Đệ tứ thập nhị chương: Nhân sinh của chính mình.
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Trương Vô Kị lại mở mắt thì phát hiện mình đang trong thùng của một chiếc mã xa. Hắn cuống quít ngồi dậy, chợt phát hiện ở một góc khác của mã xa Tống Thanh Thư đanh khoanh chân đả tọa, nghe được động tĩnh từ hắn thì chậm rãi mở hai mắt.
“Sư huynh, chúng ta đang ở đâu?” Trương Vô Kị cảm thấy mã xa đang đứng yên, không khỏi cất tiếng hỏi.
“Dương tả sứ mang một số mã xa tiếp ứng chúng ta ở ngoại thành. Bốn vị sư thúc sợ Thát tử đuổi theo, sau khi ra khỏi thành liền đi theo hướng ngược với chúng ta, tìm một sơn cốc nghỉ ngơi mấy ngày rồi lên đường.” Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói, dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ngươi trước trúng phải hai chưởng của Huyền Minh nhị lão, sau đó giúp đỡ cao thủ sáu phải hạ tháp, nội lực tiêu hao hết mới té xỉu suốt hai canh giờ, mau điều túc khôi phục một chút đi.”
Trương Vô Kị nghe được ngữ khí xa cách của y, lại nhớ tới một màn sư huynh ôm Chu Chỉ Nhược trước khi té xỉu, trong ***g ngực dâng lên một trận hàn ý, nhịn không được vươn hai tay về phía y, lẩm bẩm trong miệng: “Sư huynh, ta lạnh quá…”
Tống Thanh Thư nghe vậy thì run lên, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi đã lớn như vậy rồi còn muốn làm nũng sao? Bằng võ công của ngươi điều tức một hồi là được rồi.”
Trương Vô Kị thất vọng cúi đầu, bất quá cũng biết Tống Thanh Thư nói đúng. Nếu không phải sau khi trúng hai chưởng của Huyền Minh nhị lão còn vội vàng đi Vạn An tự cứu người thì chút nội thương ấy sao có thể uy hiếp tới hắn?
Tống Thanh Thư nhìn hắn cúi đầu vẻ mặt không cam lòng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận xót xa, nhưng ngay lập tức gạt sang một bên. Y không thể tiếp tục cùng hắn ở chung như trước kia nữa, dù sao bọn họ cũng đã làm ra chuyện vượt quá giới tuyến sư huynh đệ bình thường. Tống Thanh Thư đang trôi theo tâm sự của mình, chợt phát hiện Trương Vô Kị đưa tay bắt đầu cởi áo, không khỏi có chút thất kinh, muốn chạy khỏi mã xa. Nhưng y chỉ do dự trong chốc lát, Trương Vô Kị đã cởi xong áo để lộ thân thể tinh tráng rắn chắc, hai bên sườn có hai dấu tay đen như mực. Tống Thanh Thư vừa nhìn tới liền không khỏi sửng sốt, nhịn không được lo lắng dâng lên, liền bỏ đi ý niệm li khai trong đầu.
Chỉ thấy Trương Vô Kị ngồi khoanh chân, phát động Cửu Dương thần công trong cơ thể bức âm hàn khí của Huyền Minh thần chưởng ra, đỉnh đầu tựa như ***g hấp toát ra một dòng bạch khí không dứt. Dưới tác dụng của Cửu Dương thần công, hai dấu chưởng ấn từ đen chuyển tím, từ tím chuyển xám, cuối cùng biến mất luôn. Trước sau chưa tới nửa canh giờ, Huyền Minh độc chưởng khi xưa dùng mấy năm không loại hết, giờ đây phút chốc đã tiêu trừ hoàn toàn.
Trương Vô Kị giương mắt, lại phát hiện Tống Thanh Thư đang yên lặng nhìn thân trên hắn, nhịn không được nhớ tới một màn triền miên phong tình trong vương phủ, tiểu phúc dâng lên một trận lửa nóng.
Tống Thanh Thư giống như cảm giác được không khí trong thùng xe có điểm mất tự nhiên, vội vã mở to mắt, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi mau mặc y phục vào.” Dứt lời nghe được thanh âm tất tất tác tác từ bên kia vang lên. Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt phát hiện Trương Vô Kị đang nhích lại gần đây, y phục thân trên hắn cũng không phải mặc hảo, mà trái lại cởi sạch sẽ. Tống Thanh Thư ngạc nhiên, nhất thời cũng không biết nói gì, trong vô thức hoảng sợ lùi về phía sau.
