãn thần thanh khiết, cho dù không xuống tóc vẫn khiến người ta có cảm giác trang nghiêm.

Trương Vô Kị thấy vậy liền toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm sư huynh hắn không phải muốn xuất gia làm hòa thượng đấy chứ? =)))))))))))

Tống Thanh Thư lúc này dựng đứng song chưởng giống như hành lễ nhưng không chắp vào nhau, một cỗ chưởng lực từ đó bật ra hướng về phía đỉnh đồng, chính là “Hạp Cốc Thiên Phong” trong Bàn Nhược chưởng. Đỉnh đồng trúng chưởng phong liền “boong” một tiếng bật lên cao. Chưa nói tới cách không chưởng mà đỉnh đồng phát ra tiếng khó khăn thế nào, một chưởng này rõ ràng đánh về phía trước mà đỉnh đồng lại bật lên trên, có thể thấy có bao nhiêu khéo léo.

“Không biết Không Trí đại sư chuyên tu mấy tuyệt học Thiếu Lâm? Mấy chiêu này của tại hạ không biết có thể lọt vào nhãn giới?” Tống Thanh Thư vừa nói vừa phất tay áo một cái, đỉnh đồng như sống dậy bỗng nhiên xoay xoay xoay, vốn đang xoay vào trong chợt lại xoay ra ngoài, mấy vòng mới rơi ầm xuống.

Không Trí nhìn y tùy ý phất tay áo, tiêu dao tự tại, khóe miệng hàm tiếu, ống tay áo hơi động không hề phát ra tiếng mà xuất động chân khí, cho dù Cà Sa Phục Ma công cũng khó lòng làm được như vậy, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không còn lòng dạ nào dây dưa tiếp, liền lui về trận doanh. Trong lòng thầm nhủ đợi mọi việc xong xuôi nhất định phải tìm hiểu lai lịch người này.

Kế tiếp thượng đài chính là Hoa Sơn chưởng môn Tiên Vu Thông, Trương Vô Kị muốn báo thù cho Hồ Thanh Ngưu, trước mặt mọi người bóc trần mặt nạ ngụy quân tử của hắn. Hai lão già cao – lùn của phái Hoa Sơn phải liên thủ với Thiết Cầm phu phụ của Côn Lôn, thi triển Chính Phản Lưỡng Nghi nghênh chiến Trương Vô Kị. (theo nguyên tác thì hai lão già dùng Phản Lưỡng Nghi đao pháp, vợ chồng Thiết Cầm dùng Chính Lưỡng Nghi kiếm pháp)

Tống Thanh Thư nghe vậy liền vẫy Trương Vô Kị lại, cười cười với hai lão già cùng Thiết Cầm phu phụ: “Bốn người các ngươi đấu với một mình đồ đệ ta, thực oai phong a.”

Lão già cao cười ha ha, định giả ngây giả ngốc cho qua chuyện. Tống Thanh Thư đảo mắt một cái, nói tiếp: “Mà thôi, để ta cùng đồ đệ đấu với bốn người các ngươi đi, các ngươi vẫn chiếm được tiện nghi lớn còn gì.”

Lão già cao lập tức không cười nữa, bởi vì hắn tự thấy phe mình quả chiếm tiện nghi lớn. Ai cũng thấy được trung niên nhân kia bị tàn tật, đồ đệ hắn lúc giao thủ còn phải chăm nom hắn, sao có thể dốc hết sức? Thiết Cầm phu phụ cũng không phản đối, người ta tự mình nói ra, bọn họ phản bác làm gì?

Tống Thanh Thư lập tức hướng bọn họ tạ lỗi, nói đồ đệ y còn chưa học được mấy chiêu, cho y một ít thời gian để dạy hắn. Mọi người vừa được chiêm ngưỡng uy lực Thiên Sơn Lục Dương chưởng y dạy, cũng không ai dám tùy tiện nhìn trộm nữa.

Trương Vô Kị nhíu chặt mày, hắn đương nhiên lo lắng sư huynh trong lúc luận võ bị thương, nhưng Tống Thanh Thư lại tự tin mười phần, hướng đám người Minh giáo mượn hai thanh kiếm, dạy Trương Vô Kị dùng Toàn Chân kiếm pháp.

Tống Thanh Thư khi còn ở cổ mộ đã từng cùng hoàng sam nữ tử luyện qua song kiếm hợp bích, cũng có thể vì lần đó hai người kết hợp không tạo ra hiệu quả đặc biệt mới khiến hoàng sam nữ tử chết tâm. Nhưng Tống Thanh Thư đã nhớ kĩ từng chiêu thức trong hai bộ kiếm pháp ấy. Dù sao “song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch”, năm đó Dương Quá và Tiểu Long Nữ khi mất hết nội lực vẫn đánh bại Kim Luân Pháp Vương , có thể thấy hai bộ kiếm pháp này kết hợp lại thì uy lực thế nào.

