Thanh Thư Vô Kị

Chương 45: Chương 45




Đệ tứ thập ngũ chương: Thổ lộ

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Trương Vô Kị thấp thỏm bất an ngồi xuống ghế dựa trong khoang thuyền, đối diện hắn là Tống Thanh Thư sắc diện bình tĩnh, căn bản nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng bằng hiểu biết nhiều năm của hắn với sư huynh, chỉ sợ y đang cực kì cực kì sinh khí.

Hai người đối mặt trầm mặc hồi lâu, Tống Thanh Thư rốt cục nhàn nhạt cất lời: “Vô Kị, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Trương Vô Kị nghiêm túc gật gật đầu: “Biết, ta thích sư huynh, bởi vậy kìm lòng không đậu, sư huynh đừng cho rằng ta trêu đùa ngươi.”

Tống Thanh Thư bị ánh mắt chân thành của hắn làm cho hoảng sợ, y xác thực cho rằng Trương Vô Kị bất quá trêu đùa y thôi, bởi vậy định bụng nói cho rõ ràng với hắn. Nhưng y tuyệt đối không ngờ lại được nghe một đáp án như vậy. Tống Thanh Thư xấu hổ quát khẽ: “Hồ đồ, ngươi biết cái gì gọi là thích không? Loại sự tình này… chỉ có nam nhân nói với nữ nhân, ngươi coi ta là nữ nhân sao?”

“Không, sư huynh trong lòng ta chính là sư huynh.” Trương Vô Kị liếm liếm môi, cười đến là gian xảo: “Sư huynh nếu cũng như vậy với Vô Kị, Vô Kị mừng còn không kịp a!”

“Ngươi!” Tống Thanh Thư bị mấy lời hạ lưu của hắn khiến cho không thốt nên lời. Y vốn định thao thao bất tuyệt thuyết giáo, hiện giờ một chữ cũng không rặn ra được.

Trương Vô Kị đứng lên khỏi ghế, đi tới trước Tống Thanh Thư khuỵu một gối xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt y, chậm rãi tuôn từng chữ từng chữ: “Sư huynh, ta thích ngươi, từ rất lâu rất lâu rồi. Ta chán ghét ngươi cười với những người khác, chán ghét bọn họ tiếp cận ngươi, bất kể là Chu Chỉ Nhược hay Vương Bảo Bảo hay hoàng sam nữ tử kia, ta chưa từng nghĩ sẽ đem ngươi tặng cho người khác. Những chuyện ta làm với ngươi, cũng chưa từng nghĩ sẽ đối với người khác như vậy.”

Tống Thanh Thư cũng không rõ tới tột cùng trong lòng mình đang có tư vị gì, lần đầu tiên có người trịnh trọng nói với y như vậy, lần đầu tiên được người khác yêu thương như thế, nhưng, người này cũng là sư đệ của y. Tống Thanh Thư quay đầu tránh đi ánh mắt của Trương Vô Kị, khẽ ho một tiếng: “Vô Kị, tất cả đều chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi, đêm đó tại đại đô là do chúng ta trúng hương…”

“Không, là sư huynh ngươi trúng hương.” Trương Vô Kị ngắt lời Tống Thanh Thư, “Thời điểm ta tiến vào phòng đã nhận thấy hương này khác thường, dập tắt luôn rồi.”

Tống Thanh Thư ngẩn ra, quay đầu lại nhìn hắn với một vẻ khó tin. Hắn vừa nói gì cơ?

Trương Vô Kị hớn hở tươi cười: “Đúng vậy, sư huynh, ta không có trúng xuân dược, ngươi mới chính là xuân dược của ta.”

