Đệ tứ thập tứ chương: Đùa với lửa
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Giống như trong nguyên tác, sau khi Trương Vô Kị báo danh Tạ Tốn cũng chưa tin ngay, nhưng tới khi Trương Vô Kị đọc ra quyền phổ Thất Thương quyền, Tạ Tốn liền không thể kiềm nén lão lệ tung hoành.
Song phương cởi bỏ hiểu lầm, Tạ Tốn nhân tiện nói ra nguyên nhân. Quả nhiên như Tống Thanh Thư đoán, mấy tháng trước có một thanh niên nhân đi tới Linh Xà đảo, đối Tạ Tốn tự xưng là Tống Thanh Thư, sư huynh của Trương Vô Kị, không chỉ mang tới tin tức cùng lời nhắn của Trương Vô Kị mà còn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tín nhiệm của hắn. Nếu không phải từ sau khi bị mù các giác quan của Tạ Tốn đều linh mẫn hơn hẳn thường nhân thì sớm đã bị y kê đơn độc chết rồi. Người nọ sau khi thấy gian kế bại lộ liền trốn khỏi Linh Xà đảo.
Bởi vậy khi Tạ Tốn nghe tới cái tên Tống Thanh Thư liền cho rằng có bẫy rập, không nói hai lời huy đao chém tới.
“Tống thiếu hiệp, lão phu lỡ tay đả thương ngươi, ngươi chém lại ta đi!” Tạ Tốn không muốn mắc nợ ai bao giờ, lập tức nói.
Tống Thanh Thư mặt đầy hắc tuyến, y thực sự có thể chém lại sao? “Tạ Tốn lão tiền bối cứ nói đùa, vãn bối chỉ bị vết thương nhẹ thôi, không sao không sao.”
Trương Vô Kị mà bởi vì biến cố này mà tạm gác việc hàn huyên với Tạ Tốn sang một bên, ôm lấy Tống Thanh Thư hướng thẳng tới nhà tranh trên đỉnh núi. Tống Thanh Thư rất muốn nói y không phải bị thương ở chân a, có thể tự mình đi được. Nhưng nghĩ tới Tạ Tốn thì không thể nhìn thấy tình cảnh này, lúc ở trên Quang Minh đỉnh bị thương cũng bị Trương Vô Kị ôm tới ôm lui thành quen, nên không nói thêm gì nữa.
Trương Vô Kị thật vất vả mới tìm được đèn dầu và đá lửa trong nhà tranh, đốt đèn lên rồi xé bỏ y phục Tống Thanh Thư, vừa nhìn liền hít một ngụm lương khí.
Vết thương tuy rằng không sâu, nhưng bảo đao chí tôn há chỉ là lời đồn? Chỉ thấy trên ***g ngực trắng nõn như bạch ngọc của Tống Thanh Thư, từ ngực bên phải kéo dài tới tận hông bên trái là một vết thương máu chảy đầm đìa.
Tống Thanh Thư tự nhìn cũng bị dọa một phen, bất quá cảm giác được vết thương cũng không sâu tới xương, thầm nghĩ mà sợ. Nếu khi nãy y chỉ chậm nửa bước e rằng đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi.
Rốt cục là ai mạo danh y? Cái tên đầu tiên hiện lên trong óc Tống Thanh Thư, chính là Vương Bảo Bảo.
Thế nhưng thời gian đó y đang bị nhốt trong Vạn An tự, Vương Bảo Bảo cũng đang mải mê chuyện triều đình, lẽ nào vẫn còn rỗi rãi tới đây lừa gạt Đồ Long đao của Tạ Tốn?
Có lẽ là Trần Hữu Lượng của Cái Bang chăng? Hắn là đồ đệ của Thành Côn, không ai có thể hiểu rõ tính tình Tạ Tốn hơn Thành Côn, cho nên mới có thể lừa Tạ Tốn cảnh giác xoay vòng vòng như vậy. Ai, về phần ân oán giữa Thành Côn cùng Tạ Tốn, y tuy biết rõ nhưng cũng không thể nói gì. Có nhân tất có quả, kẻ ác sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi.
