Đệ tứ thập cửu chương: Bỏ trốn
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư thấy mình dường như đang mơ một giấc mộng cực kì khó tin, mộng này vừa chân thực lại vừa hư ảo, còn xấu hổ tới mức y khó có thể hé miệng. Trong mơ mơ màng màng, y cảm thấy mình bị ai đó bế lên, sau đó hình như bị ôm vào trong thùng tắm.
“Sư huynh, ta giúp ngươi tẩy tẩy rồi ngủ tiếp nha.”
Có người đang nói gì đó bên tai y. Sư huynh? Nga, tám phần mười là tiểu tử Trương Vô Kị kia. Tống Thanh Thư liền thả lỏng thân thể, thời gian trước hai chân bị thương y sớm đã quen được Trương Vô Kị hầu hạ, bởi vậy chỉ ghé vào bên thùng tắm, miễn cưỡng ưm một tiếng.
Tiếng cười bất đắc dĩ theo tiếng nước truyền đến, Tống Thanh Thư tiếp tục dạo chơi trong cõi thần tiên hư ảo, thẳng tới khi nơi nào đó truyền tới đau đớn khác thường, y mới mở choàng mắt, kinh hoảng phát hiện Trương Vô Kị đang chen chúc cùng y trong một chiếc thùng tắm, hai người đều không mảnh vải che thân.
Tống Thanh Thư trừng mắt nhìn hắn, những chuyện đã xảy ra chợt ào về như thác lũ, nhất thời đại não bị chập, cái gì cũng không nói nên lời.
Trương Vô Kị thực hưởng thụ quan sát biểu tình trên mặt sư huynh, từ biếng nhác tới kinh hãi, rồi trở nên ngượng ngùng đỏ bừng, vẫn nỗ lực tiếp tục động tác khi nãy, “Sư huynh, ta giúp ngươi tẩy rửa sạch sẽ, bằng không sẽ sinh bệnh đó.”
“A… Ngươi… Hỗn đản… Mau dừng tay…” Tống Thanh Thư giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng cả người vô lực, cộng thêm mấy ngón tay vẫn không ngừng tác quái trong cơ thể, thấy y muốn rời y động tác càng mạnh bạo hơn.
“Sư huynh, đừng lộn xộn…” Thanh âm của Trương Vô Kị bỗng trở nên trầm thấp, trong đó ẩn chứa một tia nguy hiểm khác thường khiến Tống Thanh Thư cứng đơ người, y cũng cảm giác được thứ gì đó phía sau đang dần dần thức tỉnh, càng không dám tùy tiện lộn xộn.
“Ngươi… Hưm… Động tác nhanh lên một chút…!” Thân thể khó chịu khiến Tống Thanh Thư vô pháp nhẫn nại, quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương Vô Kị cũng không nhẫn nại nổi nữa, lần thứ hai hôn tới đôi môi Tống Thanh Thư.
“Ưm…” Tống Thanh Thư muốn thoát khỏi hắn, thế nhưng thùng tắm nhỏ như vậy, y muốn đứng lên nhưng hai chân vô lực, phần eo đau nhức, nơi yếu hại còn bị người ta nắm giữ, căn bản là vô phương.
“Sư huynh, cho Vô Kị làm một lần nữa có được không?” Trương Vô Kị hôn hôn sau gáy Tống Thanh Thư, chế tạo ô mai không ngơi nghỉ trên làn da nõn nà như ngọc của sư huynh.
Tống Thanh Thư bị hắn hôn tới đầu óc choáng váng, ghé vào bên thùng tắm, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm giữa những làn nhiệt khí bốc lên. Một đêm qua hoang đường khiến thân thể y mệt mỏi tới không chịu nổi, nhưng lại trở nên mẫn cảm dị thường, phía sau bị người khiêu khích một chút liền không kiềm chế nổi, bi ai phát giác dục vọng đáng thẹn của mình đã bị khơi mào. Y cắn chặt răng, nỗ lực kềm nén những tiếng rên rỉ khiến người khác phải mặt đỏ tim đập.
