Thanh Thư Vô Kị

Chương 37: Chương 37




Đệ tam thập thất chương: Nhận thức

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Tống Viễn Kiều ngưng mắt nhìn gương mặt hắn, càng nhìn càng thấy giống, tuy đã cách biệt bảy năm, Trương Vô Kị từ một tiểu hài đồng trưởng thành một thiếu niên cường tráng, tướng mạo khác đi nhiều, nhưng do trong đầu Tống Viễn Kiều tồn tại suy nghĩ “lẽ nào hắn đúng là Vô Kị” từ trước, hơn nữa những điểm hắn không giống Trương Thúy Sơn thì lại cực giống Ân Tố Tố. Nhìn kĩ hồi lâu, diện mạo trong trí nhớ từng chút một hiển hiện ra, không khỏi run giọng: “Ngươi… Ngươi là Vô Kị sao?”

Trương Vô Kị bị phát hiện thân phận, cũng không giấu diếm nữa, cười yếu ớt: “Đại sư bá, ta là Vô Kị.”

Tống Viễn Kiều hai mắt ửng đó, bước tới ôm hắn vào lòng, kêu lên: “Ngươi là Vô Kị, ngươi là tiểu hài nhi Vô Kị, ngươi là Trương Vô Kị nhi tử của ngũ đệ!”

Du Liên Châu, Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình, Mạc Thanh Cốc bốn người nhất tề xúm lại, mọi người vừa mừng vừa sợ, trong phút chốc vứt hết ân oán giữa lục đại phái với Minh giáo ra sau đầu.

Tống Viễn Kiều kêu lên như thế khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu niên một mực muốn bảo vệ Minh giáo lại là nhi tử của Võ Đang Trương Thúy Sơn. Chỉ có Chu Chỉ Nhược đã mơ hồ đoán được thân phận hắn từ trước, lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư.

Trương Vô Kị cùng các sư bá sư thúc đã bảy năm không gặp, đứng trước mặt họ nhất thời có cảm giác mình là tiểu hài đồng bảy năm trước kia, không khỏi cảm khái vạn phần: “Thái sư phụ lão nhân gia có an khang?”

Du Liên Châu đáp: “Sư phụ vẫn mạnh khỏe. Vô Kị, ngươi… ngươi đã lớn như vậy rồi…” Nói xong mấy câu đó, trong lòng dù vẫn còn thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thốt được ra lời, chỉ khẽ mỉm cười, lệ nóng doanh tròng.

Tống Viễn Kiều vỗ vỗ vai Trương Vô Kị, rốt cục không kềm được dòng nước mắt, run run giọng: “Hảo, hảo, ngươi vẫn còn sống, vậy rất là tốt…” Dù không nói tiếp nữa, nhưng Võ Đang tứ hiệp đương nhiên biết hắn đau lòng tiểu nhi tử bạc mệnh, lại không thể nói ra trước mặt Trương Vô Kị, cũng không khỏi bi thương.

Trương Vô Kị biết hắn còn tưởng Tống Thanh Thư đã chết, vội vàng nói: “Đại sư bá, sư huynh vẫn hảo hảo sống a!”

Tống Viễn Kiều nghe được lời ấy, có cảm giác như đang ở trong mơ, vội lau khô nước mắt muốn truy vấn hắn Tống Thanh Thư đang ở đâu, chợt nghe được một thanh âm cực kì quen thuộc: “Phụ thân!”

Mọi người nhìn theo hướng phát ra thanh âm, cư nhiên lại thấy trung niên nhân tàn tật đang ngồi trên tảng đá. Bọn họ còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy người nọ giơ cánh tay trong suốt như ngọc lên, chậm rãi kéo một tầng nhân bì diện cụ mỏng như cánh ve xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lãng tuấn dật, không phải Tống Thanh Thư thì còn ai?

Tống Viễn Kiều trực tiếp vận khinh công bay qua, ôm siết Tống Thanh Thư vào lòng, cũng không dám thở mạnh một chút, chỉ sợ đây là một giấc mộng tuyệt đẹp sẽ bị hắn phá vỡ.

