Đệ tứ thập bát chương: Động phòng hoa chúc
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Trương Vô Kị kéo Tống Thanh Thư ra khỏi đại sảnh, nhìn quanh quất thấy không có ai liền túm eo vác luôn y lên.
Tống Thanh Thư chỉ thấy một trận trời đất quay cuồng, cái đầu vốn bị chuốc rượu tới vựng vựng hồ hồ càng thêm khó chịu, nhịn không được bám lấy vai Trương Vô Kị, dụi mặt vào gáy hắn.
Cảm thấy được hơi thở nóng rực của sư huynh, thân thể Trương Vô Kị cứng lại, bước chân hướng về phía viện tử càng nhanh thêm. Hắn ôm Tống Thanh Thư thi triển khinh công suốt một đường về nơi bọn họ thường trụ, giơ chân đá văng cửa phòng, đập vào mắt toàn bộ là một màu đỏ diễm lệ.
Đây vốn là tân phòng hôm nay, phái Võ Đang tuy không phải phú quý gì nhưng cũng tính là khá giả, đêm qua đây chỉ là một căn phòng bình thường, tới sáng sớm đã rực rỡ hẳn lên. Trên nền trải gấm đỏ thẫm, đồ dùng đều được thay mới cả, trên bàn là một cặp long phượng chúc cùng chén rượu hợp cẩn đầy tràn mĩ tửu.
“Vô Kị… Ta hảo khát a….” Trương Vô Kị còn đang ngây ngốc nhìn ngắm, Tống Thanh Thư trong lòng hắn đã líu ríu không yên.
Trương Vô Kị rất nhanh đặt y lên ghế, sau đó loay hoay tìm nước. Trong phòng rất tối, hắn châm lên hai ngọn long phượng chúc, giây phút ánh nến chiếu rọi khắp căn phòng, một loại cực độ vui mừng tới bỗng thẩm thấu tới đáy lòng Trương Vô Kị.
Đêm nay, nguyên bản là đêm động phòng hoa chúc của sư huynh, thế nhưng hiện tại hắn cùng sư huynh ở trong tân phòng, có phải hay không chính là trời cao muốn ám chỉ điều gì?
Trương Vô Kị còn đang cảm động, bỗng nghe được phía sau truyền đến thanh âm tất tất tác tác, vừa quay đầu nhìn liền mục trừng khẩu ngốc. Sư huynh hắn đang kéo kéo áo bào trên người, một bên kêu la nóng quá một bên cởi ngoại bào xuống, lộ ra tân mãng bào lang đỏ rực bên trong.
Vừa rồi trong đại sảnh thay đổi tân lang, Tống Thanh Thư đưa cho Ân Lê Đình y phục đã sớm chuẩn bị, còn mình thì tùy tiện khoác thêm một kiện ngoại bào bên ngoài hồng y. Hiện tại là mùa hè, Tống Thanh Thư lại vừa uống nhiều rượu tới phát nóng, đương nhiên không muốn khoác lên từng ấy y phục.
Trương Vô Kị nghẹn họng trân trối nhìn sư huynh, sau khi cởi ngoại bào xong thì lăn quay ra giường, không thèm đứng lên nữa. Mong đợi ẩn sâu trong lòng Trương Vô Kị cứ thế bị đập nát, hắn bất đắc dĩ thở dài, bước qua cởi bỏ giày cho y, định chỉnh sửa tư thế nằm để y có một giấc ngủ thoải mái.
Trương Vô Kị vừa chạm tới người Tống Thanh Thư mới chợt phát hiện sư huynh hắn kì thực vẫn tỉnh, một đôi mắt mê mang chờ mong nhìn theo hắn. Chăn gấm đỏ thẫm cùng hồng y trên người tôn lên làn da trong suốt như ngọc, cùng một bộ dáng say rượu mơ màng càng khiến Trương Vô Kị nhìn không rời mắt.
