Đệ tứ thập thất chương: Cướp tân nương
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Trương Vô Kị cứ ngơ ngác như vậy ngồi trước giường nguyên một đêm, thẳng tới khi tiếng gà gáy sáng đầu tiên vang lên, hắn mới như bừng tỉnh khỏi mộng, ôm vò rượu lúc lắc đi ra ngoài.
Một khắc hắn bước chân khỏi cửa, Tống Thanh Thư vẫn say sưa ngủ trên giường chợt mở hai mắt, trên mặt hiện lên một tia thất vọng, sau đó mới lắc lắc cái đầu say rượu ngồi dậy.
————————-
Sáng sớm hôm đó, thái dương vừa ló ra, cả núi Võ Đang đã bận rộn lu bù, bố trí tân phòng, treo đèn kết hoa, trang trí thật rực rỡ. Trong Tử Tiêu cung, Trương Tam Phong ngồi chính giữa đại trục treo bốn chữ “Giai nhi giai phụ”. Bởi vì hôn lễ này không mời người ngoài, chỉ có người trong phái Võ Đang tham gia nên tất cả đều được giản lược. Chu Chỉ Nhược không có thân quyến, bởi vậy Du Liên Châu đại diện cho nhà gái chủ hôn. Mà Trương Tam Phong ngồi ở chủ vị, thực hiếm khi thấy thay bộ đạo bào lôi thôi bằng y phục mới.
Trương Vô Kị suốt một đêm không ngủ, y phục cũng chưa đổi, một bộ dạng suy sụp ngồi trong góc.
Mọi người ít nhiều đều biết hắn là người thất ý trong hôn lễ này, bởi vậy cũng không có ai qua làm phiền, tùy hắn uống rượu.
Trương Vô Kị ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu đắng chát, liền thấy Tống Thanh Thư một thân hồng y mãng bào đi bên cạnh Tống Viễn Kiều. Y phục tân lang đỏ rực rỡ càng tôn thêm gương mặt như ngọc của y, môi hồng răng trắng, so với thường ngày bạch y lạnh lẽo lại hơn một điểm nhân gian yên hỏa.
Chỉ là, phong tình như vậy, cũng không phải bày cho hắn nhìn.
Trương Vô Kị càng thêm đau lòng, càng hăng hái rót rượu. Hắn phát hiện rượu đúng là thứ tốt, có thể gây tê vết thương trong tâm khảm, có thể trì hoãn đau đớn trong lòng. Trương Vô Kị vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không phát hiện Tống Thanh Thư liên tiếp lo lắng nhìn sang đây.
Nhưng Tống Viễn Kiều thì thấy được, hắn vỗ vỗ vai Tống Thanh Thư: “Thanh Thư, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, không cần quan tâm những người khác.”
Tống Thanh Thư nhìn gương mặt hớn hở của Tống Viễn Kiều, nhất thời có điểm áp lực, cười khổ nói: “Phụ thân, ngươi có thấy Ân lục thúc không?”
Tống Viễn Kiều lúc này nhìn kĩ lại đại sảnh, mới phát hiện ngay cả Du Đại Nham bình thường hiếm khi xuất viện cũng đang trò chuyện vui vẻ, nhưng lại không thấy bóng dáng Ân Lê Đình đâu, nhưng cũng không lưu ý mấy: “Có thể là có chuyện gì, để ta bảo người đi tìm hắn.”
Tống Thanh Thư gật đầu, nhưng trên mặt khó nén một cỗ ưu tư.
Rất nhanh, giờ Thân nhất khắc, giờ lành đã tới, tiếng đàn sáo vang lên, Chu Chỉ Nhược thướt tha tiến vào đại sảnh. Nàng mặc cẩm bào đỏ thẫm, mũ phượng quàng khăn đỏ che khuất gương mặt, đi tới đứng sóng vai bên Tống Thanh Thư.
Trương Vô Kị siết chặt nắm tay, cố sức nghiến răng, móng tay cắm thật sâu vào da thịt, chỉ sợ chính mình nhất thời không nhịn được sẽ phá tan tành cái hôn lễ này. Nếu đây đã là điều sư huynh mong muốn, hắn tuyệt đối không thể phá hỏng.
Sư huynh đã hi sinh vì hắn nhiều như vậy, hắn thực sự không thể tùy hứng nữa…
Sư huynh muốn hắn lưu lại xem hôn lễ, hắn xem xong rồi sẽ đi, ở đây thực sự rất khó chịu, hắn một khắc cũng không muốn ở lại nữa…
Sư huynh mặc hồng y thực đẹp mắt, cũng thực chói mắt…
Trương Vô Kị không muốn phải thấy thời khắc cuối cùng kia, chậm rãi nhắm mắt lại.
Người xướng lễ cao giọng: “Nhất bái thiên địa!”
“Chậm đã!”
