Thanh Thư Vô Kị

Chương 41: Chương 41




Đệ tứ thập nhất chương: Dưới chân bảo tháp

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Tống Thanh Thư đoán Trương Vô Kị đã lấy được giải dược Thập Hương Nhuyễn Cân Tán từ chỗ Lộc Trượng Khách, dẫn cứu binh tới Vạn An tự. Nơi y bị giam giữ là tầng thứ mười, võ công đã khôi phục, bên ngoài lại có cường viện của Minh giáo, thời cơ để cứu mọi người khỏi tháp đã tới. Tống Thanh Thư cùng với Phạm Dao nằm vùng từ lâu nhận thức, điểm ngã thủ vệ mấy tầng trên rồi cấp giải dược cho võ lâm nhân sĩ ở đây. Phạm Dao phụ trách ba phái còn lại ở tầng dưới. Tống Thanh Thư phụ trách Thiếu Lâm, Nga Mi cùng Võ Đang, y cấp cho Thiếu Lâm cùng Nga Mi trước rồi mới tới Võ Đang chư hiệp, đem giải dược phân phát cho đám môn hạ đệ tử.

Võ Đang chư hiệp biết thời cơ đã đến, đều ăn giải dược chuẩn bị từ sớm, bắt đầu ngồi xuống điều tức khôi phục võ công. Tống Viễn Kiều từ khi bị giam trong tháp lần đầu tiên được nhìn thấy nhi tử, không lập tức nuốt giải dược mà đi tới gần thiết môn ân cần hỏi thăm: “Thanh Thư, ngươi thế nào? Có bị bọn họ khó xử không?”

Tống Thanh Thư biết phụ thân là lo y có bị hay không xin mất vài ngón tay, nhưng y không cách nào quên đi chuyện bị Vương Bảo Bảo chiếm tiện nghi, gương mặt tuấn tú liền đỏ bừng lên, chỉ biết dùng sức lắc lắc đầu: “Không có không có, phụ thân, ngươi nhanh khôi phục võ công đi, thời gian cấp bách, Vô Kị… hắn đã dẫn người của Minh giáo tới rồi.” Tống Thanh Thư ho khan một tiếng, thời điểm y nhắc tới tên Trương Vô Kị lại nhớ tới chuyện vừa phát sinh, mặt càng đỏ như muốn xuất huyết.

May mà trong tháp thiếu ánh sáng, Tống Viễn Kiều cũng chỉ nghĩ nhi tử vì sắp được thoát khỏi khốn cảnh mà khẩn trương, liền không nghĩ nhiều ngồi xuống nhắm mắt điều tức.

Tống Thanh Thư thay bọn họ canh chừng, y dựa cả người vào vách tường bên ngoài phòng giam, toàn thân cơ hồ bị thoát lực.

Chuyện hỗn loạn vừa mới phát sinh, tuy rằng lần đầu tiên là do Túy Xuân Hương gây họa, nhưng lần thứ hai thì chính y cũng hiểu rằng không phải như vậy.

Là bởi vì vòng tay kia quá ấm áp, bởi vì tiếng thở dốc gấp gáp phía sau y, hay bởi vì tiếng nỉ non một lần lại một lần cất lên bên tai?

Sư huynh… Sư huynh… Sư huynh…

Cho dù bây giờ chỉ còn một mình, nhưng cảm giác khi đó vẫn khắc thật sâu trong đầu, một tiếng nỉ non kia của Trương Vô Kị phảng phất còn vang vọng bên tai.

Tống Thanh Thư gắt gao ôm đầu, theo vách tường trượt xuống, y rút cuộc bị làm sao vậy?

Sao lại có thể biến thành như vậy? Chuyện này như thế nào lại phát sinh? Sao này y làm sao đối mặt Trương Vô Kị đây?

