Đệ tam thập cửu chương: Túy Xuân Hương
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư chưa từng nghĩ tới, Vương Bảo Bảo đối với y cư nhiên ôm loại tình cảm này.
Y kiếp trước cũng không phải chưa từng nghe nói giữa hai nam nhân cũng có thể, chỉ là tuyệt không ngờ tới loại chuyện này sẽ rơi trên người mình. Nụ hôn ở ngoài cổ mộ bảy năm trước, y tưởng rằng Vương Bảo Bảo tâm huyết dâng trào nên bày ra trò đùa. Lời nói bên vách núi năm năm trước, y cho rằng hắn chỉ muốn chọc cho y cùng Trương Vô Kị xuất hiện mà thuận miệng nói bậy.
Y cũng không tin Vương Bảo Bảo đối y có loại cảm tình này, hai người bất quá mới gặp mặt ba lần, sao lại biến thành như vậy?
Nam nhân cùng nam nhân, thực sự có thể sao?
Về phần hành động quái dị của Chu Trường Linh năm năm trước trên bình thai, Tống Thanh Thư bất quá cho rằng hắn sắp chết nên điên điên khùng khùng mà thôi. Y không thể tiếp nhận rằng người bình thường cũng có loại ý nghĩ này.
Bất quá nghĩ lại, Tống Thanh Thư cũng chỉ đành cười khổ, sao y có thể cho rằng Vương Bảo Bảo là người bình thường chứ? Y thấy rõ một tia ** nơi đáy mắt hắn, không khỏi nổi lên một trận ác hàn. (**: ta không biết là cái gì nữa, bản raw tác giả để vậy =.=’)
Người này căn bản không bình thường.
Tống Thanh Thư cảm thấy máu trong cơ thể lưu thông thực nhanh, tay chân bắt đầu không nghe theo sai khiến nữa. Y vươn tay muốn điểm huyệt Vương Bảo Bảo, nhưng lại cả người vô lực ngã xuống, nhìn qua càng giống như đợi người tới yêu thương.
Vương Bảo Bảo nhìn tuấn nhan thường ngày lạnh lùng lãnh đạm của Tống Thanh Thư lúc này tựa như một đóa hoa chậm rãi ửng hồng, ánh mắt không khỏi lóe lên.
Hắn đã động tâm với Tống Thanh Thư từ rất sớm, nhưng loại động tâm này, chỉ là coi y như một con mồi, muốn thưởng thức chút vị đạo mà thôi. Tới khi tái kiến ở Chu-Võ liên trang, hắn mới phát hiện dục vọng trong nội tâm đối với y đã tới mức đáng sợ, thẳng tới một khắc y rơi xuống vực, hắn mới biết mình đã thực sự động tâm với người này.
Hắn vẫn cho rằng y đã chết, không nghĩ tới, y vẫn còn sống.
Ngay trước mắt mình.
Vương Bảo Bảo một chút cũng chưa từng nghĩ bản thân dùng thủ đoạn hạ lưu. Tuy rằng hắn không rõ hiện tại võ công Tống Thanh Thư tới mức nào, nhưng theo tin tức nhận được mà phán đoán thì hẳn không thể trực tiếp dùng sức mạnh. Huống hồ khiến y khuất phục dưới dục vọng mà phải cầu xin hắn đương nhiên sẽ đả kích mạnh mẽ tới Tống Thanh Thư lạnh lùng cao ngạo.
Trong nhận thức của Vương Bảo Bảo, mỗi khi muốn một thứ gì đó, mặc kệ dùng cách nào đi nữa, chỉ cần tới tay là được. Năm đó hắn không tiếc bôi đen quan hệ của mình với Tống Thanh Thư, căn bản chưa từng đứng dưới góc độ của Tống Thanh Thư suy nghĩ. Hắn càng muốn khiến cho y không còn chỗ dung thân, không còn mặt mũi nào ở lại Võ Đang cùng giang hồ, chỉ còn nước chui vào lòng mình.
Cho dù khiến y hận hắn cũng không sao, hận với yêu cũng cùng một loại, chỉ là kịch liệt hơn một chút thôi.
Hắn không có nhẫn nại như tiểu tử Trương Vô Kị kia, canh giữ bên Tống Thanh Thư nhiều năm như vậy còn chưa có động thủ.
