Thanh Thư Vô Kị

Chương 38: Chương 38




Đệ tam thập bát chương: Vạn An tự

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Đại đô Nguyên triều, Nhữ Dương Vương phủ.

“A… Tiểu vương gia… Không… A…”

Một trận thở dốc khiến người khác phải mặt đỏ tim đập truyền ra từ đông sương noãn các, khiến bước chân của Triệu Mẫn khựng lại, hướng về phía noãn các hô to: “Ca! Có việc gấp, ngươi nhanh lên một chút!”

Noãn các truyền ra tiếng thở dốc nhanh hơn, rồi cuối cùng khôi phục yên lặng sau một tiếng thét cao vút. Chỉ chốc lát sau, một thân ảnh thon dài đi ra, cung kính cúi đầu trước Triệu Mẫn: “Tham kiến quận chúa.”

Nhìn cái kẻ ngọc thụ lâm phong nhưng lại cam chịu làm cấm luyến của ca ca Vệ Bích, Triệu Mẫn không thèm để ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiến vào noãn các. Ca ca nàng cái gì cũng tốt, chỉ là không hiểu sao từ vài năm gần đây bắt đầu triệu nam nhân thị tẩm. Nhưng không giống với người khác yêu thích mỹ thiếu niên nộn nộn, mà lại để ý tới những nam nhân cao lớn tuấn lãng niên kỉ tương đương với mình.

Cũng không trách được bên ngoài có tin đồn nói ca ca trên giường bị người ta áp.

Triệu Mẫn phất tay áo tiến nhập noãn các, khí tức *** mỹ dày đặc khiến gương mặt nàng không nhịn được ửng hồng, đương khi nhìn tới Vương Bảo Bảo đang lõa thân trên biếng nhác tựa vào đầu giường thì không khỏi nhíu mày: “Ca, tẩu tử các nàng gần đây đưa tới cho ta một đống linh tinh, cầu ta nói tốt cho vài câu trước mặt ngươi.”

Vương Bảo Bảo gạt mấy sợi tóc vương trên trán qua một bên, cười cười: “Mẫn Mẫn, ngươi không phải vì chút chuyện cỏn con này mà tới làm phiền ta chứ?”

Triệu Mẫn hừ mũi một tiếng, quay lưng lại nói: “Ngươi nhanh mặc y phục vào đi. Ca, ngươi có nhớ trước kia từng nói với ta, dùng mưu kế khơi mào mâu thuẫn giữa Minh giáo cùng đám danh môn chính phái, thực có hiệu quả! Cách đây không lâu, lục đại phái đã vây công Quang Minh đỉnh.”

Vương Bảo Bảo đứng dậy, vừa mặc y phục vừa thản nhiên nói: “Chuyện trong giang hồ không phải ta đã giao cho ngươi tùy tiện chơi sao? Mấy ngày tới ta còn phải xuất binh đi hộ tống Hoàng thái tử về triều, mấy chuyện nhỏ nhặt này đừng làm phiền ta.”

Triệu Mẫn biết ca ca nàng dạo này bận bịu với phe phái tranh đoạt trong triều, nhưng nếu nàng không gặp phải nan đề cũng đâu dám tới làm phiền. Triệu Mẫn chu môi bất mãn rồi mới nói tiếp: “Ca, nhưng lục đại phái với Minh giáo cũng không đấu nhau ngươi chết ta sống.”

“???” Vương Bảo Bảo lạnh nhạt buộc tóc, nghĩ thầm chờ buộc xong xuôi phải nhanh nhanh chạy khỏi đây. Mấy lời linh tinh của muội tử hắn thực không muốn nghe chút nào.

“Tự nhiên có hai người ở đâu nhảy ra ngăn cản, mọi chuyện liền không đi theo kế hoạch của ta nữa. Được rồi, hình như hai người này gọi là Trương Vô Kị với Tống Thanh Thư thì phải… A! Ca! Ngươi làm đau ta!” Triệu Mẫn bị Vương Bảo Bảo siết chặt hai vai liền giãy dụa, nàng kinh ngạc nhìn trên gương mặt hắn cư nhiên bày ra thần sắc khiếp sợ.

Đây rốt cuộc có phải là ca ca vạn năm đều đeo mặt nạ mỉm cười của nàng không?

Vương Bảo Bảo bình ổn hô hấp, cẩn cẩn dực dực truy vấn: “Ngươi lặp lại lần nữa, hai người kia tên là gì?”

“Trương Vô Kị… với Tống Thanh Thư…” Triệu Mẫn bị thái độ của hắn dọa cho không ít, chỉ dám líu ríu trong miệng.