Trong thùng xe vốn không rộng rãi gì, Trương Vô Kị dồn Tống Thanh Thư vào một góc rướn người cắn cắn lỗ tai y thì thầm: “Sư huynh… thân thể ta… dường như có chút không thích hợp…”
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy một đoàn nhiệt khí bao quanh, khí tức phun bên tai khiến y càng thêm tâm hoảng ý loạn. Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng y vang lên rõ to, cũng không thể bỏ ngoài tai lời này của Trương Vô Kị.
Ý hắn, khẳng định là Túy Xuân Hương trong vương phủ kia.
Thế nhưng, hương này không phải tiết một lần là xong sao? Tống Thanh Thư thầm vận nội lực kiểm tra thân thể mình, ngoại trừ vì Trương Vô Kị áp sát mà tim đập gia tốc tịnh không có dị trạng, liền hoài nghi nhìn Trương Vô Kị.
Trương Vô Kị biết Tống Thanh Thư sẽ không tin, nhưng hắn sao chịu buông tha cơ hội lần này, lập tức thở dốc than: “Sư huynh… Ngươi không tin?” Nói rồi cũng không đợi Tống Thanh Thư phản ứng, khí thế hoàn toàn không cho phép cự tuyệt nắm lấy tay y đưa tới nơi kia.
Tống Thanh Thư muốn vùng vẫy, nhưng vô lực phát giác võ công Trương Vô Kị thực sự quá mạnh, hơn nữa y cũng không thể cường ngạnh phản kháng, sẽ có thanh âm truyền ra. Y đương nhiên biết tại sao Trương Vô Kị phải dán vào tai y nói thầm, bởi vì xung quanh mã xa hiện có rất nhiều võ lâm nhân sĩ đang điều tức, không có ai không mang nội công cao thâm, nếu bị bọn họ nghe thấy… Tống Thanh Thư không khỏi có điểm khẩn trương.
Trương Vô Kị nhìn sư huynh của hắn, tuấn nhan trắng nõn trong trẻo nhưng có điểm lạnh lùng bắt đầu ửng hồng lên, bày ra biểu tình vừa thẹn vừa vội khiến trái tim hắn hung hăng nhảy lên. Hắn tuyệt đối sẽ khongo buông tay, cho dù là Vương Bảo Bảo hay Chu Chỉ Nhược kia, sư huynh là của hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng thấy được biểu tình của y.
Nội tâm Tống Thanh Thư đang phải chịu dày vò vô tận, lúc trước hai người giúp đỡ nhau là do Túy Xuân Hương bức bách tới đường cùng, nhưng y hiện tại thần chí thanh tỉnh, không nói tới bên ngoài mã xa có nhiều người như vậy. Bàn tay y còn đang nắm lấy thứ kia, cho dù cách một tầng y phục nhưng nhiệt độ truyền tới cũng khiến y muốn phủi tay đào tẩu, nhưng Trương Vô Kị hình như biết rõ ý đồ của y, lập tức giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của sư huynh, chậm rãi vuốt ve.
Việc đã tới nước này, Tống Thanh Thư đành giả làm đà điểu nhắm hai mắt lại, cầu cho sự tình kết thúc nhanh nhanh. Y không dám đối diện ánh mắt nóng rực của Trương Vô Kị, càng không dám nhìn tới thân ảnh chính mình trong đôi mắt hắn.
Ai biết Trương Vô Kị rất là bất mãn với hành động của y, cúi đầu bên tai y khẽ cười: “Sư huynh, hương kia ngươi hít phải lâu hơn ta, khẳng định ảnh hưởng so với ta còn nghiêm trọng hơn?” Hắn vừa nói vừa tự ý với tay vào trong vạt áo Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư hít một ngụm khí, vừa định tức giận mắng hắn làm càn nhưng không ngờ Trương Vô Kị sớm đã có chuẩn bị, cúi đầu lấp luôn cái miệng y.
“Ngô…” Tống Thanh Thư chỉ kịp thở dốc một tiếng, những lời chưa kịp tuôn ra đều bị Trương Vô Kị đổ trở lại.
Tống Thanh Thư bị hôn cuồng nhiệt tới đầu óc choáng váng, nhất thời không biết làm sao. Y cảm thấy bàn tay nóng bỏng của Trương Vô Kị với vào vạt áo y, xuyên tới da thịt, tựa như châm lên ngọn lửa hừng hực trong cơ thể, trực tiếp chạm tới thần kinh nhạy cảm của y cùng khiêu khích lí trí đã không còn được bao nhiêu.