Trương Vô Kị nhanh chóng tìm một chiếc khăn sạch sẽ lau miệng vết thương cho y, cả người khẩn trương tới mức cực độ.
“Vô Kị, ngăn tủ bên phải có chút thuốc trị thương, ngươi dùng cho Tống thiếu hiệp đi. Dược này do Tiểu Chiêu nha đầu đưa tới, nàng tâm địa thiện lương, thuốc trị thương hẳn là đồ thật.” Tạ Tốn lúc này cũng về tới nhà tranh, cầm Đồ Long đao ngồi một bên.
Tống Thanh Thư nghe mà sửng sốt, nguyên lai Tiểu Chiêu đã nhận thức Kim Hoa bà bà, đồng thời ở lại Linh Xà đảo. Xem ra Tiểu Chiêu cũng đi Quang Minh đỉnh, nhưng không tìm được tâm pháp Càn Khôn Đại Nã Di.
Trương Vô Kị nhanh chóng mở lọ dược ra xem, cố ý xác nhận xem có phải thuốc trị thương thực không, rồi mới cẩn cẩn dực dực bôi lên vết thương của Trương Vô Kị.
Kì thực vết thương của Tống Thanh Thư chỉ là ngoài da, vừa thượng dược máu liền ngưng chảy, nhưng Trương Vô Kị vẫn lo lắng, còn bôi đi bôi lại nữa.
Tống Thanh Thư nhìn Trương Vô Kị đang cúi đầu, cảm thấy được hắn đang sinh khí, nhưng lại không biết vì sao hắn sinh khí. Bất quá thượng dược thế cũng đủ lắm rồi, liền đưa tay ngăn hắn tiếp tục bôi bôi nữa.
Trương Vô Kị quả thực sinh khí, không phải sinh khí nghĩa phụ đả thương sư huynh, hắn sinh khí chính mình, cho dù bồi bên sư huynh vẫn để y bị thương. Một đoàn lửa giận này không có chỗ phát tiết, lúc này Tống Thanh Thư vừa đưa tay lên ngăn cản, hắn càng muốn tiếp tục, hai người so chiêu trong một không gian nhỏ xíu, bàn tay Trương Vô Kị vừa lật, vô tình xẹt qua một điểm nào đó trước ngực Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Trương Vô Kị giống như phát hiện ra thứ gì đó hảo ngoạn, liền đè lại hai tay Tống Thanh Thanh, chớp chớp mắt trêu tức y, rồi dưới ánh nhìn kinh hãi của Tống Thanh Thư cúi đầu vươn đầu lưỡi khẽ liếm quả thù du hồng hồng nổi lên trước ngực
Tống Thanh Thư hút một ngụm lương khí, vừa định tức giận mắng y làm càn, chợt nhấc đầu phát hiện Tạ Tốn còn đang yên ổn ngồi đối diện, hai mắt tối om nhìn chằm chằm chằm vào y. Cho dù Tống Thanh Thư biết rõ Tạ Tốn nhìn không thấy một màn này cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai. Chỉ là Tạ Tốn tuy rằng nhìn không thấy, nhưng thính giác linh mẫn tới cực điểm, Tống Thanh Thư đành đem mắng mỏ Trương Vô Kị đã ra tới miệng nuốt trở về. Y nguyên bản kì vọng có thể giãy khỏi Trương Vô Kị, nhưng bi ai phát hiện nội lực hai người cách nhau hàng dặm, chỉ đành cố gắng bình ổn hô hấp, không bày ra bất kì phản ứng gì, mong sao Trương Vô Kị giống như mấy hôm trước, thấy không thú vị liền tự rút lui.