Trương Vô Kị kinh ngạc mở to hai mắt, không lẽ vừa rồi hắn đã vô thức hô lên suy nghĩ của mình sao? Thế thì thực kì quái. Mà khi hắn tập trung nhìn, mới phát giác mọi người không phải nhìn hắn, mà nhìn người nào đó đang đứng ở cửa đại sảnh.
Người đó chính là Ân Lê Đình đã lâu không thấy.
Tống Viễn Kiều sửng sốt, lập tức vui vẻ cười cười: “Lục đệ, sao bây giờ ngươi mới tới, bỏ lỡ giờ lành rồi, lát nữa nhớ tự phạt mình một chén rượu.”
Ân Lê Đình thế nhưng lắc đầu, trực tiếp đi tới trước mặt Tống Thanh Thư một thân hồng y, cúi đầu nghiêm túc nói: “Thanh Thư, lục thúc xin lỗi ngươi, ngươi có thể hay không… nhượng lại Chu Chỉ Nhược cho ta?”
Một lời này vừa thốt ra, cả đại điện cùng ồ lên. Trương Vô Kị nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy một tia hi vọng.
Tống Viễn Kiều thực sự ngoài ý muốn, hắn chưa từng nghĩ tới sự tình cư nhiên phát triển tới nông nỗi này. Chu Chỉ Nhược sao tài giỏi như vậy, ba đệ tử hai đời của Võ Đang cùng chung tình với nàng. Tống Viễn Kiều tuy rất thương nhi tử, nhưng với hiểu biết của hắn với lục đệ nhu nhược ngại phiền toái này, mấy ngày nay hắn uống rượu tiêu sầu nên cũng hơi hơi có chút manh mối, nhưng không ai nghĩ tới hắn có thể công khai cướp tân nương, e rằng đã tới nước không phải Chu Chỉ Nhược thì không cưới.
Trương Tam Phong vuốt vuốt chòm râu, chỉ cười không nói gì. Xem ra trong lòng lão nhân này, đồ đệ hay đồ tôn thành thân cũng là hỉ sự cả.
Sau khi ồ lên, tất cả các ánh mắt trong đại điện đều tập trung vào Tống Thanh Thư diện vô biểu tình, chờ đợi câu trả lời của y. Mặc dù Tống Thanh Thư và Chu Chỉ Nhược đã sắp bái đường, nhưng từ sau khi Ân Lê Đình bước vào cửa, thân hình mềm mại của Chu Chỉ Nhược không ngừng run lên không thốt ra lời, người sáng suốt đều hiểu được phương tâm của thiếu nữ đặt tại ai.
Nhưng Ân Lê Đình là hỏi Tống Thanh Thư, bởi vậy câu trả lời của y mới quan trọng. Trương Vô Kị nín thở, trong lòng mâu thuẫn tới cực điểm. Hắn không muốn sư huynh thương tâm, muốn y được hạnh phúc, nhưng lại hi vọng y đừng thành thân.
Sau một trận trầm mặc đủ để dìm chết người, Tống Thanh Thư thản nhiên nói với Ân Lê Đình vẫn đang cúi đầu: “Ân lục thúc, Chỉ Nhược cũng không phải vật phẩm, sao lại dùng từ nhượng? Ngươi nên hỏi ý nàng, hỏi xem nàng có nguyện ý gả cho ngươi hay không.”
Ân Lê Đình chuyển hướng sang Chu Chỉ Nhược, nghiêm túc hỏi: “Chỉ Nhược, ngươi có chê ta niên kỉ lớn hơn ngươi rất nhiều không? Ngươi có nguyện ý gả cho ta không? Ta sẽ hảo hảo đối đãi với ngươi trọn một đời, vĩnh viễn không cô phụ.”
Dưới hỉ khăn rơi xuống vài giọt nước mắt, Chu Chỉ Nhược nức nở nói: “Nguyện ý.”
Ân Lê Đình thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xin lỗi Tống Thanh Thư lại bị y dúi luôn hồng cân (hiểu tạm là dải lụa đỏ kết hoa nhé, ta không biết phải dùng từ gì cho hợp) vào tay. Tống Thanh Thư cười tới thoải mái: “Ân lục thúc, kì thực hôn lễ hôm nay là chuẩn bị cho ngươi, ta còn sợ ngươi không đến ấy chứ!”
Ân Lê Đình ngẩn ngơ, căn bản là đã mất khả năng phản ứng.
Tống Viễn Kiều thấy được tâm của Chu Chỉ Nhược đều đặt trên người Ân Lê Đình, thì cho dù nhi tử có thú được về cũng sẽ không có hạnh phúc. Liền cho rằng lời này của y cũng chỉ là cho Ân Lê Đình một cái thang để xuống đài, không khỏi thở dài, thầm nghĩ nhi tử của mình từ nhỏ tới lớn đều khiêm nhượng như vậy, đối với mọi người vô cùng tốt, cuối cùng chịu khổ chính là y a ~~~!