Không! Thế này là sai! Tống Thanh Thư không tiếng động hò hét, nhưng tay chân phảng phất không còn là của mình nữa, vô pháp đẩy người phía trên ra.
Đúng lúc này, bên ngoài thùng xe truyền tới thanh âm của Dương Tiêu: “Giáo chỉ, ngươi điều tức xong chưa?”
Hai người trong thùng xe đồng thời cứng đờ, Tống Thanh Thư cấp tốc đẩy Trương Vô Kị, cấp tốc chỉnh lại y phục mình.
Trương Vô Kị không tiếng động thở dài, nhìn hai cánh tay run run của sư huynh, biết đã đánh mất cơ hội tốt nhất, sau này còn muốn tiếp cận y chỉ sợ sẽ khó khăn gấp mấy trăm lần.
Tống Thanh Thư hung hăng cắn môi dưới, y đang nghĩ cái gì chứ? Còn đang làm cái gì? Nếu không phải Dương Tiêu xem Trương Vô Kị là giáo chủ nên mới không tùy tiện vén màn xe lên… Nếu người tới không phải Dương Tiêu, mà là phụ thân… Y không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh nữa, phụ thân y sẽ không đứng bên ngoài lên tiếng trước đâu a ~~~!
—————————
Từ sau hôm đó, Tống Thanh Thư liền xa xa né tránh Trương Vô Kị, người kia tuy rằng không cam lòng, nhưng mấy ngày nay bận rộn an bài nhiều việc của Minh giáo, lại còn yểm trợ các đại phái li khai, bởi vậy cũng không có thời gian quấn lấy y. Tống Thanh Thư liền tranh thủ được mấy ngày thanh nhàn.
Võ Đang cùng Minh giáo quan hệ không tầm thường bởi vậy lưu lại sau cùng, Tống Thanh Thư từng ngây người dưới vực sâu suốt năm năm nên mấy ngày này ở trong sơn cốc cũng không khó thích ứng, chỉ cần luyện công a luyện rồi lại luyện. Tống Viễn Kiều thấy y học tuy không phải Võ Đang nội công, nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, đơn giản là dạy y Võ Đang kiếm pháp.
Vốn có Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị hai người đều có thể kế thừa vị trí chưởng môn phái Võ Đang đời tiếp theo, Tống Thanh Thư là ái tử duy nhất của người đứng đầu thế hệ thứ hai Tống Viễn Kiều, mà Trương Vô Kị thì là nhi tử của ngũ đệ tử Trương Thúy Sơn được Trương Tam Phong yêu thương nhất. Vấn đề ai trong hai người sẽ thừa kế chức vị chưởng môn, từ năm Trương Vô Kị chín tuổi quay về Võ Đang vẫn luôn thấp thỏm trong lòng Tống Viễn Kiều. Sau khi biết cả hai cùng rơi xuống vách núi, Võ Đang chư hiệp liền hoàn toàn chặt đứt ý niệm này, chuyên tâm bồi dưỡng những đệ tử khác.
Sau khi nhận thức trên Quang Minh đỉnh, Trương Vô Kị đã trở thành giáo chủ Minh giáo, bởi vậy nan đề này cũng hoàn toàn tiêu thất. Tống Thanh Thư nghiễm nhiên được coi như chưởng môn Võ Đang đời tiếp theo, thậm chí mấy vị sư thúc đối với y cũng có vài phần kính trọng. Tống Viễn Kiều dù không thích nhi tử học nội công môn phái khác, nhưng cũng biết đó là bất đắc dĩ. Hoàn hảo Tiểu Vô Tướng Công cũng là một nội công của Đạo gia, về phần người kế thừa chức vị chưởng môn, chờ sau nàu quay về Võ Đang thỉnh sư phụ định đoạt. Nhưng Võ Đang kiếm pháp này thì nhất định phải dạy y.
Ngày hôm đó, Tống Thanh Thư đang theo Tống Viễn Kiều học Võ Đang Thái Ất huyền môn kiếm pháp, Tống Viễn Kiều bỗng nhiên thu chiêu, hướng Tống Thanh Thư cười cười: “Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi tự luyện tiếp đi.” Dứt lời liền rời đi ngay và luôn, mất tăm mất tích.
Tống Thanh Thư còn đang nghi hoặc, chợt phát hiện trong rừng bước ra một nữ tử. Chỉ thấy người này mặc váy xanh uyển chuyển, thanh nhã tú lệ như thủy tiên, không phải Chu Chỉ Nhược thì còn ai? Tống Thanh Thư chợt nhớ tới hôm nay phái Nga Mi rời đi, nàng hẳn là tới để từ biệt.
