Thanh Thư Vô Kị

Chương 46: Chương 46




Đệ tứ thập lục chương: Đêm trước thành thân

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Lúc này Tống Thanh Thư liếc thấy Trương Vô Kị cũng là cả kinh, ngày đó y rời bến cũng không trực tiếp quay về Võ Đang, trái lại tâm phiền ý loạn du đãng giang hồ suốt mấy tháng, thẳng tới mười ngày trước mới quay về.

Hôn sự với Chu Chỉ Nhược cũng là sau khi trở về mới định, Tống Thanh Thư không muốn làm rình rang, không mời giang hồ nhân sĩ, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái cũng không mời. Về sau y mới biết được tại Vạn An tự Chu Chỉ Nhược đã trả lại thiết chỉ cho Diệt Tuyệt sư thái, trên danh nghĩa vẫn là đồ đệ của bà ta nhưng thực tế cũng không khác phản đồ bao nhiêu.

Trương Vô Kị ngửa đầu nhìn Tống Thanh Thư diện vô biểu tình, hai nắm tay siết càng chặt.

Y không phải nói sẽ hảo hảo ngẫm lại sao? Y không phải nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ sao? Lẽ nào kết quả mà y nghĩ được, lại là không thèm hé răng đi thành thân cùng người khác?

Từ đáy lòng Trương Vô Kị dâng lên một loại cảm giác bị phản bội, hắn không nói hai lời xông lên bậc thang, muốn kéo Tống Thanh Thư li khai, hảo hảo nói chuyện.

Tống Thanh Thư thấy hắn hung hăng xông tới, theo phản xạ lùi về sau một bước. Trương Vô Kị thấy y cư nhiên còn dám tránh, càng nhún mình tới, hai người một lui về sau một tiến lên trước, song song sử ra Lăng Ba Vi Bộ, một đạo thanh ảnh một đạo bạch ảnh truy đuổi nhau tại sân rộng trước Tử Tiêu cung.

Lăng Ba Vi Bộ của Trương Vô Kị tuy rằng do Tống Thanh Thư dạy, nhưng bởi có Cửu Dương thần công thâm hậu, sau vài chục bước liền chặn trước Tống Thanh Thư, vươn tới túm lấy cổ tay y. Tống Thanh Thư trở mình sử một chiêu Như Phong Tự Bế trong Thái Cực quyền để ngăn hắn. Trương Vô Kị chau mày, cũng sử ra một chiêu Vân Thủ Triền trong Thái Cực quyền, kể từ sau đó hai người liền dùng Thái Cực quyền giao thủ.

Từ khi hai người trở thành sư huynh đệ tới nay đã luận bàn vô số lần, nhưng chính thức giao thủ thì đây là lần đầu tiên. Hai người cùng ăn ý chỉ sử dụng Thái Cực quyền kết hợp với nội công thâm hậu, chiêu thức đánh ra như lưu thủy hành vân, tiêu sái vô cùng, nhất thời thu hút không ít Võ Đang đệ tử đứng xem.

Ai cũng biết Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư là thiếu hiệp nổi danh giang hồ, một trận trên Quang Minh đỉnh kia đã dương uy khắp chốn, nhưng trong đám đệ tử Võ Đang không có mấy ai đã gặp qua hai người xuất thủ. Một trận giao đấu này liền khiến bọn họ hoa cả mắt, cơ hồ chớp mắt cũng luyến tiếc.

Tống Thanh Thư bị Trương Vô Kị bức tới phát giận, nghĩ thầm y đường đường một nam tử hán mà từ nhỏ tới lớn bị sư đệ áp bức tới không xoay nổi mình, loại nghẹn khuất không nói nên lời này khiến người ta thực sự khó chịu, không đánh cho hắn mấy quyền thì không xong. Tống Thanh Thư nghiêm túc như vậy, Trương Vô Kị cũng không dám lơ là, sư huynh hắn có Bắc Minh thần công, tuy nội lực không thể so sánh với hắn nhưng lại hơn một điểm khinh xảo biến hóa, hắn mà không tập trung tinh thần thì chỉ có mất mặt.