Đang chìm trong rối rắm, dưới chân tháp chợt truyền lên những tiếng xôn xao lớn. Tống Thanh Thư nhảy dựng lên, nhào tới lan can nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân tháp đao quang kiếm ảnh, hẳn đám người Minh giáo đã tới. Còn đang nghi hoặc, lại phát hiện chỉ chốc lát sau xung quanh xuất hiện thực nhiều võ sĩ bao vây quanh tháp. Tống Thanh Thư vừa thò đầu ra, phía dưới liền có cung tiễn thủ nhắm y bắn tên.

Tống Thanh Thư dễ dàng né được, nhưng trong lòng không khỏi khẩn trương, sao đám người Minh giáo lại hành động sớm vậy, y vừa mới phân phát giải dược mà?

Y không biết vì Trương Vô Kị giữa đêm khuya kiêm trình đi cứu y, lẻn vào Nhữ Dương Vương phủ nhưng lại chậm chạp không hiện thân, đám người Vi Nhất Tiếu chờ mãi cho rằng giáo chủ đại nhân đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn, liền đẩy nhanh kế hoạch trước giờ hẹn. Thoáng cái liền cùng đám võ sĩ đánh giết thành một đoàn.

Đúng lúc này chợt nghe tiếng vó ngựa đang phi nước đại vào tự, thẳng tới trước tháp, chúng võ sĩ nhất tề khom mình hành lễ, hô to: “Tiểu vương gia!”

Tống Thanh Thư từ trên tầng cao nhìn xuống, chỉ thấy người này đầu bó kim quan dưới ánh đuốc phản xạ ánh sáng lấp lánh, cưỡi trên một con bạch mã, thân mặc cẩm bào, đúng là Vương Bảo Bảo.

Chúng võ sĩ giơ cao đuốc trên tay, xung quanh nhất thời sáng như ban ngày, chỉ là bảo tháp rất cao, ánh lửa không chiếu tới, nhưng cũng lờ mờ nhìn được thân hình Tống Thanh Thư. Vương Bảo Bảo trong lòng chua xót, vết thương trên người vẫn đang chảy máu nhưng hắn cố chống đỡ tới đây, muốn được trông thấy y thêm một lần.

Hắn biết, chỉ cần qua đêm nay, sau này khó có thể gặp lại nữa.

Trước kia vì Tống Thanh Thư không biết tâm ý của hắn nên còn có thể bày kế này nọ để tiếp cận. Trải qua chuyện vừa rồi, sau này khẳng định sẽ trốn hắn rất xa. Nhưng hắn sẽ không để y chạy thoát.

Vương Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư trên cao, miễn cưỡng đề khí nói: “Thanh Thư, nếu ngươi xuống đây ta liền tha cho phái Võ Đang các ngươi.”

Tống Thanh Thư thản nhiên đáp: “Không dám phiền tiểu vương gia thi ân.”

Vương Bảo Bảo mỉm cười: “Lẽ nào ngươi không lo cho an nguy của sư đệ sao?”

Tống Thanh Thư sửng sốt, Trương Vô Kị sau khi giải dược cho y liền để y đi trước. Lẽ nào hắn còn làm gì nữa? Bất quá Tống Thanh Thư rất tự tin với võ công của Trương Vô Kị, nhưng dù không lo lắng thì y cũng cần kéo dài thời gian để mọi người trong tháp có thể khôi phục võ công. Bởi vậy liền làm ra bộ dáng khẩn thiết: “Hắn bị làm sao?”

“Ngươi xuống đây, ta liền nói cho ngươi.” Vương Bảo Bảo ho khan vài tiếng, vết thương trên ngực hắn đau đớn vô cùng, nhưng gương mặt vẫn tươi cười không đổi.

Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, có vẻ như đang do dự. Kì thực với nhãn lực của y đương nhiên thấy được tư thế không tự nhiên của Vương Bảo Bảo, khẳng định là hắn bị thương. Chẳng lẽ Trương Vô Kị đả thương hắn? Nhưng Trương Vô Kị bây giờ ở đâu rồi? Tống Thanh Thư bắt đầu có chút lo lắng.