Chu Chỉ Nhược thấy Tống Thanh Thư cầm kiếm đứng giữa khu đất trống, ngọc thụ lâm phong tiêu sái phi phàm, bỗng nhớ tới khi đó y cứu mình tại Vạn An tự, liền e thẹn cúi đầu khẽ kêu: “Thanh Thư ca ca.”
Tống Thanh Thư bị nàng gọi tới cả người run lên, sửng sốt cười gượng: “Chu cô nương.”
Chu Chỉ Nhược bị xưng hô xa lạ của y khiến cho sắc mặt trắng bệch, bao nhiêu lời đã chuẩn bị kĩ lưỡng cũng không thể tuôn ra.
Tống Thanh Thư thừa biết những người xung quanh đang nghĩ gì, đêm đó tại Vạn An tự, y liều lĩnh xông tới trước mắt bao người ôm lấy nàng, khẳng định sẽ khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng y kì thực không có ai mộ nàng a! Nếu không phải muốn cứu Diệt Tuyệt sư thái y nhất định sẽ không làm vậy. Hiện tại ngay cả phụ thân cũng hiểu làm, Tống Thanh Thư thở dài, quyết định cùng Chu Chỉ Nhược nói cho rõ ràng. Ấn tượng của y đối với nàng chỉ dừng lại ở tiểu cô nương bên bờ Hán Thủy năm đó, tuyệt không có ý tứ khác.
Y thu kiếm vào vỏ, bước về phía trước vài bước tới đối diện Chu Chỉ Nhược. Y cúi đầu nhìn chiếc thiết chỉ trên bàn tay trái của nàng, thản nhiên nói: “Chúc mừng Chu cô nương kế thừa chức vị chưởng môn phái Nga Mi.”
Chu Chỉ Nhược ban đầu vì y lại gần mà tim đập như trống dồn, sau đó lại bị ngữ khí lãnh đạm khiến cho tay chân luống cuống, cho rằng y không thích nàng tiếp nhận chức vị chưởng môn đành lắp bắp: “Này… Sư phụ… Sư phụ kiên trì bắt ta mang…”
Tống Thanh Thư thu hết biểu tình mất tự nhiên của nàng vào đáy mắt, nghĩ thầm Diệt Tuyệt sư thái quả nhiên vẫn giống nguyên tác, nói cho Chu Chỉ Nhược bí mật của Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm, muốn nàng dùng mỹ sắc mê hoặc Trương Vô Kị cướp lấy đao kiếm, đồng thời bắt nàng phát độc thệ. Tống Thanh Thư nghĩ hiện tại Trương Vô Kị không có dấu hiệu gì là ái mộ Chu Chỉ Nhược, nếu Chu Chỉ Nhược cứ cố gắng tiến tới thì thực đáng thương, nhịn không được thở dài: “Chu cô nương, nhân sinh của ngươi là do ngươi quyết định, người khác không thể nắm trong tay. Ngươi đã thấy không khoái nhạc, thì đừng miễn cưỡng nữa.”
Chu Chỉ Nhược bị một lời này của y khiến cho sắc mặt trắng bệch, thân hình mảnh mai lung lay như sắp đổ. Nàng không biết có phải y đã biết điều gì, nhưng chỉ bằng ánh mắt y nhìn nàng, Chu Chỉ Nhược có cảm giác như người này cái gì cũng hiểu rõ.
Nàng ban đầu, đúng là động tâm với Trương Vô Kị.
Tại Tây Vực, Trương Vô Kị mặt không đổi sắc tiếp ba chưởng của sư phụ nàng, nàng bị khí thế giống như thiên thần hạ phàm kia khuynh đảo, nhưng ngay sau đó trên Quang Minh đỉnh bị sư phụ ép đâm hắn một kiếm, tuy rằng hắn không có bị thương nhưng nàng biết, giữa bọn họ tuyệt đối không có khả năng. Huống hồ trong mắt Trương Vô Kị cho tới giờ cũng chưa từng có nàng, vĩnh viễn chỉ nhìn sư huynh hắn.