“Sư huynh…” Trương Vô Kị yết hầu căng thẳng, đang muốn cúi thấp đầu xuống…
Tống Thanh Thư đập bẹp một phát lên mặt hắn, bất mãn kêu ca: “Nước đâu?”
Trương Vô Kị cười khổ đứng thẳng dậy, hắn lật tung cả căn phòng cũng không thấy nước, lại luyến tiếc phải li khai sư huynh, đành cầm lấy chén rượu hợp cẩn trên bàn nhấp thử một ngụm, phát hiện rượu này chỉ lạt như nước, liền cầm lại đây, tự mình uống một ngụm, sau đó không chút khách khí nhắm tới môi Tống Thanh Thư trực tiếp độ qua.
Tống Thanh Thư chính là khát tới muốn cháy họng, mơ mơ màng màng phát hiện chất lỏng ngọt ngào đang tiến vào, liền vô thức đưa tay níu lấy Trương Vô Kị, muốn hắn cho y thêm nhiều nhiều một chút, đừng nhanh như vậy đã rời đi. Trương Vô Kị đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không kiêng nể gì công thành đoạt đất. Trong môi lưỡi giao triền, Tống Thanh Thư nuốt không tới rượu lạt chảy dọc xuống cổ, cảm giác khó chịu khiến y bất mãn xoay xoay đầu, giãy dụa muốn thoát khỏi Trương Vô Kị.
“Sư huynh…” Trương Vô Kị nỉ non, thuận thế liếm theo vết rượu chảy xuôi xuống, khiến Tống Thanh Thư một trận run rẩy.
“Hỗn… Hỗn trướng…” Tống Thanh Thư lúc này đã khôi phục một tia thanh minh, ra sức đẩy Trương Vô Kị trên người, thẹn quá thành giận nói: “Ngươi đang làm cái gì hả?”
‘Sư huynh”, Trương Vô Kị cười nói, “Sư huynh, nguyên bản ngày hôm qua ta quyết định sẽ buông tay ngươi.”
Tống Thanh Thư sửng sốt, cánh tay đang đẩy Trương Vô Kị cũng ngừng lại.
Trương Vô Kị nắm tay y, vừa hôn lên lòng bàn tay trắng nõn vừa nói: “Thế nhưng trời cao đối đãi với ta không tệ, sư huynh, ngày hôm nay ngươi không thành thân thì về sau ta sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.”
Lòng bàn tay Tống Thanh Thư bị hôn tới phát nhiệt, muốn rút về lại rút không được, ảo não nói: “Ngươi không phải đã chúc mừng ta sao? Sao giờ lại đổi ý?” Kì thực ngày hôm qua y muốn giải thích cùng hắn, nhưng hai người vừa gặp lại Trương Vô Kị đã nổi giận đùng đùng xuất thủ, tại chỗ đông người y sao có thể nói gì? Lúc uống rượu chẳng tìm được thời cơ, thực vất vả muốn nói cho hắn biết thì hắn cư nhiên lại chúc mừng y. Y còn có thể nói gì nữa?
Trương Vô Kị khẽ hừ một tiếng, nói tiếp: “Ai bảo sư huynh dám gạt ta, hôn lễ của ngươi cùng Chu cô nương có phải vốn là giả không? Hại ta thương tâm tới vậy, sư huynh, ngươi nói xem không phải rất đáng phạt sao? Ngươi không phải đã nói từ sau không bao giờ gạt ta nữa?”
Tống Thanh Thư bị thân thể của hắn áp sát cọ a cọ, nhíu mày nỗ lực tập trung tinh thần: “Ta lúc nào lừa ngươi? Huống hồ ngày hôm qua, ta cái gì cũng chưa nói a!”
Trương Vô Kị ngẩn người, nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, hình như sư huynh quả thực cái gì cũng chưa nói, tất cả đều là hắn hiểu lầm… Bất quá, cái loại tình huống này, thực quá khiến người ta hiểu lầm đi!
Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kị không tiếp tục nữa, cho rằng rốt cuộc hắn đã không còn gì để nói, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cơn say cùng buồn ngủ dâng lên, Tống Thanh Thư miễn cưỡng nói: “Được rồi, đừng nháo nữa, đêm hôm qua ta không ngủ, giờ thèm ngủ muốn chết…”
Trương Vô Kị nghe vậy ngẩn ngơ, lúc sau liền hai mắt sáng ngời: “Sư huynh, ngươi nói ngươi đêm qua không ngủ?”
Tống Thanh Thư lúc này mới chợt nhận ra mình đã nói gì, nháy mắt tuấn nhan liền đỏ bừng lên: “Ngươi… Là tại ngươi… Tối hôm qua cứ ngồi bên cạnh, ngươi nói ta làm sao ngủ?”
Trương Vô Kị trong lòng mừng tới phát điên, nguyên lai sư huynh cũng không có thờ ơ, nguyên lại hắn đối với sư huynh có ảnh hưởng lớn như vậy. Nhìn Tống Thanh Thư xoay xoay cái đầu, hai tai đã đỏ ửng, Trương Vô Kị như sắp nổ tung vì vui sướng, hớn hở cười: “Sư huynh, có phải hay không tối hôm qua rất chờ mong ta làm gì ngươi a?”
“Xú…Xú tiểu tử, ngươi nói bậy bạ gì đó? A… Mau buông tay ra!” Tống Thanh Thư giữ bàn tay đang chực cởi bỏ y phục của y, còn muốn dùng uy nghiêm trước kia để ngăn cản hành động tiếp theo của hắn, nhưng y đã đánh giá thấp quyết tâm của Trương Vô Kị. Nhất thời sơ ý, đôi môi liền bị hắn bắt làm tù binh, lúc sau đã bị hôn tới đầu óc choáng váng.
Thiếu chút nữa đã mất đi Tống Thanh Thư, Trương Vô Kị không thể tiếp tục chờ đợi nữa, hắn rất sợ lúc sau lại có một nữ nhân nào đó nhảy ra cướp đi sư huynh hắn, nhất định đêm nay phải biến y thành người của mỉnh. Hắn một bên thấp giọng kêu sư huynh, một bên khẩn cấp giải khai y phục của y.
Tống Thanh Thư trong cơn mơ màng nhìn thấy thần sắc khao khát của Trương Vô Kị, trong lòng không khỏi run lên. Y biết Trương Vô Kị thực anh tuấn, nhưng từ nhỏ y nhìn hắn lớn lên chưa từng có ý nghĩ gì. Đêm nay nhìn tới dung mạo kia tràn ngập thâm tình đối với mình, lời nói cự tuyệt cứ nghẹn lại trong họng.
“Sư huynh…” Trương Vô Kị cúi đầu vuốt ve ***g ngực trắng nõn của Tống Thanh Thư, tỉ mỉ cảm thụ xúc cảm mềm mịn như tơ lụa thượng đẳng, lại nhìn tới xuân quang ẩn hiện dưới lớp hồng y quyến rũ, không khỏi nuốt nuốt nước miếng đẩy nhanh tốc độ tiến công.
————————–
Cảm giác tê dại giống như điện giật lan ra khắp toàn thân, Tống Thanh Thư chôn mặt trong khuỷu tay, không muốn để Trương Vô Kị nhìn tới bộ dáng mặt đỏ tai hồng của mình, lại vô lực đẩy hắn ra, đơn giản là để hắn muốn làm gì thì làm. Nói cho cùng cũng không phải chưa từng giúp đỡ nhau, Tống Thanh Thư lại giả làm đà điểu. Y cảm giác được bàn tay Trương Vô Kị đã đổi thành môi lưỡi, hơi thở nóng rực phun trên da thịt khiến cho y không khỏi run lên. Môi lưỡi xảo quyệt dao động trước ngực một hồi, sau đó…
… Cư nhiên tiếp tục đi xuống…
“Vô Kị! Ngươi… A…” Thời điểm Tống Thanh Thư nhận ra hắn muốn làm gì, cả kinh chống hai tay muốn ngồi dậy nhưng chung quy không so được với tốc độ của Trương Vô Kị. Cảm giác được nơi đó của mình được ấm áp bao lấy khiến y nức nở thành tiếng, rên rỉ vụn vặt rốt cuộc nhịn không được tuôn ra khỏi cánh môi.