Vương Bảo Bảo nhíu mày, khi nãy Lộc Trượng Khách đã nói với hắn giải dược bị Trương Vô Kị trộm mất. Như vậy khẳng định là Tống Thanh Thư đang kéo dài thời gian, nếu để đám võ lâm nhân sĩ kia đều khôi phục võ công thì những võ sĩ này của hắn căn bản không phải đối thủ. Tối này trong cung lại có đảo chính, hắn không điều binh sĩ tới đây được…

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Bảo lại ngẩng đầu lên: “Thanh Thư, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự không xuống?”

Trả lời hắn chính là một trận trầm mặc.

Vương Bảo Bảo khẽ cắn môi, hướng tả hữu ra lệnh: “Mang củi khô tới đây, ta sẽ phóng hỏa đốt tháp! Bất luận ai từ trên nhảy xuống bắn chết ngay!”

Hắn vừa dứt lời, đám cung tiễn thủ giương cung lắp tên bao vây quanh tháp, một đám võ sĩ đi lấy mồi lửa cùng củi. Vương Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư lần cuối, quyết định nếu hắn không chiếm được y, thì người khác cũng đừng hòng chiếm được.

“Châm lửa!” Vương Bảo Bảo quát to đồng thời vung tay lên, phía sau hắn liền nhảy ra năm tên hồng y phiên tăng, tiếp nhận đuốc từ tay đám võ sĩ quăng tới đống củi chất dưới chân tháp, củi khô lửa bốc, nhất thời dấy lên liệt hỏa hừng hực.

Tống Thanh Thư thấy hắn thực sự châm lửa, trong lòng không biết là thứ tư vị gì. Kì thực y càng sợ Vương Bảo Bảo trước mặt mọi người nói ra mấy lời hạ lưu, như vậy sau này y cũng không cần sống trong giang hồ nữa.

Đám võ sĩ của Vương Bảo Bảo lại chất thêm củi, ngọn lửa cháy càng to. Bảo tháp này có những phần bằng gỗ, dưới đại hỏa liền tất tất ba ba cháy lên. Tống Thanh Thư nhanh chóng vứt tạp niệm trong đầu qua một bên, vọt tới phòng giam nhốt Võ Đang chư hiệp: “Thát tử đang đốt tháp, phụ thân cùng các sư thúc đã khôi phục võ công chưa?”

Chỉ thấy Tống Viễn Kiều cũng đám người Du Liên Châu đều đang xếp bằng vận công, ngưng thần chuyên chí không một ai trả lời, hiển nhiên đã tới giai đoạn quan trọng. Chỉ một lúc sau, hỏa diễm đã đốt tới tầng thứ tư, khói tràn ngập khắp nơi, những người ở tầng dưới không kịp khôi phục công lực đã phải chạy lên tầng trên.

Hỏa diễm không ngừng lên cao, Tống Thanh Thư đứng bên lan can lo lắng vô cùng, chợt nghe dưới chân tháp một trận kêu la lớn, nhìn xuống chỉ thấy trong hỏa quang cháy rực một thân ảnh như hồ điệp xuyên hoa đang cấp tốc bay lượn, xẹt qua xẹt lại giữa đám người, leng keng leng keng không ngừng, vũ khí trong tay đám võ sĩ cùng phiên tăng đồng loạt rơi xuống, chính là Trương Vô Kị đã tới.