Trương Vô Kị khuyên can không được, đành chú tâm học Toàn Chân kiếm pháp. Toàn Chân kiếm pháp dựa trên cơ sở Đạo gia tâm pháp, cùng Võ Đang có nhiều điểm tương đồng, hắn nhìn một lần liền hiểu, tay trái ôm Tống Thanh Thư, hai người nghênh chiến hai lão già cao – lùn cùng Thiết Cầm phu phụ.

Bốn người này bình thường không ưa nhau mấy, nhưng đao pháp kiếm pháp sử ra vẫn phối hợp uyển chuyển như thiên y vô phùng, ngươi công ta thủ, ngươi tiến ta lui, chiêu số liên tục biến hóa giống như vô cùng tận.

Nhưng thủy chung vẫn không phá được kiếm trong tay Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị. Tống Thanh Thư vì hai chân bị thương nên phải để Trương Vô Kị ôm vào lòng, thật giống như hai người là nhất thể, trở thành một người hai tay dùng hai kiếm, phối hợp khăng khít. Hơn nữa hai người đều quan tâm tới an nguy đối phương còn hơn bản thân, chính là đạt tới dụng ý của bộ kiếm pháp này. Tống Thanh Thư đang sử kiếm, chợt nhớ tới năm đó y cùng hoàng sam nữ tử luyện tập, nàng từng nói qua:

“Tống công tử, nếu sau này có người có thể cùng ngươi song kiếm hợp bích, thì hẳn là người đó yêu ngươi sâu đậm vô cùng, ngươi nhất định không được buông tay.”

Tổng Thanh Thư ngốc ngốc, lão già cao liền đâm qua một đao, Trương Vô Kị vội xuất ra chiêu Hoa Tiền Nguyệt Hạ mới đưa y thoát khỏi nguy hiểm. Tống Thanh Thư lúc này mới lấy lại tinh thần, đơn kiếm rung rung như trăm hoa trước gió chặn lại thế công của Thiết Cầm phu phụ.

Tống Thanh Thư cười cười, thầm nghĩ y cùng Trương Vô Kị là sư huynh đệ tình thâm, thân thiết như vậy cũng thực bình thường. Liền vứt câu nói kia của hoàng sam nữ tử ra sau đầu, tập trung nghênh địch.

Người ngoài chỉ thấy kiếm chiêu của bọn họ càng lúc càng quái dị, tương hỗ phối hợp, người này bổ khuyết sơ hở của người kia, tầng tầng lớp lớp. Một phen kịch đấu này người người đều thấy tim đập thình thịch. Chỉ nghe tiếng kiếm xé gió, kiếm khí ngang dọc, lưỡi đao lóe lên. Một giây lơ đãng, đã thấy sáu người tách rời nhau.

Trương Vô Kị ôm Tống Thanh Thư xuyên giữa hai lão già cao- lùn như đi giữa chốn không người, cẩn cẩn dực dực đặt y ngồi lại lên tảng cự thạch, sau đó đem trả kiếm cho đám người Minh giáo.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, trên thân thể hai lão già cùng Thiết Cầm phu phụ đều có một vết thương đang chậm rãi chảy máu.

Bọn họ bị thương đều ở những nơi không trọng yếu, nhưng không ai nghi ngờ việc cặp sư đồ kì quái kia đã hạ thủ lưu tình.

Kì thực Tống Thanh Thư không phải cố ý, mà là song kiếm hợp bích vốn không có nhiều lực sát thương, trong lúc vội vã y chỉ kịp sơ lược mấy chiêu, nhìn bên ngoài tưởng như bọn họ chiếm hết ưu thế nhưng kì thực thắng trận này cũng rất mạo hiểm.

Một trận này, Trương Vô Kị lại thắng.

Diệt Tuyệt sư thái bên này hướng Tống Viễn Kiều: “Tống đại hiệp, trong lục đại phái chỉ còn hai phái chúng ra, lão ni là phận nữ lưu, nhượng Tống đại hiệp chủ trì toàn cục vậy.”

Tống Viễn Kiều nói: “Tại hạ mới đối quyền cùng Ân giáo chủ, tự thấy không thể thủ thắng. Sư thái kiếm pháp thông thần, hẳn không khó để chế phục tiểu bối này.” Diệt Tuyệt sư thái chỉ cười nhạt mấy tiếng, rút Ỷ Thiên kiếm trên lưng chậm rãi bước ra.

Tống Thanh Thư thấy phụ thân lên tiếng, trong lòng kích động vô cùng. Ban đầu y sợ khiến phái Võ Đang nghi ngờ, bởi vậy phải khắc chế không cho mình nhìn qua hướng kia, lúc này Tống Viễn Kiều nói y liền thuận thế nhìn lại. Đã bảy năm không gặp phụ thân, vốn chỉ có tóc mai hoa râm bây giờ đã nửa đầu đều trắng, hẳn là đau lòng vì y rơi xuống vực bỏ mình.