Thế nhưng Tống Thanh Thư đã đánh giá quá cao định lực của mình, mấy ngày trước y có thể chống đỡ tập kích của Trương Vô Kị là bởi vì Trương Vô Kị vẫn luôn tôn kính những lời lẽ cự tuyệt nghiêm khắc của y, chỉ cần Tống Thanh Thư nâng mặt giáo huấn thì hắn liền không dám tiến thêm một bước nữa. Hiện tại Tống Thanh Thư ngại có Tạ Tốn ở đây, đương nhiên không thể nói gì, càng ẩn nhẫn càng khiến Trương Vô Kị không thèm kiêng nể.
Trương Vô Kị kì thực cũng không dám làm ra hành động gì quá phận, hai tay hắn phải giữ lấy hai tay sư huynh, bởi vậy chỉ môi lưỡi có thể sử dụng. Khi đầu lưỡi xảo quyệt xẹt qua trước ngực Tống Thanh Thư, hắn cảm nhận được thân thể sư huynh đang run lên khẩn trương cùng ẩn nhẫn, cảm thấy thực thành tựu, càng ra sức tiếp tục.
Trương Vô Kị cũng không tin sư huynh đối với hắn một điểm cảm giác cũng không có, bằng không sẽ không hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho hành động của hắn như vậy. Trương Vô Kị biết sư huynh bản chất là một con rùa, tình nguyện chui vào mai cứng cũng không chịu đối mặt chuyện tình phức tạp. Đừng nói tới trên phương diện tình cảm y từ nhỏ đã rất bị động, nếu hắn không chủ động một chút thì sư huynh sớm bị đã người khác đoạt mất rồi.
Vừa nghĩ tới lần Vương Bảo Bảo hạ dược sư huynh, Trương Vô Kị biết nói dối sư huynh rằng mình cũng trúng hương là rất không đúng. Nhưng nếu cho hắn được chọn lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Sư huynh… Y kì thực không tin giữa nam nhân với nam nhân cũng có thể tồn tại tình ái… Trương Vô Kị tin tưởng, trong đáy lòng mỗi người bọn họ, tối trọng yếu chỉ có lẫn nhau. Nhưng hắn xác định tình cảm của chính mình, còn sư huynh lại cự tuyệt đối mặt.
Trương Vô Kị nghĩ tới những năm gần đây hắn đối với sư huynh khổ luyến, nghĩ thầm nhất định phải tìm một thời cơ hảo hảo thổ lộ cùng y. Kì thực trước đây hắn đã thổ lộ với sư huynh vô số lần, nhưng đều bị sư huynh coi như mấy lời trẻ con… Trương Vô Kị càng nghĩ càng ủy khuất, động tác càng thêm phần quá phận.
Tống Thanh Thư bị hắn khiến cho gần như muốn điên rồi, y không ngừng khắc chế mình không nên thốt ra những lời mắng mỏ tức giận, chính là sợ rằng những lời đó vừa ra khỏi miệng liền biến thành rên rỉ *** đãng. Cái loại khoái cảm kì lạ này cùng đau nhức truyền tới từ vết thương trên ngực hòa quyện cùng nhau, hơn nữa bên cạnh còn có người, cùng với nguy cơ tùy thời đều có thể bị phát hiện hình thành một loại cảm giác điên cuồng khó có thể diễn tả bằng lời.
Y chỉ có thể ngửa đầu về sau, chờ đợi tới khi có thể thoát khỏi kiềm chế của Trương Vô Kị, nhưng chợt cảm giác được môi lưỡi ấm nóng của hắn thuận thế từ rốn di chuyển dần xuống, cả kinh tới suýt nhảy dựng lên.
“Vô Kị, sư huynh ngươi có phải rất đau không? Ngươi thượng dược nhẹ nhẹ chút. Ai, tay chân đại nam nhân đúng là không có ôn nhu, nếu không chờ tới trời sáng lúc Tiểu Chiêu tới, để nàng thượng dược cho sư huynh ngươi cũng được.” Tạ Tốn bỗng nhiên cất tiếng.
Thân thể Tống Thanh Thư lập tức cứng lại.