Phản ứng của y như thể lấy lòng Trương Vô Kị, khiến hắn càng ra sức hầu hạ. Tống Thanh Thư thở hổn hển, giãy dụa muốn đẩy đầu Trương Vô Kị ra, nhưng trùng hợp lúc này hắn lại khẽ cắn một chút, lập tức khiến y nhăn mày, trong đau đớn hòa lẫn khoái cảm cường liệt y không khỏi cong người về phía sau, mười ngón tay cắm trong tóc Trương Vô Kị, càng giống như đang ấn đầu hắn xuống nơi đó.
Một lát sau, Tống Thanh Thư đã xụi lơ trên giường, tứ chi thon dài tùy ý thả lỏng, toàn thân như thể bị xe nghiền qua, khẽ động một chút cũng không muốn, hai mắt mê mang không có tiêu cự, còn chưa có từ khoái cảm cường liệt lấy lại tinh thần. Trương Vô Kị áp lên người y, thần sắc nghiêm túc nhìn y chằm chằm.
Tống Thanh Thư mở to mắt, thấy được dịch thể còn đọng lại bên môi Trương Vô Kị, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “Vô Kị… Xin lỗi… Ta… Ách… Ngươi có muốn súc súc miệng không?”
Trương Vô Kị không chút để ý vươn đầu lưỡi liếm liếm: “Không cần, hương vị của sư huynh thực tốt. Chỉ là, sao lại nhạt thế? Sư huynh, sáu tháng chúng ta không gặp, ngươi không phải nhân lúc ta không ở đây cùng người khác làm đi?”
“Nói… Nói bậy! Ta còn thể thể cùng ai… cùng ai làm loại chuyện hoang đường này?” Tống Thanh Thư quẫn bách cau mày, cố gắng né tránh tầm mắt của hắn.
Trương Vô Kị nhíu mày bất mãn: “Sư huynh, ngươi còn nói dối! Hay là… Hay là…” Trương Vô Kị đột nhiên nghĩ tới một khả năng, hớn hở ra mặt: “Sư huynh, ngươi không phải là tự mình làm đi? Mau nói coi, lúc làm có nghĩ đến ta không?”
Mặt Tống Thanh Thư đỏ tới mức sắp xuất huyết, nhưng y nhất thời không phản bác lại được lời nào, bởi vì… bởi vì Trương Vô Kị đã đoán đúng cả.
Y cũng rất muốn chính mình bình thường, quãng thời gian du đãng giang hồ còn từng qua thanh lâu thử một hồi, nhưng y phát hiện bản thân đối với nữ nhân không có chút phản ứng nào. Trái lại nhớ tới lúc ở bên Trương Vô Kị thì cư nhiên có cảm giác. “Tất cả đều là tại ngươi!” Tống Thanh Thư nghĩ tới đây liền phẫn hận, y có thể động cũng chỉ có miệng, liền một ngụm cắn tới vai Trương Vô Kị.
Trương Vô Kị tuyệt không để ý tới, hắn chỉ mừng rỡ vì trong lòng sư huynh mình cư nhiên có ảnh hưởng như vậy, liền ghé vào lỗ tai y thấp giọng cười cười: “Sư huynh, thời điểm ngươi nghĩ tới ta thì tự làm như thế nào? Lần sau ta sẽ không để ngươi như vậy nữa, sau này chúng ta không bao giờ rời xa nhau, Vô Kị mỗi ngày đều hầu hạ ngươi.”
