Đệ tứ thập tam chương: Tạ Tốn
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư nói xong xuôi cùng Tống Viễn Kiều, liền thu thập tâm tình bước về phía Trương Vô Kị. Thấy Trương Vô Kị thấp thỏm chờ y mở miệng, Tống Thanh Thư chỉ thản nhiên nói: “Đi cáo biệt các vị sư thúc, chúng ta lập tức khởi hành.”
Trương Vô Kị mừng rỡ, thầm nghĩ quả nhiên nhờ Tống Viễn Kiều chuyển lời là phi thường đúng. Đương nhiên hắn căn bản không biết Tống Viễn Kiều đã nói gì, nếu hắn mà biết, khẳng định hối hận không kịp. “Sư huynh, đêm qua Thù Nhi đã tới đây.”
Tống Thanh Thư chợt dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại: “Thù Nhi? Là biểu muội kia của ngươi?”
“Đúng vậy, Thù Nhi tới báo cho ta, nói nghĩa phụ đã bị Kim Hoa Bà Bà thỉnh tới Linh Xà đảo, mà Kim Hoa Bà Bà đêm qua tới muốn cướp Ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt sư thái, thấy Ỷ Thiên kiếm không có trong tay phái Nga Mi liền rời đi.” Trương Vô Kị tóm tắt sơ lược một chút, mấy ngày nay sư huynh tránh hắn như rắn rết, bởi vậy không biết mấy việc này, “Thù Nhi định rời đi cùng Kim Hoa Bà Bà, nhưng bị cậu ta thấy, giữ lại.”
Tống Thanh Thư nghĩ thầm có Trương Vô Kị ở đây, Ân Dã Vương sẽ không đối với Thù Nhi quá phận, dù sao Thù Nhi ở bên Kim Hoa Bà Bà cũng không tốt cho nàng. “Vậy chúng ta cần nhanh chân lên, để kịp cùng Kim Hoa Bà Bà ra biển?”
Trương Vô Kị gật đầu, “Hết thảy ta đã sai người an bài rồi, ta phái người theo dõi Kim Hoa Bà Bà, tại nơi bà ta định rời bến chỉ để lại một con thuyền, cho dù bà ta tới trước thì chủ thuyền cũng sẽ đợi chúng ta rồi mới đi.”
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn mà có thể an bài như vậy, xem ra y vẫn là coi hắn như một hài đồng. Nguyên lai người không thể quên đi quá khứ chính là y mới đúng. Lần này ra biển tìm Tạ Tốn, sẽ là lần cuối cùng y bồi bên hắn. Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư đạm cười: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Trương Vô Kị nhìn nét tươi cười của y trong lòng lại hoảng hốt, hắn tổng có cảm giác sư huynh hình như có điểm khác thường. Mấy ngày nay tuy y tránh né hắn, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Vô Kị còn có thể cảm giác được bản thân tác động tới tình tự của sư huynh. Nhưng hiện tại, tuy rằng sư huynh ở cạnh bên, hắn lại có cảm giác như y đã bỏ hắn đi rất xa rất xa rồi.
“Vô Kị, còn thất thần cái gì? Đi!” Tống Thanh Thư quay đầu lại giục.
Trương Vô Kị đang ngẩn người, lập tức tỉnh lại rảo bước đuổi theo sư huynh.
Hai người cáo biệt Võ Đang chư hiệp xong, ngày đêm kiếm trình chạy tới bờ biển. Dọc đường gặp mỗi trạm dịch đều có đệ tử phân đà Minh giáo tới đổi ngựa, chỉ vài ngày sau đã tới bờ Đông Hải. Thuyền Minh giáo chuẩn bị chờ giáo chủ đại nhân, thủy thủ, lương thực, nước sạch đều đã chỉnh tề. Một đường này Tống Thanh Thư mới biết thế lực Minh giáo lớn tới mức độ nào, trách không được Nguyên triều coi Minh giáo như cái gai trong mắt, hao hết tâm tư muốn nhổ.
Bởi vì hai người ngày đêm kiêm trình nên còn tới sớm hơn Kim Hoa Bà Bà một ngày. Các thuyền khác gần đây đều bị Minh giáo thu mua hoặc đuổi đi xa, chỉ còn lại một chiếc thuyền lớn. Kim Hoa Bà Bà đơn độc tới đây, không hề đắn đo chọn luôn chiếc thuyền này, sau khi trả rất hậu cho chủ thuyền liền giương buồm xuất phát.
Biển rộng mờ mịt như không có bến bờ, một chiếc thuyền lẻ loi hướng về phía Đông Nam. Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư sợ Kim Hoa Bà Bà nhận ra là người có võ công nên suốt ngày trốn dưới khoang đáy. Tống Thanh Thư dạy Trương Vô Kị Lăng Ba Vi Bộ, còn hắn cũng đem Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm học được từ Trương Tam Phong ra dạy y. Mặc dù kiếp trước Tống Thanh Thư từng xem qua chiêu thức Thái Cực quyền, nhưng chung quy không lĩnh ngộ được thâm sâu, bởi vậy ngày đêm chăm chỉ tập luyện. Trương Vô Kị dù ôm ý niệm thân cận y trong đầu, nhưng phát hiện Tống Thanh Thư toàn thân trên dưới không kẽ hở, buổi tối hắn muốn ôm y cùng ngủ thì lại ôm phải một cơ thể cứng ngắc nằm thẳng tắp, không chút nào thả lỏng khiến Trương Vô Kị không khỏi đau đầu.