Bất quá trong lòng Trương Vô Kị cũng tức giận, sư huynh đổi hảo với hắn nhiều năm như vậy, nội công suýt bị phế bỏ, chịu đựng tai ương rơi xuống vực, nỗi khổ gãy chân thậm chí mấy ngày trước còn bị Đồ Long đao đả thương mà cũng chưa từng nói nặng với hắn nửa lời, bây giờ chỉ vì một Chu Chỉ Nhược kia mà không tiếc cùng hắn xuất thủ. Lẽ nào y thực sự muốn thành thân với nữ nhân kia sao?

Lồng ngực hai người đều bừng bừng lửa giận, Thái Cực quyền xuất ra lại đẹp tới cực điểm, bốn cánh tay ngươi tiến ta lui, ngươi thu ta phát, nếu không phải trong đó có ẩn tàng nội lực thâm hậu khiến y phục hai người cùng phình lên như cái trống, người ngoài chắc chỉ cho rằng hai sư huynh đệ đang luận bàn chiêu thức.

“Hai người các ngươi mau dừng tay!”

Tiếng thét phẫn nộ của Tống Viễn Kiều bỗng vang lên, Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị đều có chút sửng sốt, chiêu thức còn chưa kịp thu hồi đã bị kéo lui về sau tách rời nhau ra.

Tống Thanh Thư nhìn lên, phát hiện chính mình bị Trương Tùng Khê lôi kéo, Trương Vô Kị bị Du Liên Châu túm tay, mà xung quanh thì vây đầy người, chẳng riêng gì Võ Đang chư hiệp mà còn kinh động tới cả Trương Tam Phong. Lão nhân gia đưa tay vuốt vuốt chòm râu, tiếu ý dào dạt nhìn bọn họ, cười tủm tỉm: “Không tồi a, Thái Cực quyền đánh thật không tồi.”

Trương Vô Kị vội vàng chỉnh trang lại y phục, khom người nói: “Vô Kị bái kiến thái sư phụ.”

Trương Tam Phong cười nói: “Trở về thật đúng lúc, tham dự hôn lễ của sư huynh ngươi. Nga, Viễn Kiều, sư huynh đệ bọn họ muốn luận bàn võ nghệ thì cứ để bọn họ luận bàn đi! Đợi tới ngày mai chỉ sợ cũng không có đâu ra thời gian.”

Trên mặt Tống Viễn Kiều cùng Võ Đang chư hiệp đều có chút xấu hổ, sao sư phụ lại cổ vũ cho hai tiểu tử này vung tay? Bọn họ nghe được bẩm báo từ Thanh Phong đều cho rằng Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị so chiêu là vì tranh giành Chu Chỉ Nhược a.

Trương Vô Kị nghe Trương Tam Phong nhắc tới hôn lễ, trong lòng không khỏi đau xót, nghĩ thầm sư huynh vì cái hôn lễ này mà không tiếc cùng hắn xuất thủ liền mất hết hi vọng, càng không muốn nhìn thấy Tống Thanh Thư mặc tân lang mãng bào, cúi đầu buồn bực không vui nói: “Thái sư phụ, thấy lão nhân gia người tinh thần quắc thước, ta liền an tâm. Về phần ngày mai… Ta phải rời đi.” Dứt lời khom người cúi chào, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư lần cuối rồi định cứ như vậy xoay người rời đi.

Mọi người đều ngây ra, nhất là Tống Thanh Thư. Một cái nhìn cuối cùng của Trương Vô Kị kia, Tống Thanh Thư tinh ý thấy được vành mắt ửng đỏ của hắn, trái tim như bị đấm mạnh một quyền, tức giận khi nãy dâng lên giờ tan biến không còn một mảnh, bất đắc dĩ thở dài: “Vô Kị, ngươi đừng đi vội, lưu lại đây.”