“Hỗn đản!” Tống Thanh Thư nghe xong mấy lời hạ lưu này của hắn liền nổi giận mắng. Nhưng bởi vậy mà y lỏng miệng ra, Trương Vô Kị liền tận dụng hôn tới. Cái hôn này mang theo *** không chút che giấu, cùng với vị đạo hỗn loạn của chính Tống Thanh Thư, khiến ngọn lửa vừa mới dập tắt lại bị đốt lên.
Tống Thanh Thư đang chìm trong mê loạn, bỗng nhiên cảm giác được phía sau có dị vật xâm nhập, thân thể cứng lại, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, lập tức đẩy Trương Vô Kị ra, hung tợn hỏi: “Ngươi không phải muốn làm tới cùng đấy chứ?”
Ngón tay Trương Vô Kị còn đặt tại hiện trường gây án, hắn mở to đôi mắt ngây thơ: “Sư huynh, sao ngươi biết vậy? Ta đã phải tìm xem thực nhiều sách mới biết, lẽ nào sư huynh cũng tìm xem?”
Tống Thanh Thư vừa vội vừa tức, y sao có thể cố ý tìm cái loại sách này chứ. Kiếp trước y không mấy hứng thú với loại sự tình này, nhưng cũng biết gay trong lúc đó dùng nơi nào để làm tình, thế nhưng y không ngờ tới Trương Vô Kị cư nhiên muốn làm tới cùng, mà y lại còn là bị làm.
“Ngươi… Ngươi trước tiên đi ra… A…” Tống Thanh Thư vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn khỏi quẫn cảnh, nhưng y như vậy càng khiến Trương Vô Kị không thể khống chế, động tác nơi tay càng kiến quyết. Tống Thanh Thư muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể thoát khỏi, chỉ đành buồn rầu nhíu nhíu hai hàng lông mày.
Trương Vô Kị kiên nhẫn hôn hôn, ngón tay nhẹ nhàng mở rộng tận lực muốn y thả lỏng. Tống Thanh Thư nhắm mắt, nghiêng đầu qua một bên không muốn để ý tới hắn. Mái tóc dài thường ngày buộc lại chỉnh tề sớm đã bị động tác của hai người khiến cho xõa tung, tựa như hắc sắc sa tanh phủ trên cẩm bị đỏ thẫm. Làn da trắng nõn nổi lên sắc hồng như thể hoa sen nở rộ giữa đầm nước, đôi mày dài mảnh vì động tác nơi tay Trương Vô Kị mà nhíu nhíu lại, cặp đôi đỏ mọng bị hôn tới phát sưng thỉnh thoảng lại kềm không được mấy tiếng nỉ non, thân thể hoàn mỹ trải đầy dấu hôn dưới ánh nến chiếu rọi tựa như lưu quang dật thải, ẩn ẩn mấy giọt mồ hôi trơn bóng động lòng người.
Nhìn tới một màn hiếm thấy này, dục vọng trong lòng Trương Vô Kị đã nhẫn không nổi nữa. Chỉ có đem sư huynh ôm siết vào ***g ngực hắn mới có thể xác nhận đây không phải một hồi mộng xuân. Trương Vô Kị nhanh chóng cởi sạch y phục trên người, lại cúi mình nhẹ nhàng tách hai chân Tống Thanh Thư, dục vọng đã cương cứng tới sắp nổ tung đỉnh tới.
Trương Vô Kị có thể cảm nhận thân thể sư huynh cứng nhắc cùng khẩn trương, hắn cúi đầu thì thầm bên tai Tống Thanh Thư: “Sư huynh,có thể chứ?”
Đương nhiên là không thể! Thế nhưng Tống Thanh Thư mở to hai mắt, nhìn gương mặt anh tuấn phía trên đã rịn đầy mồ hôi, còn có khát cầu mãnh liệt trong đôi mắt kia, đại não đã thấm cồn chợt vựng vựng hồ hồ, không còn muốn để ý tới cái gì mà lễ giáo thế tục, càng muốn thỏa thích phóng túng theo bản năng.