Tống Thanh Thư ngây ngốc nhìn hắn, tuy lúc này Trương Vô Kị không chạm tới một ngón tay của y, nhưng gương mặt y không hiểu sao bắt đầu đỏ lên. Y nhớ tới cái đêm hoang đường kia, nguyên lai bộ dáng quẫn bách của y đều bị hắn nhìn thấy hết… Hắn… Hắn…

Trương Vô Kị vội vàng đè hai chân Tống Thanh Thư lại, ngăn chặn ý niệm muốn rời đi trong đầu y, “Sư huynh, những lời Vô Kị nói đều là thật tâm, ta cả đời này không muốn một ai khác, chỉ muốn có sư huynh.”

Đầu óc Tống Thanh Thư đã rối lên như bòng bong, ảo não nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chúng ta sao lại có thể… Hai nam nhân đâu thể như vậy? Người khác sẽ nghĩ thế nào? Ngươi…”

“Sư huynh, ta mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ta chỉ muốn biết sư huynh ngươi nghĩ thế nào thôi.” Trương Vô Kị thẳng thắn ngắt lời y.

“Ta chưa từng nghĩ tới…” Tống Thanh Thư vặn vẹo tay, nghe tiếng sóng biển cuồn cuộn trong đêm khuya, y còn chưa rõ tại sao giữa hai người lại biến thành loại tình huống này.

“Vậy hiện tại sư huynh nghĩ đi.” Trương Vô Kị không cho phép Tống Thanh Thư trốn tránh, hắn hiểu rõ tính cách của sư huynh, nếu một ngày gặp phải chuyện tình khó hiểu, hay là không muốn đối mặt, y thà rằng quên luôn chứ không nguyện ý nghĩ tới. Trương Vô Kị nhìn cặp mày dài xinh đẹp của sư huynh nhăn lại, trái tim cũng theo đó mà co rúm.

“Vô Kị, hai người chúng ta đều cần bình tĩnh lại, ngươi để ta… ngươi để ta hảo hảo suy ngẫm một chút.” Tống Thanh Thư cuối cùng thở dài, y không thể nói, bởi vì chỉ cần có Trương Vô Kị bên cạnh đã ảnh hưởng tới năng lực suy nghĩ bình thường của y rồi.

Trương Vô Kị vừa thất vọng lại vừa hi vọng, thất vọng vì sư huynh không trực tiếp trả lời hắn, lại ngập tràn hi vọng vì sư huynh không có cự tuyệt.

Đây là nói, trong lòng sư huynh cũng không phải không có hắn a?

Trương Vô Kị dù không cam lòng, nhưng cũng biết không thể bức bách sư huynh quá mức, chỉ đành đứng lên, trước khi ra ngoài còn không quên căn dặn: “Sư huynh, nhớ phải hảo hảo ngẫm nghĩ đó!”

“Ân.” Trả lời hắn chính là thanh âm hoang mang của Tống Thanh Thư.

——————————-

Kể từ đêm hai người nói chuyện trong khoang thuyền, Trương Vô Kị gần như không tiếp xúc với Tống Thanh Thư. Phần vì đã đáp ứng cấp cho mỗi người không gian riêng để suy nghĩ, phần vì xa cách nghĩa phụ Tạ Tốn đã rất lâu nên có thật nhiều chuyện để nói, thời gian thấm thoắt như thoi đưa. Sau khi cập bến, Tống Thanh Thư đề nghị Trương Vô Kị cùng Tạ Tốn về tổng đàn Minh giáo, còn mình quay về Võ Đang sơn gặp thái sư phụ.

Trương Vô Kị dù trong lòng không muốn, nhưng cũng biết để sư huynh đi cùng hắn thì còn nguy hiểm hơn. Nghĩa phụ Tạ Tốn nhiều năm trước kết hạ rất nhiều cừu gia, hơn nữa một “Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long” dọc đường không biết sẽ dấy thêm bao nhiêu phong ba nữa. Nghĩ như vậy, liền không muốn kéo thêm sư huynh vào. Lúc từ biệt ngại xung quanh có nhiều người, Trương Vô Kị chỉ có thể nghiêm túc hứa hẹn chờ sự vụ Minh giáo xong xuôi liền tới Võ Đang tìm y.