“Phụ thân, Thanh Thư bất hiếu, đã nhiều năm như vậy không có tin tức gì.” Tống Thanh Thư cảm thấy được hắn có bao nhiêu kích động, vành mắt cũng đỏ lên. Y vốn định đợi lát nữa sẽ nhận thức phụ thân, đương nhiên trong đó một phần là vì không muốn bại lộ chiếc nhân bì diện cụ này, mấy thứ chuyện tình gây sự chú ý cứ để Trương đại giáo chủ làm là được rồi. Chỉ là khi thấy Tống Viễn Kiều bi thương, Tống Thanh Thư hiểu để phụ thân phải chờ thêm một khắc cũng là dày vò vô tận đối với hắn.

“Thanh Thư… Thanh Thư… Chân của ngươi…” Tống Viễn Kiều mừng rỡ vì nhi tử đánh mất rồi lại tìm về được, không khỏi chú ý tới hai chân không thể nhúc nhích của y. Tuy rằng vừa rồi y biểu hiện ra võ công cao thâm, nhưng hai chân đã không còn dùng được nữa.

Tống Thanh Thư nghe vậy liền phát giận, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Phụ thân, đều do Vô Kị làm hại đó, nếu người có luận võ cùng hắn thì nhớ thay ta đánh hắn mấy chưởng.”

“Sư huynh, nếu ngươi vẫn còn giận thì trực tiếp đánh ta cũng được.” Trương Vô Kị cúi đầu, ngoan ngoãn đứng một bên.

“Lại giả bộ đáng thương.” Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn hắn, thấy Tống Viễn Kiều cùng các sư thúc còn đứng ngốc lăng, lập tức cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là bị chút thương thôi, Vô Kị đã thượng dược cho ta, cũng tĩnh dưỡng nhiều ngày lắm rồi, thêm vài ngày nữa sẽ lại đi lại được.”

Tống Viễn Kiều nghe y nói vậy liền yên tâm. Nghĩ thầm cho dù không được thì trên Võ Đang sơn vẫn còn Hắc Ngọc Đoạn Tục cao từ lần trước, Du Đại Nham giờ đã gần như người bình thường, võ công cũng khôi phục tới bảy thành, có thể thấy thứ dược cao này linh diệu bao nhiêu.

Đám người Võ Đang tại đây nhận thức nhau, ngũ đại phái còn lại đều biết lần này lên Quang Minh đỉnh không khỏi tay trắng ra về. Ai có thể ngờ tới hai đệ tử đời thứ ba của Võ Đang lại hóa giải được trận tranh đấu này chứ? Các đại phái trong lòng có tâm sự, thần sắc cũng có điểm cổ quái.

Tống Thanh Thư thấy ngũ đại phái đều có dấu hiệu thoái binh, vội vàng nói mấy suy đoán của mình với Tống Viễn Kiều. Y cho rằng lần này vây công Quang Minh đỉnh còn có gian nhân âm thầm gây khó dễ, thỉnh Tống Viễn Kiều thông tri tới các đại phái, trên đường quay về nhất định phải cẩn thận. Tống Thanh Thư không dám nhiều lời, y hiểu rõ đạo lí nói nhiều thành dở, một lần hai lần còn có thể bổ cứu, chứ nhiều hơn thì trái lại gây họa.

Tống Viễn Kiều thấy y nói năng thận trọng, liền để bốn vị sư đệ thông tri các đại phái khác, chính mình thì nói cho Diệt Tuyệt sư thái phái Nga Mi.

Tống Thanh Thư nhìn theo thân ảnh phụ thân, lại phát hiện Chu Chỉ Nhược đứng bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái vừa vặn cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người vừa chạm tới nhau lập tức dời đi.

Trương Vô Kị nhìn thấy toàn bộ, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Tống Thanh Thư lúc này mới chú ý tới Trương Vô Kị còn đang đứng phía sau y, không khỏi bật cười: “Ngươi còn đứng ngốc ở đây làm gì, không đi chào ngoại công cùng cậu?” Trương Vô Kị lúc này mới xoay người rời đi.