Trương Vô Kị thực hối hận vì khi nãy không một khiếm giết luôn Vương Bảo Bảo, hắn bị Huyền Minh nhị lão cầm chân tại Nhữ Dương Vương phủ nên mới tới muộn. Hắn nghĩ chỉ cần bắt được Vương Bảo Bảo liền có thể uy hiếp hắn hạ lệnh dập lửa cứu người, liền lắc mình giữa đám phiên tăng đang nháo nhào như cá quẫy đuôi tung mình khỏi mặt nước tới trước người Vương Bảo Bảo. Bỗng bên trái có một thanh kiếm đâm tới, hàn khí bức người, mũi kiếm hướng thẳng tới ngực hắn. Trương Vô Kị lui nhanh một bước, chỉ nghe được thanh âm nữ tử: “Trương Vô Kị, ngươi đừng hòng đả thương hắn.” chính là của Triệu Mẫn đang sử Ỷ Thiên kiếm. Nàng một mực ở bên Vương Bảo Bảo, rất sợ ca ca gặp phải chuyện gì không may.

Trương Vô Kị cả giận nói: “Ngươi mau hạ lệnh cứu hỏa!” Triệu Mẫn kêu lên: “Thập Bát Kim Cương, người này võ công rất cao, mau kết Kim Cương trận chặn lại.” Mười tám phiên tăng vừa được nếm qua võ công Trương Vô Kị, không cần quận chúa mở miệng đã sớm biết, chỉ nghe một tiếng vang lớn, tám đại đồng bạt trong tay bốn kin cương cùng đánh lên, mười tám phiên tăng xuyên qua chạy lại, che trước Vương Bảo Bảo cùng Triệu Mẫn.

Nhưng đúng lúc này, ầm một tiếng vang lớn, một đại trụ của bảo tháp đổ xuống. Trương Vô Kị quay đầu lại, chỉ thấy hỏa diễm đã lan tới tầng thứ bảy, trong ánh lửa đỏ rực mơ hồ có thể thấy lan can tầng thứ mười đang đứng rất nhiều người, hắn liếc mắt liền nhận ra sư huynh lẫn trong đó đang thân thiết nhìn hắn. Trương Vô Kị hối hận vô cùng, nếu sớm biết thế này đã không để y rời hắn nửa bước, lúc này có uy hiếp được Vương Bảo Bảo hạ lệnh dập lửa cứu người thì ngọn lửa cũng không khống chế được nữa rồi.

Thế nhưng tháp này cách mặt đất hơn mười trượng, cho dù luyện tuyệt đỉnh khinh công mà nội lực không đủ nhảy xuống cũng chỉ có nước tan xác. Trương Vô Kị đột nhiên lướt vèo, tay điểm tay chụp tay đọat, Thần Tiễn Bát Hùng đều bị đánh bại, đám võ sĩ phàm là trong tay cầm cung tiễn đều bị điểm huyệt hoặc bẻ gãy cung, mắt thấy xung quanh đã không còn cung tiễn thủ, liền kêu to: “Các vị tiền bối trên tháp, thỉnh từng người nhảy xuống, tại hạ ở đây tiếp!” Mọi người trên tháp nghe xong đều ngẩn ra, nghĩ thầm nơi đây cao hơn mười trượng, nhảy xuống mang theo lực đạo thực lớn, dù là người có thể vác nghìn cân cũng vô pháp tiếp được.

Trong đám người Không Động, Côn Lôn đều có tiếng kêu: “Nghìn vạn lần không được nhảy, đây là âm mưu của tiểu tử kia! Hắn chỉ muốn gạt chúng ta rơi xuống tan xương nát thịt!”

Trương Vô Kị thấy khói lửa tràn ngập đã lan tới sát bên người mà không có ai chịu nhảy xuống thì tất cả đều táng thân trong biển lửa, gấp tới độ không biết làm thế nào thì chợt nghe Tống Thanh Thư trên tháp nói: “Vô Kị, ngươi đón ta.”

Tống Viễn Kiều bên cạnh nghe thấy vậy, theo phản xạ định lôi Tống Thanh Thư lại. Hắn không nghi ngờ gì Trương Vô Kị, chỉ là võ công cao siêu tới mức nào cũng khó lòng tiếp nổi Tống Thanh Thư. Nhưng nghĩ lại một chút, cho với tươi sống chết cháy, còn không bằng tươi sống ngã chết. Hơn nữa Tống Thanh Thư đã khôi phục võ công, nhảy xuống nói không chừng sẽ không vấn đề gì. Nghĩ vậy cánh tay đã đưa ra lại rụt trở về.