Kì thực ra biển lần này không tiện dẫn theo người, chỉ sợ Kim Hoa Bà Bà nghi ngờ, bởi vậy Trương Vô Kị đi một mình cũng không sao. Nhưng hắn cùng sư huynh vất vả lắm mới có chút tiến triển ở đại đô Nguyên triều, hắn hi vọng lần rời bến này sẽ là cơ hội để tiến thêm một bước, dù sao rời xa trung thổ cũng có thể khiến Tống Thanh Thư buông lỏng lễ giáo ngăn cách trong lòng. Chỉ là Trương Vô Kị không nghĩ tới, sư huynh cư nhiên phớt lờ toàn bộ trêu đùa của hắn hất trở về, chỉ chuyên tâm học Thái Cực quyền cho thấu triệt, khiến hắn hối hận không thôi.
Suốt mấy ngày thuyền trực chỉ hướng nam. Khi đó đã là đầu đông, gió bấc thổi ***g lộng, cánh buồm no gió lướt đi thực nhanh. Ngày hôm đó chủ thuyền báo lại đã nhìn thấy bờ. Hai người nhìn ra ngoài, chỉ thấy cách đó vài dặm có một hòn đảo lớn cây cối xanh biếc, trên đó sừng sững vài tòa núi cao. Thuyền vừa cập bến, Kim Hoa Bà Bà khẩn cấp lên đảo. Trương Vô Kị biết Kim Hoa Bà Bà đã chi cho chủ thuyền không ít tiền bảo đợi ở đây vài ngày, liền phân phó bọn họ nghỉ ngơi, chính mình cùng Tống Thanh Thư chờ tới buổi tối ẩn vào bóng đêm lẻn lên đảo.
Chỉ thấy thời gian chừng một chén trà, hai người đi theo phương hướng Thù Nhi đã dặn, tới chân một ngọn núi trên đảo, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trên đỉnh núi một nóc nhà tranh tối thui không ánh đèn, Trương Vô Kị nghĩ thầm: “Nghĩa phụ đang ngủ sao?” Nhưng chợt nhớ ra: “Lão nhân gia hai mắt đã mù, còn cần đèn làm gì?”
Tống Thanh Thư cũng ngửa đầu nhìn đỉnh núi đen kịt: “Ngươi muốn gặp lại nghĩa phụ thế nào? Đứng đây hô to một tiếng: “Nghĩa phụ, ta đã trở về”?”
Trương Vô Kị cười hì hì nói: “Không, chúng ta len lén tới đó, dọa lão nhân gia một phen.”
Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị trước chín tuổi đều một mực ở bên Tạ Tốn, đối với hắn ỷ lại vô cùng, giờ đây xa cách mười năm mới gặp lại đương nhiên vui mừng khôn xiết. Thấy hắn vui vẻ như vậy, Tống Thanh Thư không khỏi bị lây nhiễm ít nhiều, cười nói: “Vậy đi thôi.”
Hai người đều mang nội công siêu tuyệt, chỉ chốc lát đã lên tới sườn núi, Tống Thanh Thư nhìn nhà tranh ở xa xa, liền ngừng cước bộ, ý bảo Trương Vô Kị một mình đi. Bọn họ nghĩa phụ tử gặp lại, y ở đó làm gì? Trương Vô Kị cũng hiểu ý tứ, khẩn cấp chạy về phía nhà tranh. Còn Tống Thanh Thư thì xoay mình ngắm cảnh biển đêm.
Lúc này trăng đã lên cao, sóng biển vỗ ì oạp cùng gió biển thổi nhè nhẹ, bầu trời dày đặc sao khiển Tống Thanh Thư không nhịn được ngây người. Mấy ngày nay y vẫn không ngừng tự hỏi, bản thân mình muốn có một cuộc sống như thế nào, thế nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án. Lúc này chợt cảm thấy phiêu du khắp nơi ngắm sơn hà mĩ cảnh, hình như cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Trương Vô Kị đã trưởng thành, có cuộc sống của chính mình. Hơn nữa cũng không giống như trong nguyên tác vướng phải phận đào hoa nữ nhi tình trường, hắn chuyên tâm phát triển Minh giáo, cứ như vậy ngày Nguyên triều bị lật đổ hẳn không còn xa. Tới lúc đó Trương Vô Kị sẽ đăng cơ làm hoàng đế sao?
Tống Thanh Thư tưởng tượng tới bộ dạng hắn mặc long bào, không khỏi có điểm buồn cười.
Bất quá bọn họ đều đã trưởng thành rồi, Trương Vô Kị có tương lai của Trương Vô Kị, vậy y cũng sẽ có tương lai của chính mình đi?
Nếu thế tương lai của y đang ở đâu nhỉ?
