Đệ tứ thập chương: Sư huynh…
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Trương Vô Kị ngơ ngác khuỵu một gối bên Tống Thanh Thư, hắn gần như không thể tin vào mắt mình. Trên tấm thảm lông dê trắng noãn, sư huynh luôn thanh lãnh lại đang tóc tai xõa tung y sam rộng mở, dưới ánh đèn chiếu rọi, làn da trơn mịn nõn nà như bạch ngọc thượng đẳng mơ hồ được bao phủ một tầng tế hãn, đang nổi lên màu phấn hồng mê hoặc. Đôi mắt nguyên bản thanh minh cùng lạnh lùng giờ đây bị bao phủ bởi một tầng sương, toát lên vẻ yếu ớt cùng mơ màng, quả thực là xuân sắc vô biên.
Thấy tình cảnh này, trước tiên đáy lòng Trương Vô Kị dâng lên một trận phẫn nộ, hắn đã sớm đề phòng Vương Bảo Bảo xuất thủ với sư huynh, một tháng trước đó hắn không vội vã cứu sư huynh ra khỏi tháp bởi vì biết Vương Bảo Bảo không ở đại đô. Thông qua thám tử của Minh giáo, hắn biết tối nay Vương Bảo Bảo trở về vương phủ liền không dám trì hoãn nữa, nếu hắn chỉ tới chậm một chút… Trương Vô Kị thực không dám tưởng tượng.
Thế nhưng… Thế nhưng… tâm Trương Vô Kị bắt đầu hoảng hốt, nếu là bình thường hắn tuyệt đối không được nhìn thấy bộ dáng phong tình của sư huynh… Một cỗ nóng cháy khó hiểu bốc lên trong huyết mạch rồi lan đi khắp toàn thân.
Thời điểm Tống Thanh Thư nghe được thanh âm Trương Vô Kị, thần kinh căng thẳng liền bắt đầu thả lỏng, đương khi miễn cưỡng xác nhận được trước mặt chính là Trương Vô Kị không thể nghi ngờ nữa, gần như nức nở rên lên: “Vô Kị…”
Ầm!
Lí trí của Trương Vô Kị tan tành tới triệt để, cúi xuống cường ngạnh lấp kín đôi môi kia, ngăn không cho sư huynh tiếp tục chà đạp cánh môi đã bật máu.
“Ưmmmm…” Sau khi Tống Thanh Thư ý thức được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng đưa tay muốn đẩy Trương Vô Kị, nhưng cánh tay vô lực chỉ có thể đặt trên ngực hắn, thực giống như là dục cự hoàn nghênh.
Trương Vô Kị tham lam xâm lược môi lưỡi y, khẩn cấp vuốt ve da thịt hắn mơ ước đã lâu. Xúc cảm mềm mại như tơ lụa khiến hắn lưu luyến không rời, bản thân cũng cảm giác được vì đụng chạm của mình mà thân thể sư huynh có chút căng cứng, liền ra sức vuốt ve thêm, tận lực muốn y thả lỏng.
“Không.. Vô Kị.. Ngươi mau tắt hương kia đi… Đều là… Ô… Đều là nó… gây họa…” Tống Thanh Thư cực lực muốn thoát khỏi Trương Vô Kị, cố gắng líu ríu bởi khe hở giữa hai đôi môi giao triền.
“Sư huynh… Sư huynh…” Trương Vô Kị truy đuổi đôi môi của y không tha, hắn sao chịu cùng sư huynh nói rõ, kì thực khi mới bước vào đây ngửi mùi thảo dược đã biết hương này có điểm cổ quái, sớm dập tắt rồi. Sư huynh cho rằng hắn làm vậy vì thứ hương kia tác quái, kì thực đâu có phải.
“Sư huynh… Ngươi có để hắn chạm vào ngươi hay không?” Trương Vô Kị cúi đầu lưu lại ấn kí trên người Tống Thanh Thư, còn không quên xác nhận chuyện này.
“Không… Hắn chưa kịp… A… Đã bị gọi đi… Ô…” Tống Thanh Thư lắp bắp trong tiếng thở dốc.
Trương Vô Kị tâm tư đại định, nhất cổ tác khí liền hăng hái bắt đầu công thành đoạt đất.