Tống Thanh Thư quay đầu lại hứng phụ thân cười cười: “Phụ thân, yên tâm, Vô Kị có thể làm được.” Dứt lời liền nhảy luôn xuống phía dưới. Y sợ đám người trên tháp không dám nhảy nên không hiển lộ ra võ công bản thân, cứ thẳng tắp như vậy rơi xuống.

Vương Bảo Bảo đang ngồi trên lưng ngựa thấy y từ trên tháp nhảy xuống, hộc ra một búng máu rồi ngất xỉu. Triệu Mẫn nhanh chóng sai người đưa hắn hồi phủ trị liệu.

Tống Thanh Thư chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, trong nháy mắt có cảm giác mình quay về thời điểm rơi xuống vực năm năm trước. Một đời này của y, tối bất lực chính là khi đó. Hai lần rơi xuống vực, suýt nữa chết… Nhãn thần Tống Thanh Thư phiêu hốt, chợt cảm giác được một đôi tay vững vàng tiếp lấy kéo vào trong lòng, đem cảm giác vô thố trong lòng y đánh tan không còn một mảnh.

“Sư huynh…” Trương Vô Kị nỉ non bên tai Tống Thanh Thư, trong lòng hắn cảm động tới không gì sánh được. Chỉ có sư huynh là tối tín nhiệm hắn, ngay cả sinh mệnh cũng có thể giao phó cho hắn không chần chừ.

Vành tai Tống Thanh Thư bị nhiệt khí hắn phun lên khiến cho đỏ ửng, sau khi ổn định liền làm bộ như không có việc gì giãy khỏi lòng hắn, ngửa đầu hướng trên tháp hô: “Phụ thân, ta xuống tới nơi rồi, không có việc gì.”

Đám người trên tháp thấy Tống Thanh Thư cư nhiên hoàn hảo, liền hoan hô ầm ĩ. Tống Viễn Kiều là người thứ hai nhảy xuống, Trương Vô Kị lần này không dùng phương pháp giống như khi nãy tiếp Tống Thanh Thư, hắn là lo sư huynh có bề gì nên mới kìm lòng không đậu nhún mình lên ôm lấy y. Lúc này thấy Tống Viễn Kiều nhảy xuống chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng tại thắt lưng hắn. Một chưởng này chính là Càn Không Đại Nã Di, đem cỗ lực đạo cực mạnh từ trên xuống dời sang một bên. Thân mình Tống Viễn Kiều bay thẳng ra ngoài, lúc này công lực hắn đã khôi phục tới tám phần mười, xoay một vòng liền vững vàng tiếp đất, tiện tay đánh ra một chưởng khiến tên võ sĩ Mông Cổ gần đó hộc máu.

Mỗi người trên tháp nhảy xuống, Trương Vô Kị liền đỡ một người. Những người đó từ khi bị nhốt vào tháp đều phải nhận bao nhiêu khuất nhục, cũng không biết bao nhiêu người đã ít đi vài ngón tay, lúc này được giải thoát liền căm phẫn liều mình, thoáng cái đã có hai mươi tư võ sĩ phơi thây trên mặt đất.

Lúc này phía đông nam chợt bốc lên hỏa quang tới tận trời, Triệu Mẫn kinh hãi, cho rằng Nhữ Dương Vương phủ bị kẻ địch tập kích, tình thế xoay chuyển, lo lắng cho phụ thân còn trong phủ liền vội vã mang theo Thập Bát Kim Cương cùng đám võ sĩ rời đi. Nếu Vương Bảo Bảo còn tỉnh hẳn sẽ đoán được ngọn lửa này kì thực chỉ là kế điệu hổ li sơn, dương đông kích tây mà thôi.