Tống Thanh Thư ngây ngốc nhìn cảnh đêm, đột nhiên phát giác sau lưng mình không xa đang có một người. Y không khỏi lạnh gáy, lấy võ công của y bây giờ tuy rằng chìm đắm trong suy tư nhưng có thể thần không hay quỷ không biết bị một người lặng lẽ tiếp cận như vậy, thực sự là toát mồ hôi lạnh. Y rất nhanh xoay người, phát hiện một thân hình cao lớn, y phục rách nát, dưới ánh trăng có thể thấy một đầu tóc xoăn vàng. Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía sau Tạ Tốn, nhưng lại không phát hiện thân ảnh Trương Vô Kị.
Tạ Tốn hừ lạnh một tiếng: “Xem ra tung tích Tạ mỗ, đã bị truyền bá trên giang hồ sao?”
Tống Thanh Thư cười khổ, xem ra vừa rồi Trương Vô Kị chạy lên đỉnh núi không gặp Tạ Tốn rồi, liền nói: “Tại hạ Tống Thanh Thư, thị bồi…” Y đang báo danh, bỗng cảm thấy một trận gió lạnh hung hăng ập tới, Tạ Tốn tay cầm Đồ Long Đao đang chém về hướng này.
Tống Thanh Thư thật không ngờ Tạ Tốn không nói hai lời đã động thủ, mà y lại vì đối phương là nghĩa phụ của Trương Vô Kị nên không phòng bị. Đồ Long đao làm từ huyền thuyết đen kịt không phản xạ ánh trăng, bởi vậy hoàn toàn không có dấu hiệu Tạ Tốn động thủ. Tống Thanh Thư bị đao phong sắc bén khiến cho hô hấp ngưng trệ, phía sau vừa vặn là vách núi không thể lui lại, chỉ có thể vội vàng vận Lăng Ba Vi Bộ mới miễn cưỡng tránh thoát một đao này.
Nhưng sau khi y dừng lại phía sau lưng Tạ Tốn, mới phát hiện mình đã nhầm. Y cho rằng tránh được một đao này, nhưng đau đớn truyền tới từ trên ngực nhắc nhở rằng y vẫn bị lưỡi đao đả thương. Đồ Long bảo đao, sắc bén uy mãnh, quả là như vậy.
Nhưng tống thanh thư tại tạ ơn tốn phía sau trạm định đích thời gian, mới biết được chính sai rồi. Hắn cho rằng hắn tránh khỏi giá một đao, thế nhưng trước ngực đích đau đớn nhắc nhở liễu hắn chính bị lưỡi dao hoa bị thương. Đồ Long bảo đao, phong duệ uy mãnh, quả là như vậy.
“Di? Tiểu tử ngươi từ nơi nào học được bộ pháp kì diệu như vậy?” Tạ Tốn một kích không trúng, không khỏi kinh ngạc, trở tay tiếp tục khí thế như bài sơn hải đảo công tới.
Tống Thanh Thư bưng ngực, vận Lăng Ba Vi Bộ tránh né. Lăng Ba Vi Bộ là thứ khinh công tinh diệu nhất trên đời, năm đó Đoàn Dự không chút võ công còn có thể dùng giễu cợt Nam Hải Ngạc Thần, nhưng điều kiện tiên quyết là Nam Hải Ngạc Thần phải không bị mù. Chỉ cần hắn nhắm hai mắt coi như người mù thì đầu Đoàn Dự sớm đã bị hắn lấy xuống. Nam Hải Ngạc Thần không phải người mù, nhưng Tạ Tốn thì phải. Kì thực nếu xếp thứ hạng thì đương đại không ai có thể mạnh hơn Tạ Tốn.
Bởi vậy Tống Thanh Thư tránh né phi thường khổ cực, Đồ Long đao sắc bén vô cùng, cho dù không để chạm phải nhưng đao phong cũng có thể gây thương tích. Đang lúc chật vật, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, vững vàng bảo hộ y ở phía sau, tay không kẹp lấy Đồ Long đao.
Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Trương Vô Kị tiểu tử này rút cuộc cũng tới.
“Sư huynh! Ngươi thế nào?” Trương Vô Kị khẩn trương, hắn đương nhiên phát hiện động tác mất tự nhiên của Tống Thanh Thư, nhưng không thể quay đầu lại nhìn.
Tống Thanh Thư cười khổ: “Cũng không phải đại thương gì. Tạ Tốn tiền bối, ngươi hình như là hiểu lầm cái gì, ta lần đầu tiên tới đảo này, ngươi có phải là nhầm lẫn ta với ai không? Hay là có ai mạo danh ta?” Thẳng tới lúc này y mới có cơ hội mở miệng, có thể thấy một màn đấu vừa rồi diễn ra với tốc độ như thế nào. Tống Thanh Thư hồi tưởng lại, rõ ràng lúc đầu đang hảo hảo, y vừa báo danh thì Tạ Tốn liền động thủ, có thể thấy vấn đề nằm ở cái tên này.
Tạ Tốn hừ lạnh, thu đao lại lạnh lùng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Bấm vào đây nào ^^~