Tống Viễn Kiều bởi vì thái độ lạnh lùng của Diệt Tuyệt sư thái nên chấm dứt câu chuyện thực nhanh, là người đầu tiên trở về bên Tống Thanh Thư. Hắn chăm chú nhìn nhi tử đã bảy năm không gặp, bỗng nhiên thở dài: “Thanh Thư, ngươi không giống với trước đây.”

Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, y vẫn là y mà, có chỗ nào không giống?

Tống Viễn Kiều cười nói: “Nếu là trước kia, cho dù Vô Kị phạm sai lầm thế nào, y cũng đứng ra vơ hết về mình tuyệt không có nửa điểm khó chịu. Bây giờ thì hay rồi, còn dám công khai cáo trạng trước mặt mọi người!” Suốt mười năm nay Tống Viễn Kiều chưa từng vui như thế, không nhịn được trêu chọc nhi tử mấy câu.

“Đó là phụ thân không biết nhi tử của người bị hắn hại thảm thế nào đâu.” Tống Thanh Thư nghe vậy không khỏi đỏ mặt, y liên tưởng tới cáo trạng của trẻ con mẫu giáo??? Y bất quá là không cam lòng thôi, Trương Vô Kị đã lớn như vậy rồi mà còn cần y làm lá chắn cho hắn. Không đi lại được thực sự rất thống khổ a a a ~~~!

Tống Viễn Kiều nghe vậy cười ha hả, cũng chỉ có một khắc này hắn mới thấy Tống Thanh Thư có dáng dấp một hài tử. Hắn cũng như tất thảy phụ thân trong thiên hạ, dù nhi tử của mình bao nhiêu tuổi vẫn cảm thấy nó chưa lớn, hoàn toàn không có ý thức rằng Tống Thanh Thư đã hơn hai mươi. Cũng có thể do y trưởng thành sớm từ nhỏ, khiến trong lòng hắn không khỏi có điểm tiếc nuối.

Tống Thanh Thư thấy phụ thân vui vẻ, liền huyên thuyên đủ chuyện cùng hắn. Chờ các vị sư thúc quay lại liền tóm tắt những tao ngộ năm năm trước của y cùng Trương Vô Kị tại Chu – Võ liên trang. Võ Đang chư hiệp biết bọn họ rơi xuống vực là do gian nhân hãm hại, trong lòng tràn ngập căm phẫn. May mà ông trời có mắt để hai đứa nhỏ này gặp được kì ngộ mới sống được tới hôm nay.

Trương Vô Kị hàn huyên với ngoại công cùng cậu xong, Tống Thanh Thư liền cười nói với hắn: “Vô Kị, ngươi tạm lưu lại Quang Minh đỉnh đi, ở đây có ngoại công cùng cậu ngươi. Ta cùng mọi người về Võ Đang trước.”

Trương Vô Kị nghe vậy liền khẩn trương, níu tay Tống Thanh Thư: “Sư huynh, ngươi không cần ta nữa?”

Tống Thanh Thư gõ đầu hắn một cái, cười cười: “Lần này không chỉ có lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh mà còn có thể có những môn phái khác, ngươi lưu lại đây trấn thủ. Phụ thân nói trên Võ Đang sơn còn Hắc Ngọc Đoạn Tục cao Du tam thúc dùng không hết, nên mang ta về đó để trị thương.”

Trương Vô Kị học y tại Hồ Điệp cốc, đương nhiên biết Hắc Ngọc Đoạn Tục cao là thánh phẩm trị gãy xương. Hắn chỉ biết sắp phải rời khỏi sư huynh liền quýnh lên, nhưng không tìm ra được nửa câu để phản bác.

Tống Viễn Kiều nói: “Vô Kị hài nhi, ngươi hôm nay đánh một trận liền dương danh thiên hạ, đối Minh giáo càng có ân trọng như núi. Về sau phải khuyên nhủ, dẫn dắt bọn họ cải tà quy chính, bớt làm việc xấu đi.”