Một lời đó của y vừa thốt ra, thân hình của Trương Vô Kị liền khựng lại, nhưng cũng không có quay đầu, giống như còn đang đấu tranh rốt cuộc nên ở hay đi.

Tống Thanh Thư chậm rãi nhắm mắt, thầm hận bản thân không dứt khoát nổi với hắn, rồi lập tức bước qua đó túm tay áo Trương Vô Kị lôi hắn về phía hậu viện, còn không quên quay đầu lại nói với Tống Viễn Kiều: “Phụ thân, chúng ta không có việc gì, không cần lo lắng.”

Đám người Tống Viễn Kiều thấy hai sư huynh đệ đã huề nhau thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bọn họ không muốn nhìn ai trong hai người thụ thương. Về phần chuyện tình cảm, nếu Chu Chỉ Nhược đã chọn Tống Thanh Thư thì Trương Vô Kị hẳn sớm hết hi vọng. Đương nhiên không ai có thể ngờ tới người Trương Vô Kị chung tình cư nhiên là sư huynh của hắn.

———————————-

Tống Thanh Thư vẫn lôi kéo Trương Vô Kị tới viện tử y đang trụ, Trương Vô Kị vừa ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện đây chính là viện tử năm đó hai người ở chung, mỗi cành cây mỗi nhánh cỏ đều không khác xưa mấy, thậm chí trên tường đá vẫn còn dấu vết năm đó bọn họ so chiều cao.

Tống Thanh Thư vừa quay đầu, phát hiện Trương Vô Kị đang ngây ngốc nhìn mấy vết vạch, cười nói: “Không nghĩ tới, chớp mắt ngươi đã cao hơn ta nửa cái đầu. Ta vẫn còn nhớ rõ năm đó ngươi cứ hỏi mãi bao giờ mới có thể cao lớn như ta.”

Trương Vô Kị chỉ cảm thấy vành mắt chua xót, những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn chính là hai năm trúng hàn độc cùng sư huynh trên núi Võ Đang. Tuy rằng phải chịu hàn độc hành hạ, nhưng hắn có sư huynh ở bên, tuy rằng phụ mẫu chết thảm, nhưng có thái sư phụ cùng các sư thúc sư bá yêu thương hắn…

“Tới đây, cùng ta uống vài chén.” Tống Thanh Thư quay về phòng mang ra một vò rượu cùng hai cái chén, hướng Trương Vô Kị quơ quơ, ngồi xuống ghế đá trong sân.

“Sư huynh, ngươi bắt đầu uống rượu?” Trương Vô Kị ngẩn ra, hắn vẫn nhớ sư huynh rất ít uống rượu.

“Vốn là lúc chọn mua rượu dùng cho hôn lễ, len lén lưu lại một chút cho Ân lục thúc. Bất quá mấy hôm nay ta thấy hắn uống tương đối nhiều rồi, liền để lại vài vò.” Tống Thanh Thư xé mở giấy dán vò rượu, một cỗ hương thơm nồng đậm toát ra, y rót đầy hai chiếc chén trước mặt hai người, cười cười với Trương Vô Kị: “Ngày mai ta thành thân rồi, không chúc mừng ta sao?”

Trương Vô Kị ngồi đối diện y, rầu rĩ nói: “Sư huynh…”

Tống Thanh Thư không đợi hắn nói xong đã khoát tay uống hết rượu trong chén. Y sao có thể nói với Trương Vô Kị, kì thực những vò rượu này đều là y giữ lại cho riêng mình. Mấy ngày nay, y tuy sắp có hỉ sự nhưng trong lòng chưa bao giờ ngưng nghĩ tới Trương Vô Kị, hi vọng hắn trở về đúng lúc, lại hi vọng hắn đừng biết chuyện này. Tâm lí mẫu thuẫn rối rắm, ngay cả y cũng không thể gỡ nổi.