Tối này phỏng chừng sẽ là một đêm khoái nhạc nhất trong đời hắn, Vương Bảo Bảo sung sướng nghĩ. Phò tá Hoàng thái tử điện hạ đoạt lại đế vị, sắp được phong làm Thái phó cùng Tả thừa tướng, công thành danh toại. Nhưng còn được ôm người mình khát vọng đã lâu vào lòng, giang sơn mỹ nhân đồng thời có được, cho dù là tâm cơ thâm trầm như Vương Bảo Bảo cũng cảm thấy lâng lâng. Khi hắn thấy Tống Thanh Thư sắp ngã xuống liền ha ha cười ôm y vào lòng, đột nhiên phát hiện huyệt Thiên Trung nơi ngực tê rần, đã bị điểm huyệt đạo.
Tống Thanh Thư giãy dụa thoát khỏi Vương Bảo Bảo, còn muốn chém hắn thêm vài cái, chỉ là không còn chút khí lực. Tuấn nhan ửng hồng, oán hận trừng mắt nhưng một câu cũng không nói lên lời.
Túy Xuân Hương này đối với người nội công càng thâm hậu thì ảnh hưởng càng lớn, Tống Thanh Thư hiện tại suy nghĩ, liền hiểu tám phần mười là Vương Bảo Bảo đã tính tới việc mình có giải dược Thập Hương Nhuyễn Cân tán. Nếu lúc y tắm không nuốt giải dược thì hiện giờ cũng đâu đến nông nỗi này.
“Thanh Thư, ngươi điểm huyệt ta làm gì? Ngươi một mình sẽ rất khó chịu.” Vương Bảo Bảo cười khổ, hắn tự cho là tính toán chu đáo, nhưng đã đánh giá thấp võ công của Tống Thanh Thư, thực không ngờ y còn dư lực để điểm huyệt đạo mình.
Tống Thanh Thư muốn đi tới phía sau Vương Bảo Bảo, nhưng thể lực chỉ duy trì được hai bước chân liền ngã xuống. May mà trên mặt đất được phủ thảm lông dê của Tây Vực mềm mại vô cùng, một điểm cũng không đau, nhưng Tống Thanh Thư tình nguyện khiến mình đau đớn một chút mới có thể dời đi lực chú ý.
Trong cơ thể y giống như đang có một ngọn lửa, rất nhanh lan ra khắp toàn thân, khiến thần trí y trở nên cực độ hỗn loạn. Túy Xuân Hương này không phải xuân dược tầm thường, rất nhanh có thể kích thích dục vọng tiềm tàng trong cơ thể. Vương Bảo Bảo thường xuyên dùng thứ này trợ hứng đã thành quen nên không có phản ứng mấy. Nhưng đối với Tống Thanh Thư lần đầu tiên ngửi, đây chính là xuân dược cực mạnh.
Hơn nữa Tống Thanh Thư từ nhỏ luyện Võ Đang Cửu Dương công, phải duy trì thân đồng tử, bởi vậy vẫn thường áp xuống dục vọng, nhiều năm không được giải tỏa. Nhưng phái Tiêu Dao lại chú trọng tùy tâm sở dục, Tiểu Vô Tướng Công càng cải tạo cơ thể y trở nên dị thường mẫn cảm, y vẫn theo thói quen thanh tu mới miễn cưỡng có thể áp chế. Lúc này bị Túy Xuân Hương câu dẫn ra dục vọng ẩn chứa đã nhiều năm, liền không thể vãn hồi được nữa.
Tống Thanh Thư xụi lơ trên mặt thảm, từng ngụm từng ngụ thở dốc, ngọn lửa trong cơ thể đã bắt đầu cắn nuốt y. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, thân thể bị thiêu đốt tới khó nhịn, thỉnh thoảng lại để thoát ra vài tiếng rên rỉ vỡ vụn, chính mình như vậy khiến y khó có thể chấp nhận.
Vương Bảo Bảo ở một bên yết hầu cơ khát, cũng sắp phun ra lửa.