Tuy rằng thanh âm của nàng thực nhỏ, nhưng Vương Bảo Bảo vẫn nghe rõ nhất thanh nhị sở. Hắn cười ha ha, tâm tình vui sướng tới cực điểm: “Tống Thanh Thư, ngươi quả nhiên không chết, ha ha! Mẫn Mẫn, ngươi còn nhớ an bài lúc trước ta đã với ngươi không?”

Triệu Mẫn gật đầu: “Tất cả đều y theo kế sách của ngươi tiến hành.”

Vương Bảo Bảo liền cong khóe môi: “Hảo hảo thay ta chiếu cố bọn họ, trước tiên không được hành động thiếu suy nghĩ, đợi ta mang binh trở về rồi xem xét tiếp.”

—————————–

Tống Thanh Thư dùng móng tay vạch thêm một vạch trên tường, y nhìn thấy sáu chữ “Chính”, biết hôm nay đã là ngày thứ ba mươi bọn họ tới Vạn An tự. (chữ Chính: 正 gồm năm nét)

Từ Quang Minh đỉnh hạ sơn trở lại Trung Nguyên mất hai tháng ròng. Trên đường đi, hai chân Tống Thanh Thư đã khỏi hẳn, Tống Viễn Kiều thấy thế liền thương lượng với các sư đệ, quyết định nếu quả thực có người muốn cho bọn họ vào tròng thì bọn họ liền tương kế tựu kế để giải cứu các đồng đạo võ lâm.

Tống Thanh Thư lấy giải dược Thập Hương Nhuyễn Cân tán mấy năm trước lấy được trên người Vương Bảo Bảo ra, phân phát cho phụ thân cùng mấy sư thúc vừa đủ cho mỗi người một viên, tâm trạng mọi người càng vững vàng. Chờ vài ngày sau, quả nhiên có người tới tính kế.

Chỉ là mấy thủ đoạn hạ lưu mà thôi, trong đồ ăn của bọn họ bị hạ Thập Hương Nhuyễn Cân tán. Đám người phái Võ Đang chỉ có Tống Thanh Thư cùng Võ Đang chư hiệp đã đề phòng trước sự tình này nên không trúng độc, nếu hợp toàn lực quyết đấu một hồi thì cũng sẽ mang được môn hạ đệ tử đào tẩu. Nhưng Tống Viễn Kiều đã sớm hạ quyết tâm xâm nhập hang hổ để bắt hổ con, liền giả trang võ công đã hoàn toàn mất hết.

Bọn họ bị mang đi hướng Bắc, đi suốt hai tháng. Trên đường những Nguyên binh ngụy trang võ lâm nhân sĩ này đối với Võ Đang cũng coi như cung kính, không làm khó dễ gì. Đợi khi tới đại đô Nguyên triều, bọn họ liền bị giam trong Phật tháp giữa Vạn An tự.

Ngẫu nhiên nghe được tình trạng các môn phái khác, Tống Thanh Thư mới biết Võ Đang bọn họ là được đãi ngộ tốt nhất, dùng phương thức ôn nhu nhất để thỉnh về. Đám tăng nhân Thiếu Lâm tự vì mang theo lương khô nên không trúng độc, bởi vậy liền diễn ra một tràng huyết chiến, vị Không Tính đại sư sở trường Long Trảo Thủ kia đương trường tử trận, môn hạ đệ tử bị thương vô số. Còn lại Không Động, Côn Lôn, Hoa Sơn đều có thương vong, phái Nga Mi bởi vì đông đảo nữ nhân nên dù không bị làm nhục mỗi người vẫn chấn kinh không ít.

Tống Thanh Thư biết tất cả đều là trò quỷ của Triệu Mẫn, nhưng lại không ngờ tới có Vương Bảo Bảo ở phía sau. Y ở trong tháp bị giam giữ đơn độc, ngay có một người để nói chuyện cũng không có, đành chuyên tâm đả tọa. Cai ngục đưa tới cơm canh cũng trộn lẫn Thập Hương Nhuyễn Cân tán, Tống Thanh Thư ỷ mình có một viên giải dược để dùng phút chót nên cũng không chịu đói khổ làm gì, tạm mất võ công mấy ngày chẳng làm sao.

Ở trong tháp một tháng, y bị nhốt ở tầng mười, trong một phòng giam gần cầu thang lên xuống, ngẫu nhiên cũng có người của các môn phái bị áp giải đi tra khảo, trở về ngẫu nhiên mất đi một hai ngón tay. Tống Thanh Thư biết đây là Triệu Mẫn muốn học võ công, thuận tiện chiêu hàng. Y rất lo lắng phụ thân cùng các sư thúc của mình bị gọi tới, rất may là trong một tháng này Triệu Mẫn chưa từng động đến người của phái Võ Đang. Y nghĩ tới nghĩ lui, liền đoán rằng nàng ta xem ở mặt mũi Trương Vô Kị.