Tại Vạn An tự, nàng bị sư phụ bức phát thề độc không được gả cho Trương Vô Kị, bằng không hài tử sinh ra muôn kiếp chỉ làm kĩ làm nô, nàng tuy phải phát thệ nhưng trong lòng có ít nhiều không cho là đúng. Nàng biết dù mình có truy đuổi Trương Vô Kị thế nào cũng sẽ không có kết qur, đừng nói tới bắt hắn giao ra Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm. Nhưng sư phụ truyền cho nàng chiếc thiết chỉ đại biểu cho chưởng môn phái Nga Mi, đồng thới nhốt nàng trong một cái ***g vững chắc. Nàng biết nếu sư phụ thực sự chết thảm, thì nàng có chạy trốn cả đời cũng không thoát khỏi cái ***g này.
May mắn thay, thời điểm cả hai nhảy xuống tháp, Tống Thanh Thư cứu nàng. Nàng lớn như vậy rồi, còn chưa từng bị một nam tử trẻ tuổi ôm vào lòng, nhất thời như muốn ngất đi. Tuy rằng sau đó hai người chưa từng đơn độc gặp gỡ, nhưng những lời trêu chọc của đám tỷ muội phái Nga Mi cùng ánh mắt như nhìn cháu dâu của Võ Đang chư hiệp đều khiến nàng rạo rực trong lòng.
Phải chăng y mới là phu quân của nàng?
Thân thể mềm mại của Chu Chỉ Nhược run rẩy, nghe Tống Thanh Thư áy náy nói: “Chu cô nương, đêm đó tại Vạn An tự tình cảnh quá nguy cấp tại hạ bất đặc dĩ phải xuất thủ, thỉnh Chu cô nương không nên chú ý.”
Tống Thanh Thư thấp thỏm nhìn nàng, nghĩ thầm giang hồ hiệp nữ hẳn sẽ không nói cái gì mà phải chịu trách nhiệm đâu a? Hừm, tuy rằng ở cổ đại này niên kỉ của nàng cũng không còn nhỏ nhưng y tạm thời còn chưa có ý muốn rước lão bà về. Vả lại trong mắt y, nàng bất quá chỉ là một tiểu cô nương thôi.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Chu Chỉ Nhược rốt cục ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra nét thê lương, sầu thảm nói: “Tống công tử, Chỉ Nhược minh bạch ý tứ của ngươi… Chỉ là Chỉ Nhược mệnh khổ…” Dứt nhìn liền không để ý tới phản ứng của Tống Thanh Thư, xoay người vội vã rời đi.
Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, cười khổ không ngớt, đau dài không bằng đau ngắn, y hận nhất là mấy thứ tình cảm dây dưa mơ hồ.
Thế nhưng… Trong đầu y chợt hiện lên gương mặt của Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư không khỏi một trận hoảng hốt. Như vậy y với Trương Vô Kị tính là gì? Có phải cũng là loại tình cảm dây dưa mơ hồ này không?
Không, không phải…
Tống Thanh Thư ảo não ấn ấn huyệt Thái Dương đang phát đau, bọn họ lúc đó chỉ là nhất thời ma sát tóe lửa, tịnh không có ý nghĩa gì hết, sau này nhất định phải hạn chế cùng hắn ở một chỗ…
“Thanh Thư.” Thanh âm của Tống Viễn Kiều truyền đến, lúc này Tống Thanh Thư mới phát giác phụ thân đã đứng ngay phía sau, biểu tình ảo não trên mặt còn chưa kịp thu lại liền bị nhìn rõ nhất thanh nhị sở.
“Thanh Thư, nếu bây giờ ngươi đuổi theo thì còn kịp đó.” Tống Viễn Kiều cười ha ha nói, phảng phất đã mơ tới tương lai được ôm tôn tử.
Tống Thanh Thư biết phụ thân y đã hiểu lầm, cười khổ nói: “Phụ thân, những lời cần nói ta đã nói xong hết rồi.”
Tống Viễn Kiều thở dài, biết mấy chuyện tình của người trẻ tuổi cho dù hắn có cố mấy cũng không hiểu được, liền chuyển đề tài: “Thanh Thư, vừa rồi Vô Kị tới tìm ta nói chuyện, nói muốn ngươi bồi hắn ra khơi tìm nghĩa phụ trở về.”
Tống Thanh Thư sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Tống Viễn Kiều liền thấy Trương Vô Kị đứng cách đó không xa, đang yên lặng nhìn y. Nói vậy một màn vừa rồi của y với Chu Chỉ Nhược hắn cũng nhìn thấy hết, lúc này đang khẩn trương theo dõi thần sắc y. Tống Thanh Thư lập tức không vui nhíu mày.