Túy Xuân Hương đối với Vương Bảo Bảo không có tác dụng gì, nhưng Tống Thanh Thư trước mắt mới là thứ xuân dược mạnh nhất đối với hắn. Hắn biết mình có thể hô to gọi người tới giải huyệt, nhưng lại luyến tiếc để ngoại nhân nhìn thấy bộ dáng của Tống Thanh Thư lúc này. Bất quá Tống Thanh Thư điểm huyệt không đủ lực, có lẽ tầm một nén nhang nữa là sẽ tự giải, bởi vậy Vương Bảo Bảo cũng không vội vàng, đến lúc đó Tống Thanh Thư sẽ thành mỹ thực trong miệng hắn, lúc này ngắm biểu tình khó nhịn vừa tức vừa vội kia cũng là một loại hưởng thụ.
Tống Thanh Thư nhắm chặt mắt, mồ hôi trên trán theo lông mi thật dài rơi xuống thảm lông dê trắng toát rồi biến mất không còn dấu vết. Y cắn chặt môi không cho phép mình thốt ra thêm một tiếng rên rỉ, môi đã bị cắn tới rách, trong miệng cảm giác được vị máu. Y cũng biết mình điểm huyệt Vương Bảo Bảo không đủ , không lâu sau hắn cởi được, tới lúc đó bản thân sẽ rơi xuống kết cục tối bi thảm.
Không thể để như vậy.
Tống Thanh Thư cắn răng nói với chính mình, không phải muốn sao? Tự mình giải tỏa một chút là được rồi. Y run rẩy nhấc tay, bắt đầu xé rách y phục trên người, hồn nhiên không phát giác vì hành động này của mình mà Vương Bảo Bảo thở dốc càng nặng.
Tống Thanh Thư dốc toàn lực muốn cởi y phục, nhưng bi ai phát giác hiện tại bản thân không còn chút sức nào. Bỗng nhiên, cánh tay y bị cầm lên, gương mặt Vương Bảo Bảo đang ở gần quá mức cho phép, vừa cười vừa nói: “Thanh Thư, không nghĩ tới ngươi nhiệt tình như vậy, thực sự khiến ta mở rộng nhãn giới a!”
Xong rồi, Tống Thanh Thư tuyệt vọng nghĩ, trong đầu cư nhiên hiện lên gương mặt của Trương Vô Kị. Tên kia rút cuộc chạy đi đâu rồi? Không phải hứa sẽ tới cứu y sao?
Vương Bảo Bảo liếm liếm cánh môi cơ khát, đang muốn cúi đầu thưởng thức mĩ vị thì bên ngoài truyền tới thanh âm của Triệu Mẫn: “Ca. ngươi dùng bữa xong chưa? Phụ thân gọi ngươi qua đó một chuyến.”
Vương Bảo Bảo cau mày, nhìn Tống Thanh Thư trên mặt đất, căn bản là không muốn đi.
“Ca, phụ thân gọi ngươi qua, đêm nay xảy ra nhiều chuyện quan trọng như vậy, ngươi xuất cung cũng không tới nói rõ cho hắn tình hình cụ thể, hắn làm sao an bài các chuyện khác chứ!” Triệu Mẫn không nhịn được lại giục.
Vương Bảo Bảo thở dài, vỗ vỗ Tống Thanh Thư đã hồng tới sắp xuất huyết, tiếc nuối thấp giọng nói: “Thanh Thư, phải ủy khuất ngươi chờ ta một lát, ta lập tức sẽ trở lại.” Vương Bảo Bảo cũng không sợ y tự mình giải quyết, tác dụng của Túy Xuân Hương phi thường mạnh, lúc này chỉ sợ khí lực để nâng tay y cũng không có. Bởi vậy để y nằm nguyên đấy, đứng dậy đi ra cửa.
Tống Thanh Thư nghe tiếng bước chân của Vương Bảo Bảo dần dần đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm. Y dùng toàn bộ khí lực tích cóp được nãy giờ thật vất vả kéo lỏng y phục ra, rồi lại không có khí lực để tiếp tục nữa, cứ như vậy y sam bất chỉnh nằm trên thảm lông dê, từng ngụm từng ngụm thở dốc, dục vọng trong cơ thể bức y muốn phát điên rồi.
Đang lúc hoảng hốt, lại nghe được một thanh âm quen thuộc với ngữ khí khó tin: “Sư huynh!”
—————————
Thế đấy, chúc mừng những ai đã lọt hố nhé =)) bật mí là chương sau có H chay để đền bù cho các nàng phần nào :”>
Btw, ta thích cục cưng a a a ~~~~~~~
Bấm vào đây nào ^^~