Chẳng lẽ vẫn giống trong nguyên tác, hai người này sẽ lại yêu nhau? Tống Thanh Thư đoán rằng Trương Vô Kị hiện tại sẽ không coi trọng Triệu Mẫn, nhưng cũng không chịu nổi yêu nữ bám dính như sam này a!

Tính đi tính lại, y cùng Trương Vô Kị đã năm tháng không gặp, hắn hẳn đã quay về Võ Đang gặp thái sư phụ, sau đó ở Hồ Điệp cốc thống lĩnh Minh giáo tuyên thệ khởi nghĩa, hẳn trong hai ngày tới sẽ đến cứu bọn họ.

Tống Thanh Thư nghĩ tới đây, liền thả lỏng tâm tình. Y vốn lo lần này Vương Bảo Bảo sẽ tới làm khó, nhưng suốt một tháng vẫn không thấy động tĩnh gì, hẳn là hắn đã chuyển hoàn toàn sang coi sóc sự vụ trong triều đi? Hừ, coi như hắn gặp may, bằng không thù mới nợ cũ lần này cùng nhau tính.

Thế nhưng khi đêm xuống, lại có người tới mở cửa lao Tống Thanh Thư, thỉnh y ra ngoài một chuyến.

Tống Thanh Thư mỉm cười, đi theo bọn họ. Y vốn tưởng sẽ bị dẫn tới Phật đường trong Vạn An tự, thế nhưng binh sĩ trực tiếp mang y ra ngoài, lên xe ngựa đi tới một trang viên. Xe ngựa đi thẳng vào bên trong, y không nhìn thấy tấm biển bên ngoài. Chỉ thấy nơi đây bài trí thanh tao u nhã, giả sơn san sát khe suối lượn quanh, rất giống mấy lâm viên vùng Giang Nam.

Xuống xe ngựa rồi, có hạ nhân dẫn y tới dục thất sơ tẩy, bên trong có một cái hồ bơi nhỏ, Tống Thanh Thư từ khi xuyên về cổ đại tới nay chưa từng tới nơi nào xa hoa tráng lệ như thế. Y cho rằng Vương Bảo Bảo muốn dùng vinh hoa phú quí lung lạc mình, liền có điểm xem thường, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, phải biết một tù nhân cho dù được đãi ngộ tốt bao nhiêu cũng không thể tùy thời tắm rửa, khiến cho một kẻ yêu sạch sẽ như y bất mãn vô cùng.

Bất quá khi y tháo búi tóc xuống, nghĩ nghĩ một chút liền đem giải dược của Thập Hương Nhuyễn Cân tán nuốt luôn. Mặc kệ Vương Bảo Bảo làm gì, có võ công hộ thân đương nhiên vẫn an tâm. Y phục vương phủ chuẩn bị đặc biệt hoa lệ, nhưng là bạch y mà y luôn thích, tắm rửa xong cũng không thể mặc lại y phục cũ, đành miễn cưỡng thay vào.

Sau đó lại có hạ nhân tới dẫn y đến một sương phòng bày trí hoa lệ, kim thiềm thổ hương (con cóc vàng phun hương), rường cột chạm trổ, phi thường bắt mắt. Tống Thanh Thư vừa ngồi xuống liền có thị nữ bưng tới một bàn đồ ăn phong phú, tỏa hương khí mê người, nhưng y sợ bên trong hạ Thập Hương Nhuyễn Cân tán nên không dám động đũa.

Thị nữ rót cho y một chén rượu xong liền rời đi, sương phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình y, hồi lâu cũng không phát ra tiếng động gì.

Tống Thanh Thư không biết những người này rốt cuộc định làm gì, nhưng hương khí bốc lên từ đồ ăn khiến y có chút tâm thần bất định, lập tức li khai chỗ ngồi tới bên tường thưởng thức đám tranh chữ. Bất quá với trình độ văn chương của y thì nhận ra được mấy cái chữ rối rắm kia viết gì cũng đã tốt lắm rồi. Y mắt nhìn đám tranh chữ, nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi tới tột cùng đang xảy ra tình huống gì.

Ước chừng một nén nhang sau, Tống Thanh Thư chợt nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến. Võ công y lúc này đã khôi phục, bởi vậy tai mắt linh mẫn hơn nhiều, nhưng y phải làm ra dáng vẻ vẫn chưa khôi phục, chờ người kia bước tới sân mới quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn tới liền không khỏi nhướng mày kinh ngạc, chỉ thấy Vương Bảo Bảo mặc một thân áo giáp rất nặng, một tay cầm mũ giáp, một tay nắm cự kiếm uy vũ tiến vào. Bọn họ cũng phải sáu năm rồi không gặp, Vương Bảo Bảo khoác lên giáp trụ liền không còn chút bộ dáng không đứng đắn năm đó, biến thành một lãnh huyết tướng quân.