Kì thực không phải chỉ riêng Tống Viễn Kiễn, tất cả mọi người trong đại điện đều nghĩ như vậy. Chỉ có trong lòng Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược minh bạch, hôn lễ này thực sự là vì Chu Chỉ Nhược theo đuổi Ân Lê Đình mà cử hành.
Nói tới duyên phận giữa hai người này, Tống Thanh Thư cũng không khỏi cảm thán, hay là do Ân lục thúc nho nhã của y trời sinh có thể chất hấp dẫn loli? Không có Dương Bất Hối kia thì tự nhiên nhảy ra Chu Chỉ Nhược. Theo như nàng kể lại thì sau khi bị y cự tuyệt, tâm như tro tàn đứng bên dòng suối, vừa vặn bị Ân Lê Đình bắt gặp. Người này sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, liên tiếp khuyên ngăn giảng giải. Chu Chỉ Nhược nhất thời nhớ tới tám năm trước, chính là Ân Lê Đình đưa nàng từ Võ Đang một đường tới Nga Mi, dọc đường đi cùng hắn thực khoái hoạt. Lần này gặp lại, một khỏa phương tâm của Chu Chỉ Nhược liền đánh mất. Nàng thậm chí không tiếc buông tha ngôi vị chưởng môn phái Nga Mi truy theo tới tận Võ Đang.
Nhưng sau khi Ân Lê Đình nhận ra tâm ý của Chu Chỉ Nhược lại muốn nửa đường bỏ cuộc, dùng đủ mọi lí do trốn tránh nàng. Chu Chỉ Nhược tin vào tình cảm của hắn với nàng, chỉ là e ngại bối phận không dám thừa nhận, rơi vào đường cùng liền hạ dược mạnh, vừa vặn thấy Tống Thanh Thư trở về, nàng liền cầu Tống Thanh Thư làm một hồi hôn lễ kích thích a kích thích hắn.
Tống Thanh Thư thực sự thấy cách này có điểm cực đoan, rất sợ diễn giả thành thực, thẳng tới một khắc cuối cùng kia còn nơm nớp lo Ân lục thúc không xuất hiện.
Bất quá Tống Thanh Thư thực khó hiểu vì sao Chu Chỉ Nhược khẳng định Ân Lê Đình sẽ tới cướp tân nương, phải tới lúc bái đường, Chu Chỉ Nhược vì cúi đầu mà lộ ra hôn ngân sau gáy thì y mới thông suốt.
Tiểu loli này thực cường đại nha, cư nhiên bá vương ngạnh thượng cung gạo đã nấu thành cơm, trách sao không sợ Ân Lê Đình không xuất hiện.
Lại nói phái Võ Đang hôm nay không có ngoại nhân, dưới Trương Tam Phong làm chủ, hôn lễ chỉ đổi tân lang rồi tiếp tục tiến hành. Nhưng tân phòng thì phải sửa lại thành viện tử của Ân Lê Đình, đám nữ quyến lại một trận bận rộn bố trí, may mà lúc chọn mua vật dụng cho hôn lễ Tống Thanh Thư đã sớm chọn mua thêm một phần, lúc này mới đỡ luống cuống tay chân.
Nếu hôn lễ không bị hoãn lại thì hỉ yến đương nhiên vẫn tiến hành, Tống Thanh Thư bị mọi người cho rằng thất ý, bởi vậy luân phiên trút cho y rượu. Tống Thanh Thư e ngại mặt mũi mà không thể cự tuyệt, y đêm qua cả đêm không ngủ cũng không ăn gì, lúc này lại bị trút nhiều rượu như vậy, cho dù nội lực có thâm hậu hơn cũng chịu không thấu.
Tống Viễn Kiều vừa định đưa y về phòng thì Trương Vô Kị đã sớm kéo y dựa vào mình, cười nói: “Đại sư bá, ta tới chiếu cố sư huynh, các ngươi cứ chậm rãi uống đi.”
Tống Viễn Kiều nghĩ nghĩ, hai sư huynh đệ cùng cảnh ngộ hẳn là có cùng tâm trạng, liền thở dài nói: “Vô Kị, hảo hảo khuyên nhủ sư huynh ngươi.”
Trương Vô Kị cười tới sáng lạn nói: “Dạ, ta sẽ hảo hảo khuyên nhủ y.”
Tống Viễn Kiều nghi hoặc nhìn theo bóng lưng bọn họ, nghĩ thầm sao tiểu tử Trương Vô Kị này lại cười tới hài lòng như vậy?
Bất quá chút nghi hoặc này nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, tuy rằng nhi tử của y không thành hôn, nhưng lục đệ rút cuộc cũng thành gia, thật đáng mừng a! Uống!
Bấm vào đây nào ^^~