Trong lòng Tống Thanh Thư khẩn trương vô cùng, y chỉ cho rằng Trương Vô Kị cũng giống y, bị hương này ảnh hưởng. Tuy rằng thời gian phát tác thực nhanh, nhưng nội công Trương Vô Kị so với y thâm hậu hơn nhiều, sợ rằng ảnh hưởng càng mạnh hơn. Bất quá Tống Thanh Thư lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì, thần trí của y chỉ chốc lát sau đã bị thiêu đốt không còn một mảnh. Trong mơ mơ hồ hồ, Tống Thanh Thư cảm thấy y phục trên thân mình bị Trương Vô Kị lột hết toàn bộ. Y cứ như vậy xích lõa thân thể nằm trên thảm lông dê, phần lưng mẫn cảm tiếp xúc với lông thảm mềm mại, cái cảm giác ngứa ngáy tới cực điểm mà không nói nên lời, tựa như khắp thân thể đều có mấy con kiến đang cắn a cắn, trong tê dại còn mang theo một cỗ khoái cảm bất minh, khiến y nhịn không được bắt đầu giãy dụa thân thể, hận không thể cứ như vậy mà hôn mê đi.
“Sư huynh…” Trương Vô Kị thở dốc càng thêm nặng nề, “Sư huynh, người đừng vội, ta tới giúp ngươi…”
Giúp? Giúp thế nào?
Tống Thanh Thư còn đang mơ màng khó hiểu, liền cảm giác được bàn tay Trương Vô Kị dần dần đi xuống…
Cầm lấy nơi đã sớm đứng thẳng của y.
“Ô…” Bị đầu ngón tay lành lạnh chạm tới, Tống Thanh Thư liền ưỡn thắt lưng cong cong như con tôm, bất lực bám lấy vai Trương Vô Kị.
Trương Vô Kị nhịn không được lại tìm tới cánh môi y tiếp tục dây dưa, bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve nhịp nhàng.
Thân thể căng cứng của Tống Thanh Thư lập tức xụi lơ xuống, đành cam chịu nhắm chặt hai mắt, mặc cho hắn đùa nghịch.
Chỉ chốc lát sau, Tống Thanh Thư rên lên một tiếng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nhãn thần mơ màng cũng bắt đầu khôi phục một tia thanh minh, lát sau liền xoay người ngồi dậy, hai tay run rẩy kéo y phục vứt lung tung bên cạnh khoác lên người.
“Sư huynh… ” Thanh âm khàn khàn của Trương Vô Kị từ phía sau vang lên, mang theo khát vọng nồng đậm.
Tống Thanh Thư không dám quay đầu lại nhìn hắn, cánh tay đang cầm y phục run lên, nhưng chỉ khựng lại một chút rồi động tác càng nhanh thêm.
“Sư huynh… Ngươi cũng giúp ta… Có được hay không…” Thanh âm của Trương Vô Kị lại gần hơn, ở sát ngay bên tai. Hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai mẫn cảm của Tống Thanh Thư, khiến nó càng thêm ửng đỏ.
Tống Thanh Thư nghe vậy mới giật mình, nhớ ra Trương Vô Kị cũng trúng Túy Xuân Hương. Hương kia mặc dù tác dụng mãnh liệt nhưng chỉ cần phát tiết một lần liền thư hoãn. Thế nhưng… Thế nhưng…
Trương Vô Kị thấy Tống Thanh Thư không có lập tức cự tuyệt, liền đánh bạo cầm lấy cánh tay đang đặt trên vạt áo của y, hướng tới chỗ lửa nóng của mình.
Tống Thanh Thư căn bản không dám quay đầu lại nhìn, thế nhưng y càng không nhìn thì các giác quan khác trên thân thể càng mẫn cảm. Y có thể cảm giác được trong tay truyền tới một cỗ hỏa nhiệt, nghe được tiếng thở dốc bị kềm nén của Trương Vô Kị phía sau, ngửi được vị đạo mỹ loạn đang dần toát ra trên người bọn họ…
“Sư huynh… Sư huynh…” Trương Vô Kị một lần nữa hô lên, kéo tay Tống Thanh Thư an ủi lửa nóng của chính mình, tay kia không nhịn được lại mò tới nơi đó của y.