Trương Vô Kị máy móc trả lời: “Hài nhi đã nhớ lời sư bá giáo huấn, sẽ cố gắng hết sức.”

Tống Thanh Thư hướng Tống Viễn Kiều cười nói: “Phụ thân, ta muốn nói với Vô Kị mấy câu.”

Tống Viễn Kiều biết y muốn khuyên nhủ để Trương Vô Kị an tâm ngồi ngốc trên Quang Minh đỉnh, liền cùng mấy sư đệ bỏ ra xa xa.

Tống Thanh Thư thấy không còn ai nghe được lời bọn họ nữa, nhưng vẫn hạ thấp giọng nói với Trương Vô Kị: “Vô Kị, ngươi nghe cho kĩ, lần này lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh có điểm khác thường, ta hoài nghi có người đứng sau thao túng. Lục đại phái trên đường trở về rất nguy hiểm, ta lo lắng cho phụ thân cùng các sư thúc nên muốn cùng bọn họ đồng hành. Ngươi không đi cùng chúng ta, là bởi vì có nhiệm vụ trọng yếu hơn giao cho ngươi.”

Trương Vô Kị thấy y nói năng thận trọng, cũng vội vứt không cam lòng phải tách rời sư huynh sang một bên, truy vấn: “Nhiệm vụ gì?”

“Ngươi cũng thấy, lần này lục đại phái đều xuất ra toàn lực, nếu đổi là ngươi muốn gây bất lợi, thì ngươi sẽ làm thế nào?” Tống Thanh Thư hỏi ngược lại.

Trương Vô Kị cả kinh, liền tâm thần lĩnh hội: “Ta sẽ tập kích lục đại phái trên đường quay về, còn nhân lúc các đại phái môn hộ trống rỗng gây bất lợi nữa.”

Tống Thanh Thư gật đầu: “Bởi vậy, ngươi phải chỉnh đốn mâu thuẫn nội bộ Minh giáo xong xuôi, rồi quay về Võ Đang. Thái sư phụ tuy rằng võ công cái thế nhưng không chịu nổi tuổi cao sức yếu, mặc dù còn có Du tam thúc nhưng ta e thái sư phụ có bề gì, huống chi đối phương cũng không quang minh chính đại tới, giả như bọn họ hạ độc vào nguồn nước…”

“Sư huynh… Nếu những gì ngươi e ngại là thật, người có khả năng làm ra tất cả những chuyện này…” Đáy mắt Trương Vô Kị lóe lên, hiển nhiên đã đoán ra tới tột cùng là ai đứng phía sau giả thần giả quỷ. Nhưng khiến hắn khiếp sợ hơn là Tống Thanh Thư cư nhiên cho rằng y cùng các sư bá sư thúc không thể thuận lợi quay về Võ Đang, “Ngươi cư nhiên định…”

Tống Thanh Thư cười nói: “Bởi vậy không thể mang ngươi theo cùng, nếu ta bị bắt đi, ngươi phải tới cứu ta nga!”

Trương Vô Kị nhìn nụ cười kia, biết rằng bọn họ đã trưởng thành, không thể chỉ lo an nguy của chính mình nữa. Lần này trên Quang Minh đỉnh Trương Vô Kị đã cứu tính mệnh đám người Minh giáo, khiến hắn cảm giác được đại trượng phu có việc cần đảm đương.

Lập tức siết chặt nắm đấm rồi lại siết chặt, mấy lần như vậy, rốt cục nói: “Sư huynh, ngươi chờ ta.”

Tống Thanh Thư mỉm cười gật đầu, lúc này mới chính thức cảm giác được, tiểu hài nhi lúc nào cũng bám dính lấy y kia, rốt cục đã trưởng thành……

————————

Chương sau tiểu vương gia lại lên sàn, đồng thời vì tất cả mọi người cùng lớn rồi, nên có thể sẽ xuất hiện một vài chi tiết 18+ nho nhỏ

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.