Lúc này Trương Vô Kị cũng ngẩng đầu lên, hướng y cười ái muội, sau đó nói: “Nghĩa phụ, sư huynh ta là một đại nam nhân, sao có thể để một nữ tử thượng dược?” Dứt lời cũng hiểu không thể tiếp tục được nữa, liền tiếc nuối đứng lên.
Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mặc lại y phục lên người, quay đầu đi không thèm nhìn Trương Vô Kị nữa.
Trương Vô Kị thấy vậy giã gãi đầu, thầm nghĩ hắn nhất thời hứng trí chơi đùa với lửa, hẳn là sư huynh lại tức giận rồi. Hắn rất tự giác không đổ thêm dầu vào, mà hướng Tạ Tốn vui vẻ nói: “Nghĩa phụ, chúng ta đã mười năm không gặp, ra ngoài tâm sự chút đi. Để sư huynh ta lại đây nghỉ ngơi.”
“Hảo!” Tạ Tốn nguyên bản lo lắng Trương Vô Kị sinh khí vì sư huynh bị hắn đả thương, nhưng không hiểu sao tâm tình đột nhiên tốt lên, lập tức cầm Đồ Long đao bước ra khỏi nhà tranh.
Hai người chia cách đã lâu, Trương Vô Kị kể lại cho Tạ Tốn chuyện đã phát sinh trong mấy năm nay, đồng thời cũng nói trong di thư của Dương Đỉnh Thiên muốn đem chức vị giáo chủ Minh giáo truyền cho Tạ Tốn. Tạ Tốn thở dài nói mình nghiệp chướng nặng nề, hai mắt đã mù, đương nhiên không thể kế thừa chức giáo chủ. Trương Vô Kị lại kiên trì muốn đón hắn quay về trung thổ, Tạ Tốn suy nghĩ hồi lâu rồi đồng ý. Những năm gần đây hắn ẩn cư hoang đảo, tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, chờ sau khi tính hết nợ cũ với Thành Côn rồi cũng muốn chờ xem quả báo của bản thân.
Trương Vô Kị quay lại nhà tranh, phát hiện Tống Thanh Thư vẫn ngồi nguyên đó, không khỏi hạ giọng ôn nhu: “Sư huynh, nghĩa phụ đồng ý cùng chúng ta quay về trung thổ rồi, bất quá lão nhân gia kiên trì muốn cáo biệt Kim Hoa Bà Bà, ta đưa ngươi quay về thuyền sau đó theo nghĩa phụ đi cáo biệt người ta.”
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, tối nay hẳn cũng không có trùng hợp tới mức gặp phải Ba Tư sứ giả. Hơn nữa chuyện tình của tổng đàn Ba Tư là số mệnh của Kim Hoa Bà Bà cùng Tiểu Chiêu, một ngoại nhân như y không thể can thiệp, mà có can thiệp cũng không được. Liền gật gật đầu, thản nhiên nói: “Cũng tốt.”
Trương Vô Kị cùng y trở lại thuyền, sau đó bồi Tạ Tốn đi từ biệt Kim Hoa Bà Bà. Bà ta đương nhiên không muốn thả người, nhưng có Trương Vô Kị ở đó nên không cam lòng mấy cũng đành nói câu sau này còn gặp lại. Trương Vô Kị cùng Tạ Tốn lên thuyền, một khắc cũng không dừng cho chủ thuyền giương buồm xuất phát ngay, an bài nghĩa phụ nghỉ ngơi xong xuôi rồi nhanh chóng chạy đi tìm sư huynh.
“Sư huynh?” Trương Vô Kị đẩy cửa khoang thuyền, mới phát hiện bên trong không có thắp đèn. Tống Thanh Thư lẳng lặng ngồi đó, gương mặt không chút cảm xúc.
Trương Vô Kị trong lòng thầm kêu không xong, khi nãy trên đảo ngoạn hỏa quá tay rồi, sư huynh cực kì tức giận.
“Ngươi lại đây, chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói.
Bấm vào đây nào ^^~