Cũng không biết mẫu thân giờ thế nào. Tống Thanh Thư thấy mình thực sự là kẻ bất hiếu, đợi mọi chuyện ở đây xong xuôi, nhất định phải quay về phụng dưỡng hai người.

Tống Viễn Kiều chỉ cảm thấy trung niên nhân dung mạo bình thường kia đang nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chứa kích động, y không hiểu lắm, chỉ đành cười cười.

Tống Thanh Thư nhịn không được liếc qua các sư thúc đúng bên phụ thân, mỗi người đều nội công thâm hậu, tu vi đại tiến. Chờ y thu hồi tầm mắt thì phát hiện Trương Vô Kị đã bắt đầu quần đấu với phái Nga Mi, không hiểu vì sao, rõ ràng Trương Vô Kị không ôm tâm tư gì với Chu Chỉ Nhược nhưng vẫn không thu mất kiếm của nàng, còn đoạt lấy Ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt sư thái đưa cho nàng nữa.

Giống hệt như trong nguyên tác, Chu Chỉ Nhược nghe được mệnh lệnh của Diệt Tuyệt sư thái, không dám không tuân liền chĩa thẳng Ỷ Thiên kiếm đâm tới Trương Vô Kị.

Tống Thanh Thư cả kinh, y vốn tưởng một màn này sẽ không diễn ra nữa, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, Trương Vô Kị cũng không đứng ngây ngốc đợi Chu Chỉ Nhược đâm bị thương, mà nghiêng người đoạt lấy Ỷ Thiên kiếm trong tay nàng.

Lần này hắn không giao Ỷ Thiên kiếm cho người phái Nga Mi nữa, quay lại giao nó cho Tống Thanh Thư ngồi bên kia, còn không quên cáo trạng: “Sư huynh, Chu Chỉ Nhược kia thực nhẫn tâm, ta nhớ tới quen biết lúc trước mới tha cho nàng một lần, nàng còn lấy oán trả ơn! Mẫu thân nói thực không sai, nữ nhân càng đẹp càng không thể tới gần!” Trương Vô Kị vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt Tống Thanh Thư, hận không thể thêm mắm thêm muối để phá tan tành hình tượng Chu Chỉ Nhược trong lòng sư huynh. =))))))))))))

Nhưng Tống Thanh Thư đâu thèm để ý loại việc cỏn con này, y cầm Ỷ Thiên kiếm sắc bén trong tay, nghĩ thầm đây đã là lần thứ ba có nó trong tay. Tiểu tử Trương Vô Kị này, thực sự đã cho y một củ khoai lang nóng bỏng a.

Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói: “Phái Nga Mi đã bại, nếu ngươi không chết, ngày sau sẽ tính nợ này. Thành bại của lục đại phái lúc này đều do phái Võ Đang quyết định.” Dứt lời ngay cả Ỷ Thiên kiếm cũng không lấy lại, xoay người quay về chỗ của phái Nga Mi. Bà ta đương nhiên không sợ Ỷ Thiên kiếm đổi chủ, đợi mọi việc xong xuôi cướp lại là được.

Tống Viễn Kiều lúc này không thể từ chối nữa, đành bước ra, cất cao giọng: “Võ Đang Tống Viễn Kiều, thỉnh Tằng thiếu hiệp chỉ giáo.”

Trương Vô Kị ngẩn ngơ, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới so chiêu với các sư bá sư thúc phái Võ Đang.

Tống Thanh Thư thở dài, nhấc Ỷ Thiên kiếm lên thấp giọng dặn dò hắn: “Đưa kiếm này cho Tống đại hiệp.”

Trương Vô Kị gật đầu, cầm Ỷ Thiên kiếm đi về phía Tống Viễn Kiều.

Mọi người đều cho rằng hắn muốn ỷ vào Ỷ Thiên kiếm sắc bén để so chiêu với Tống Viễn Kiều, cùng ồ lên, Tống Viễn Kiều cũng chuẩn bị rút kiếm nghênh chiến. Ai cũng không ngờ tới, Trương Vô Kị đi đến nơi liền quay chuôi Ỷ Thiên kiếm lại, đưa tới: “Tống đại hiệp giúp ta trả lại kiếm này cho Diệt Tuyệt sư thái, nữ đệ tử của sư thái rất lợi hại, ta rất sợ các nàng.”

Tống Viễn Kiều ngẩn người, cảm giác được trên người thiếu niên này không có chút địch ý nào, mà nghe ngữ khí còn giống như bọn họ rất quen thuộc. Hắn nghi hoặc tiếp lấy Ỷ Thiên kiếm, trả lại cho Diệt Tuyệt sư thái liền quay về chỗ cũ. Lại nhấc đầu đối mặt cùng thiếu niên kia, mới phát giác tại sao vẫn thấy hắn thực quen mắt.

Bởi vì gương mặt kia cực kì giống ngũ đệ bạc mệnh của mình!

——————————–

Chương này dài dài dài, lại thêm ta tâm trạng không tốt nên không edit được, thực xin lỗi những ai tối qua đã ngồi F5

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.