Trương Vô Kị nhìn chén rượu sóng sánh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng chua cay lướt qua yết hầu, như đốt lên một đống lửa trong tâm hắn.

Hai người cứ như vậy không lên tiếng rót rượu, uống rượu, Võ Đang chư hiệp vốn không yên lòng với bọn họ cũng tới ngó vài lần, thấy hai huynh đệ một mực uống uống cũng không nói gì thêm. Hai người bọn bọ uống cho tới khuya, dù nội công thâm hậu nên không say nhưng gương mặt Tống Thanh Thư đã nổi lên một mạt đỏ ửng, khi y còn muốn tiếp tục rót rượu, Trương Vô Kị rốt cục giành lấy cái chén, thản nhiên nói: “Sư huynh, ngươi đừng uống nữa.”

Tống Thanh Thư giương mắt nhìn hắn mỉm cười: : “Không sao, ta còn uống được mà.”

Trương Vô Kị vì một cái liếc mắt cực độ phong tình này của y mà trái tim đập loạn, nhưng nở một nụ cười chua xót, khẽ nói: “Đừng uống nữa, ngày mai… ngày mai là ngày đại hỉ của ngươi… Ta… chúc mừng ngươi, sư huynh.”

Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn hắn, y vốn tưởng những lời này sẽ không bao giờ nghe được từ miệng Trương Vô Kị.

Trương Vô Kị giống như vừa nuốt tươi sống một khối mật đắng, từ trong ra ngoài đều là đắng cay.

Hắn yêu sư huynh, nghĩ muốn có được sư huynh, chỉ hận không thể hướng tới toàn bộ người trong thiên hạ tuyên cáo tình yêu của mình với sư huynh, nhưng hắn cũng biết, một phân cảm tình này của hắn với sư huynh, không bao giờ có thể nói ra lời.

Hắn không sợ bị thế tục phỉ nhổ, nhưng hắn sợ sư huynh bị.

Tất cả phụ mẫu trách mắng, sư trưởng đau lòng, ánh mắt người ngoài, hắn đều không ngại, nhưng hắn không muốn sư huynh phải chịu đối xử như vậy.

Nếu sư huynh có đáp lại tình cảm của hắn một chút thôi, hắn chắc chắc sẽ cố gắng nghĩ một cơ số phương pháp để giải quyết, cho dù phải lừa gạt tất cả mọi người trên đời, nhưng… nhưng sư huynh không hề có một chút tình cảm tương tự với hắn.

Trương Vô Kị nghĩ tới đây, tim đau như bị dao cắt, ngay cả động tác đơn giản như hô hấp lúc này cũng trở nên khó khăn.

Tống Thanh Thư ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên nở một nụ cười kì lạ, lập tức đứng dậy nói: “Ta đi ngủ trước, tối nay ngươi qua ngủ nhờ Mạc thất thúc một đêm nga, ngủ ngon.” Dứt lời liền lung lay lảo đảo bước vào phòng, sau đó trở tay khép lại cửa.

Trương Vô Kị nhìn cửa phòng đóng kín, nương theo ánh trăng uống rượu buồn một đêm. Thẳng tới khi trăng lên tới đỉnh đầu, hắn không biết lấy đâu ra một cỗ dũng khí, cứ như vậy bước về phía phòng ngủ Tống Thanh Thư. Hắn nâng tay đẩy, cửa phòng theo đó mở ra.

Sư huynh uống say nên không khóa cửa sao?

Trương Vô Kị lảo đảo tiến vào phòng, nhìn Tống Thanh Thư đang lẳng lặng nằm trên giường, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Ngày mai, ngày mai sư huynh hắn sẽ thuộc về người khác…

————————————

Edit chương này mà rớt nước mắt cho Vô Kị…

Btw, chương sau sẽ là một chương cực kì cực kì cực kì bất ngờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.