Trong lúc hoảng hốt, Tống Thanh Thư cư nhiên không có ý niệm cự tuyệt trong đầu, thân thể trở nên bủn rủn vô lực tựa vào vai người phía sau, để mặc chính mình rơi vào vực sâu khoái cảm…
———————————–
Vương Bảo Bảo khẽ ngâm nga tiểu khúc từ ngoại viện tiến vào, chỉ cần nghĩ tới xuân sắc vô biên đang chờ hắn trong phòng liền sốt ruột không thể nhịn được.
“Chi nha ——-” Vương Bảo Bảo đẩy cửa ra, trước tiên không nhìn thấy Tống Thanh Thư đáng lẽ phải nằm trên thảm, hơi có chút sững sờ. Hắn không cho rằng Tống Thanh Thư có năng lực rời khỏi nơi này, liền dự định tiến vào tìm kiếm tỉ mỉ.
Đúng lúc này, một lưỡi kiếm vô thanh vô tức xuất hiện, lúc Vương Bảo Bảo phát hiện thì đã chậm, cho dù cực lực né tránh cũng chỉ tránh được chỗ yếu hại, bị lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên ghim lên vách tường.
Trương Vô Kị lạnh lùng bước ra từ bóng tối, tựa như sát thần tới từ địa ngục.
“Ha hả, nguyên lai ngươi đã tới rồi.” Vương Bảo Bảo phun ra một ngụm tiên huyết, gương mặt lộ ra một nụ cười chua xót, “Xem ra ta đã mặc giá y cho người khác rồi.”
Trương Vô Kị cực kì hận hắn hạ dược với Tống Thanh Thư, nếu không phải hắn tới đúng lúc thì sư huynh… Vừa nghĩ tới đây liền rút thanh kiếm ra định chém thêm một phát triệt để kết liễu tính mạng hắn.
“Không được!” Triệu Mẫn thét chói tai từ ngoại viện chạy vào chắn trước người Vương Bảo Bảo, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân là kinh hoảng tới cực độ: “Trương Vô Kị! Hắn là ca ta!”
“Thế thì sao? “Trương Vô Kị lạnh lùng nói, tự hỏi mình có nên phá tiền lệ hạ thủ với nữ nhân không.
“Không được động thủ với ca ta! Đây là ngươi thiếu ta!” Triệu Mẫn cả người run rẩy, trước sát ý của Trương Vô Kị nàng phát giác hai chân như sắp nhũn ra. Đây là nam nhân là nàng yêu sao? Nhưng lại tuyệt tình như vậy?
Trương Vô Kị hừ lạnh một tiếng, thu kiếm vào vỏ lạnh lùng nói: “Hảo, xem ở mấy ngày này ngươi chiếu cố các sư bá sư thúc ta, chỉ là nếu lần sau còn dám gây bất lợi với sư huynh, ta sẽ không nói chuyện tình cảm nữa đâu.” Trương Vô Kị nhấn thực mạnh vào hai chữ “chiếu cố”, hiển nhiên là nói mát thôi. Nhưng hắn vẫn xoay người rời đi, coi thị vệ trong Nhữ Dương Vương phủ như không khí, nhấp nhô vài cái liền mất dạng.
Vương Bảo Bảo ho khan vài tiếng lại hộc ra một búng máu, níu Triệu Mẫn hỏi: “Mẫn Mẫn, Tống Thanh Thư đâu rồi?”
Triệu Mẫn vừa khóc vừa bịt miệng vết thương vẫn đang chảy máu của hắn, cả giận: “Ngươi vẫn còn nhớ thương tới y sao?”
“Nói mau!” Hai tiếng này cơ hồ thoát ra từ kẽ răng Vương Bảo Bảo, khí thế kinh người không giận mà uy.
Triệu Mẫn run rẩy một chút: “Ta vừa phái người đưa y về Vạn An tự rồi, ta không biết Trương Vô Kị cũng ở đây. Ca, vết thương của ngươi có nặng lắm không? Ta nhanh chóng gọi ngự y tới.”
Vương Bảo Bảo thở dài: “Mà thôi, y quay về Vạn An tự khẳng định là muốn nội ứng ngoại hợp cứu đám võ lâm nhân sĩ kia. Trương Vô Kị ở đây, vậy Minh giáo cũng tới rồi.”
Quả đúng như lời hắn nói, Vạn An tự cách đó không xa chợt truyền đến thanh âm nhốn nháo, càng lúc càng nghiêm trọng.
Bấm vào đây nào ^^~