Bởi vậy cái gì y cũng không nói, chỉ là hướng Trương Vô Kị khẽ cười.
Trương Vô Kị gầm nhẹ một tiếng, cũng không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Bộ dạng tươi cười của Tống Thanh Thư cứng lại trên mặt, hai bàn tay níu chặt sàng đan, cảm giác giống như hồ điệp bị đóng đinh trên tấm ván gỗ không thể nhúc nhích, đau tới cơ hồ không thở nổi.
Trương Vô Kị cảm giác được đau đớn của y, đôi môi lại cúi xuống tỉ mỉ hôn nơi mi gian nhăn lại, kiên trì khơi mào dục vọng trong cơ thể y, sau đó đợi y thả lỏng mới tiếp tục chậm rãi đỉnh nhập.
Tống Thanh Thư cũng biết kì thực Trương Vô Kị đã nhịn không nổi, nghĩ thầm đã tới nước này rồi, còn không bằng để cả hai cùng thoải mái. Nghĩ vậy liền gắng sức thả lỏng, thậm chí còn chủ động nâng thắt lưng lên.
Trương Vô Kị nhận ra chuyển biến nơi sư huynh, vui mừng tới cơ hồ nhịn không được hung hăng muốn y, nhưng hắn vẫn ép mình phải nhẫn nại. Ngươi hắn tối không muốn thương tổn, chính là sư huynh. Nhưng mới giễu cợt làm sao, mỗi lần sư huynh bị thương tổn, hết lần này tới lần khác đều là do hắn. Bởi vẫn hắn quan sát biểu tình trên mặt Tống Thanh Thư, chậm rãi tiến vào một chút, rồi rời khỏi, lại tiến sâu hơn một chút, rồi lại rời khỏi… Cứ như vậy từng chút một mở rộng thân thể Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư rốt cuộc bị loại tốc độ dằn vặt chết người này khiến cho phát điên, nhịn không được nhéo tai Trương Vô Kị: “Tiểu tử ngươi còn không nhanh lên! Cứ như vậy bao giờ mới xong? Ta còn muốn đi ngủ a!”
Trương Vô Kị kêu lên một tiếng đau đớn, không thể kềm được nữa, dồn lực hung hăng xỏ xuyên thân thể y.
Tống Thanh Thư hít một ngụm khí, tính trả thù cắn lên vai Trương Vô Kị, đúng nơi lưu lại dấu răng khi nãy, chỉ là lần này mạnh tới mức lưỡi y ẩn ẩn nếm được vị huyết tinh.
Tới lúc này thì Trương Vô Kị không thể tìm lại lí trí nữa, tựa như dã thú trong cơ thể xuất chuồng, gắt gao ôm lấy sư huynh hắn khát vọng đã lâu. Tiến tiến xuất xuất rồi không biết đã đỉnh tới nơi nào khiến Tống Thanh Thư chợt co rúm, nhịn không được rên rỉ nữa, nức nở khóc lên: “Mau..Mau đi ra!”
Trương Vô Kị nghe được tiếng nức nở của sư huynh, dục vọng trong huyết mạch càng sôi sục, đương nhiên không buông tha cho y mà càng nhắm tới điểm kia tiến công không chút lưu tình.
“A… Không được…Ngô…” Tống Thanh Thư vô ý thức nghênh đón Trương Vô Kị, căn bản không biết mình đang nói gì, y giống như đã tan thành một bãi xuân thủy, chỉ có thể níu lấy vai Trương Vô Kị, bị từng đợt khoái cảm tới khó có thể hình dung trào tới bao phủ, y vừa đứng lên, lại bị chìm ngập trong đó, thẳng tới khi ý thức triệt để tan rã…
——————————–
Chương này ta muốn trau chuốt cho trôi chảy nên hơi chậm ;)) mọi người thông cảm