“Thanh Thư, mấy ngày nay ngươi với Vô Kị giận dỗi sao? Hắn không dám mở miệng trực tiếp, cho nên mới nhờ ta khuyên ngươi.” Tống Viễn Kiều thu hết biểu tình của hai người trẻ tuổi vào đáy mắt, nghĩ bụng có phải bọn họ cùng Chu Chỉ Nhược đã có chuyện gì phát sinh? Mười phần thì chín là có liên quan tới tình ái, Tống Viễn Kiều thầm đoán nếu hai sư huynh đệ tình thân như thủ túc mà vì Chu Chỉ Nhược trở mặt với nhau thì sao? Ai da, hồng nhan gây họa a~~~!
Tống Thanh Thư không nghĩ tới tâm tư của phụ thân, y vẫn đang đắn đo xem có nên cùng Trương Vô Kị ra khơi chăng. Hiện tại Diệt Tuyệt sư thái chưa chết, Chu Chỉ Nhược sẽ không bị Kim Hoa bà bà bắt đi, Triệu Mẫn vì thương thế của Vương Bảo Bảo không thể rời khỏi đại đô, Tiểu Chiêu còn chưa xuất hiện, Thù Nhi chẳng biết ở nơi nào… Nếu không đi cùng hắn, chẳng phải để hắn một mình đối mặt với Cái Bang, Kim Hoa bà bà cùng Ba Tư sứ giả sao?
Thế nhưng y mới quyết định sẽ không cùng một chỗ với hắn nữa…
Nội tâm Tống Thanh Thư đấu tranh kịch liệt một phen, sau đó không đành lòng để Trương Vô Kị đơn độc ra đi, đành gian nan thở dài: “Phụ thân, ta bồi Trương Vô Kị đi xem, các ngươi về Võ Đang trước đi. Thay ta chuyển lời tới thái sư phụ, khi nào trở về đất liền cũng là lúc ta gặp lại lão nhân gia người.”
Tống Viễn Kiều vỗ vỗ vai y, tận tình khuyên bảo: “Thanh Thư, ta biết các ngươi sư huynh đệ tình thâm. Ta cũng vì cái chết của ngũ sư thúc ngươi mà cảm thấy mắc nợ Vô Kị rất nhiều. Thế nhưng ngươi đã tận tâm tận lực chiếu cố từ khi hắn còn nhỏ, trọng tâm cuộc sống đều quay xung quanh hắn, đôi lúc, ngươi cũng phải biết ích kỉ một chút.”
Tống Thanh Thư không biết suy nghĩ ban đầu của Tống Viễn Kiều là muốn y đừng khách khí, đem Chu Chỉ Nhược cướp về tay. Nhưng y nghe thấy lời này, lại như sấm sét giữa trời quang.
Y may mắn sống lại trong thế giới Ỷ Thiên Đồ Long kí, vốn ôm tâm lí tận tâm tận lực cứu vãn thảm kịch, thật giống như đang ngoạn trò chợi, thế nhưng lại bị trò chơi cuốn lấy, bị ép từng bước từng bước đi tới. Y quan tâm Trương Vô Kị nhiều năm như vậy, thói quen cái gì cũng nghĩ cho hắn trước đã khảm sâu vào trong tim.
Đúng vậy, hiện tại Trương Vô Kị đã trưởng thành, lên làm Minh giáo giáo chủ, lại không còn vướng phận đào hoa. Hiện tại y chính nên suy nghĩ, xem mình muốn gì, thích gì, có mơ ước gì, rồi cuộc sống của riêng mình nữa…
Tống Thanh Thư cúi đầu tựa vào vai Tống Viễn Kiều, yếu đuối nói: “Phụ thân, cảm ơn ngươi.” Cảm ơn vì một câu nói của hắn đã giải cứu y, vừa rồi còn nói với Chu Chỉ Nhược cái gì mà “nhân sinh của mình do chính mình quyết định, người khác không thể nắm trong tay”, hồn nhiên không phát giác bản thân cũng đã bị hãm trong xiềng xích vô hình.
Tống Viễn Kiều cho tới bây giờ còn chưa từng được Tống Thanh Thư dựa vào như vậy, nhi tử của hắn trưởng thành sớm, từ khi còn rất nhỏ đã không muốn để hắn ôm vào lòng. Lúc này trọng lượng toàn thân đều giao phó sang đây, nhất thời cảm thấy thỏa mãn, gắng sức vỗ vỗ lưng y, nghĩ thầm nhi tử của mình, rốt cục cũng trưởng thành rồi.
Bấm vào đây nào ^^~