Tống Thanh Thư vẫn bảo hộ Trương Vô Kị để hắn chuyên tâm tiếp ứng những người nhảy xuống, lúc này thấy đám võ sĩ thối lui cũng không truy kích. Y nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đại bộ phận mọi người đã nhảy xuống nhưng không hề thấy thân ảnh Chu Chỉ Nhược cùng Diệt Tuyệt sư thái, trong lòng thầm kêu không xong. Lẽ nào dù Trương Vô Kị không hề ái mộ Chu Chỉ Nhược cũng không cải biến được chấp niệm trong lòng Diệt Tuyệt sư thái? Vẫn muốn lợi dụng Trương Vô Kị để tìm Đồ Long đao?

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư quyết tâm không để Diệt Tuyệt sư thái chết trước mắt mình, liền không nghĩ nhiều nữa, ngẩng đầu hướng trên tháp hô to: “Chu cô nương, mau nhảy xuống!”

Trương Vô Kị nghe vậy thì run lên, cho rằng sư huynh đối Chu Chỉ Nhược quả nhiên nhớ thương sâu đậm. Lúc này Phạm Dao từ trên tháp nhảy xuống, năm đó Cô Hồng Tử tức chết hắn cũng góp một tay, khi nãy ở trên tháp có hơi lỡ lời liền cùng Diệt Tuyệt sư thái giao đấu, lúc này mới thoát ra được. Trương Vô Kị y như lúc nãy dùng Càn Khôn Đại Nã Di đẩy hắn sang một bên, tái ngẩng đẩu thì thạch trụ đều đã đổ xuống, đỉnh tháp hơi lung lay tùy thời đều có thể sập.

Chỉ thấy trong khói lửa mờ mịt, có hai bóng người song song nhảy xuống. Trương Vô Kị thực kinh hãi, hắn tuy có Càn Khôn Đại Nã Di nhưng nếu đồng thời cứu hai người quả thực quá khó khăn. Hắn đã nhìn ra hai người là Diệt Tuyệt sư thái cùng Chu Chỉ Nhược, phải cứu ai đây?

Đang lúc hắn do dự, chỉ thấy một bóng trắng bên cạnh đột nhiên bay lên, lưỡng cước đạp giữa không trung giống như trên lưng đang có hai cánh, dùng một tốc độ bất khả tư nghị lên tới độ cao năm trượng, túm lấy Chu Chỉ Nhược từ tay Diệt Tuyệt sư thái.

Trương Vô Kị phất tay đẩy Diệt Tuyệt sư thái sang một bên, bà ta tâm tồn tử chí, vốn không muốn chịu ơn người khác, định hi sinh cho Chu Chỉ Nhược sống sót, nhưng không ngờ giữa đường ái đồ lại bị đoạt đi, trong lúc sửng sốt cũng không cự tuyệt trợ giúp của Trương Vô Kị.

Trương Vô Kị cùng Diệt Tuyệt sư thái ổn định xong, nhất tề ngẩng đầu lên. Trương Vô Kị biết người nọ là Tống Thanh Thư không thể nghi ngờ, lúc này thấy y ôm Chu Chỉ Nhược bay giữa không trung, phía sau hừng hực hỏa diễm, một cơn gió mạnh nổi lên khiến y phục hai người phấp phới, nam thì tuấn mĩ, nữ thì kiều mị, hình ảnh mỹ lệ giống như trích tiên hạ phàm.

“Ầm!” Vạn An tự phía sau bọn họ vốn đã lung lay rốt cục ầm ầm đổ xuống.

Trương Vô Kị chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nội thương vừa rồi Huyền Minh nhị lão gây ra vốn vẫn áp chế xuống chợt cuộn lên như sóng trào, oa một tiếng phun ra một búng máu, té xỉu trên mặt đất.

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.