Tống Thanh Thư hàm hàm hồ hồ đáp ứng rồi một mình lên ngựa hướng tới Võ Đang, cũng không biết Trương Vô Kị đứng ngây ra đó nhìn theo y hồi lâu, thẳng tới khi không thấy bóng dáng nữa vẫn còn nhìn.

“Vô Kị, ngươi muốn nhìn tới khi nào a? Cũng không phải nương tử của ngươi.” Tạ Tốn cười ha ha trêu chọc.

Mí mắt Trương Vô Kị nháy liên tục, chỉ cảm thấy lần này cùng sư huynh biệt ly có điểm không thích hợp. Trước kia mỗi lần hai người chia tay, mặc kệ đi đã bao xa, sư huynh cũng mượn cớ gì đó quay đầu lại liếc hắn một cái. Thế nhưng lần này, hắn nhìn theo thẳng tới khi bóng lưng kia mất dạng cũng không thấy y quay đầu lại.

“Ha ha, chỉ là nghĩ chút chuyện tới nhập thần. Nghĩa phụ, chúng ta đi thôi.” Trương Vô Kị thầm nghĩ, có lẽ chỉ là mình đa tâm.

Hắn cùng Tống Thanh Thư cách biệt lần này là nửa năm. Minh giáo ngày càng lớn mạnh, phía đông Hàn Sơn Đồng tại Hoài Tứ chiếm được Đại Thành, phía tây Từ Thọ Huy ở Ngạc Bắc, Dự Nam cũng liên tiếp đánh bại Nguyên binh. Trương Vô Kị sự vụ ngày càng bận rộn, chờ tới trước đại thọ Trương Tam Phong, hắn mới rút được chút thời gian, đem sự tình tạm giao phó cho Dương Tiêu, một mình đi tới Võ Đang sơn.

Lên tới sườn núi, hắn ẩn ẩn thấy lầu các thấp thoáng giữa tán lá xa xa, nghĩ tới lập tức sẽ được gặp lại sư huynh, Trương Vô Kị không thể khống chế được nội tâm vui sướng, vận khinh công tung mình lướt nhanh, rất nhiều Võ Đang môn nhân chỉ thấy một cơn gió màu xanh thổi qua, còn hoài nghi giữa ban ngày nhìn thấy quỷ.

Trương Vô Kị chỉ muốn xông thẳng vào Tử Tiêu cung, nhưng chợt sửng sốt dừng bước, nhìn chữ hỉ cùng đèn ***g đỏ treo khắp nơi, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất tường.

Vừa vặn Thanh Phong đi ngang qua, thấy Trương Vô Kị liền hớn hở cười nói: “Tiểu sư thúc, ngươi về thật đúng lúc nha, ngày mai Thanh Thư sư thúc sẽ thành thân, y còn nói sợ ảnh hưởng tới sự vụ của ngươi nên không cho thông báo. Hi hi, kì thực ngươi vẫn biết ngày mai y thành hôn a, muốn cấp cho y một trận kinh hỉ?”

Gương mặt Trương Vô Kị âm trầm tới đáng sợ, hắn chộp lấy cổ tay Thanh Phong, đột nhiên biến sắc: “Y muốn thành hôn? Với ai?”

Thanh Phong bị hắn siết tới muốn gãy tay, đau tới nhe răng trợn mắt: “Là.. Là Chu cô nương… của phái Nga Mi… Ai u! Tiểu sư thúc, ngươi mau buông tay!”

“Vô Kị, ngươi mau buông tay.” Tống Thanh Thư từ Tử Tiêu cung bước ra, nhàn nhạt nói.

Trương Vô Kị theo phản xạ buông tay Thanh Phong, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư đang đứng trên cao.

Sư huynh của hắn vẫn thanh khiết xuất trần như vậy, nhưng khi nhìn tới thần sắc bình thản trên gương mặt y, trong lòng Trương Vô Kị bỗng dâng lên một cỗ tức giận ngập trời.

—————————————-

*thở dài” tội nghiệp Vô Kị…

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.