Vương Bảo Bảo ở trong cung đảo chính xong xuôi, ngay cả áo giáp cũng không kịp cởi hỏa tốc chạy về phủ. Lúc này thấy được người mình vẫn luôn tâm niệm trong lòng đứng đó, nhịn không được tâm thần kích động.

Bạch y còn trắng hơn tuyết, mi mục như họa, tuấn tú phiêu dật tới mức dường như không dính chút bụi trần.

Trái tim Vương Bảo Bảo nhảy lên kịch liệt, nhưng gương mặt vẫn bất động thanh sắc, sau khi tiến vào phòng liền cởi áo giáp, buông cự kiếm, ngồi xuống bàn hăng hái chiến đấu: “Thanh Thư, ngồi a, ngươi thế nào lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”

Tống Thanh Thư cũng không ngồi, chỉ cau mày nhìn hắn: “Ngươi đưa ta tới đây không phải chỉ là có lòng tốt muốn mời cơm chứ?”

Vương Bảo Bảo ha ha cười: “Đương nhiên không phải, Thanh Thư, mấy ngày nay ta bận bịu chuyện trong cung, ngươi tới đại đô lâu như vậy cũng chưa tới thăm được, ngươi không sinh khí ta chứ?”

Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng: “Ta tới đây như thế nào, trong lòng ngươi phải rõ hơn ai hết.”

Vương Bảo Bảo uống một ngụm rượu, lại cười nói: “Thanh Thư, ngươi biết tối nay ta đã làm gì không? Trong cung có biến, ta bảo hộ Thái tử đoạt lại đế vị, Thái tử đã hứa phong ta làm Thái phó cùng Tả thừa tướng, chờ mai hắn đăng cơ sẽ chiêu cáo khắp thiên hạ.”

Tống Thanh Thư nhíu mày không nói, y biết Vương Bảo Bảo trong lịch sử vốn không quan tâm mấy tới đám khởi nghĩa phản Thanh, bởi vậy Minh giáo cùng các nghĩa quân khác mới có thể sinh tồn, dần dần lớn mạnh. Cũng có thể là do hắn không thèm để vào mắt, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là bởi lực chú ý của hắn đều đặt lên đấu tranh nội bộ Nguyên triều. Bất quá khi y nghe được những lời này của Vương Bảo Bảo, liền hiểu hắn kì thực chưa từng buông tha mục đích chiêu hàng.

Vương Bảo Bảo chăm chú nhìn Tống Thanh Thư, năm năm không gặp, y cư nhiên càng thanh khiết xuất trần. Trương Vô Kị thế nào lại không đi cùng y? Chẳng lẽ hai người còn chưa cùng một chỗ? Nhãn thần Vương Bảo Bảo trầm xuống, vậy đừng trách hắn tiên hạ thủ vi cường.

Hai người đều mang tâm sự riêng, trầm mặc không nói. Nhưng gương mặt Tống Thanh Thư chợt lóe lên một mạt ửng hồng rồi biến mất, cực độ hoảng sợ phi thân tới lấy cự kiếm dựng ở góc tường, kề vào cổ Vương Bảo Bảo lạnh lùng nói: “Ngươi đã dùng thủ đoạn gì với ta?”

Vương Bảo Bảo bị lợi kiếm kề cổ nhưng không chút nào hoang mang, còn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm rồi mới cười nói: “Trong phòng này điểm Túy Xuân Hương, lúc mới ngửi thì không thấy gì, nhưng lâu sau sẽ cảm thấy mắt hoa lên, tứ chi vô lực, như túy như mộng, bởi vậy mới có tên thế. Nội công càng thâm hậu thì càng khó giải. Hơn nữa, nếu là lần đầu trúng hương này thì sẽ khơi mào lên dục vọng tiềm tàng trong cơ thể, là thánh phẩm chốn khuê phòng. Thanh Thư, ngươi không nên nhẫn làm gì a.”

“Keng!”

Vương Bảo Bảo dứt lời, kiếm trong tay Tống Thanh Thư cũng không giữ được nữa.

——————————

Cục cưng đã quay trở lại *múa múa*, bộ này mà lưỡng công thì hay lắm nhỉ, nhưng có khả năng Vô Kị sẽ bị cục cưng ức hiếp lắm :-s

Mà các nàng có đoán được chương sau sẽ xảy ra chuyện gì không? *cười gian* =)))))))))))

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.