… uhmmmm… khúc này tỉnh lược…
Thân thể Tống Thanh Thư kịch liệt run rẩy, khoái cảm mê muội xông thẳng lên não, y không nén nổi tiếng rên rỉ vỡ vụn giữa hai cánh môi…
Lầy này tẩy tẩy, mất khá nhiều thời gian…
Thẳng tới khi trời bắt đầu hửng sáng, Tống Thanh Thư mới đc Trương Vô Kị ôm ra khỏi thùng tắm. Trương Vô Kị cẩn cẩn dực dực lau khô thân thể y, nhưng Tống Thanh Thư phớt lờ trợ giúp của hắn, nỗ lực tự mình mặc vào y phục mới, chỉ nhàn nhạt nói với hắn: “Ngươi cũng thay y phục đi, lát nữa lục thúc lục thẩm sẽ tới kính trà thái sư phụ.”
Trương Vô Kị biết sư huynh lại bắt đầu trốn tránh hiện thực, một lần nữa chui vào trong vỏ ốc. Nhưng hắn cũng không thể bức bách y quá mức, đêm qua quan hệ thể xác giữa bọn họ đã tiến một bước lớn, phương diện tinh thần cũng không thể quá hà khắc yêu cầu sư huynh chuyển biến ngay.
Bởi vậy hắn ngoan ngoãn nghe lời Tống Thanh Thư mặc y phục, bất quá rất lo lắng cho thân thể sư huynh, hắn nhìn y xiêu vẹo tựa vào bên giường nhắm mắt dưỡng thần, quan tâm hỏi: “Sư huynh, ngươi có muốn ngủ một hồi không?”
Tống Thanh Thư mở to mắt hung hăng trừng Trương Vô Kị vẫn tinh thần sáng láng, không cam lòng nói: “Cũng không biết là lỗi của ai.”
Trương Vô Kị nghe vậy không dám hớn hở nữa, ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Thư với vẻ ăn năn: “Sư huynh, lần sau ta sẽ kiềm chế. Ai bảo… Ai bảo ngươi như vậy…” Hắn si ngốc nhìn tuấn nhan của sư huynh dần đỏ ửng lên, phi thường hoài nghi tiếp theo có thể thực sự kiềm chế được hay không.
Tống Thanh Thư tức giận tới cực điểm: “Còn có lần sau? Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, tuyệt không có lần sau nữa!” Y hận không thể vứt luôn đoạn kí ức trong đầu về đêm hôm qua đi, nam nhân cùng nam nhân tuyệt đối không thể, cho dù đã sai một lần, cũng không thể lại sai tiếp nữa.
Nhãn thần Trương Vô Kị bỗng trở nên nguy hiểm: “Sư huynh, thực sự không có lần sau?”
Tống Thanh Thư không nhận thấy ngữ khí của hắn có biến hóa, vẫn kiên định gật đầu: “Đúng vậy, không có lần sau. Minh giáo không phải có rất nhiều sự vụ sao? Ngươi thân là giáo chủ đại nhân sao có thể li khai lâu như vậy? Hôm nay cáo biệt thái sư phụ cùng các sư thúc sư bá, như vậy từ sau chúng ta sẽ ít gặp mặt hơn, đỡ phải xuất hiện lại tình trạng đó.”
“Sư huynh, ngươi đuổi ta đi?” Trương Vô Kị khẽ cười một chút.
Tống Thanh Thư không hiểu vì sao khi thấy nụ cười cổ quái kia trên mặt hắn tâm lại nhảy dựng lên, chính mình cũng không hiểu nổi thứ tư vị trong lòng. Y đương nhiên không phải muốn đuổi hắn đi, chỉ là giữ hắn lại bên người, y sợ cứ tiếp tục như vậy, sẽ ngày càng không thể cự tuyệt hắn. Mà tiếp tục như vậy, chính là sai.
Bởi vậy Tống Thanh Thư nghiêng mặt đi, thản nhiên nói: “Vô Kị, chúng ta không thể như vậy.”
Trương Vô Kị vừa tức giận vừa buồn cười: “Sư huynh, ngươi trốn tránh ta thế nào cũng vô ích. Khi ta còn nhỏ không phải đã từng nói, ta vì sư huynh mà sống, cả đời sẽ bồi bên sư huynh sao.”
“Kia… Kia đều là lời nói đùa của tiểu hài tử thôi.” Tống Thanh Thư cắn cắn môi.
“Không, không phải.” Trương Vô Kị cười cười nói, “Sư huynh, ngươi trước tiên cứ ngủ một hồi đi.”
Tống Thanh Thư vừa muốn nói gì, bỗng cảm thấy trên vai nhói lên, chỉ còn một ý niệm cuối cùng xẹt qua óc…
Tiểu tử thối kia cũng dám điểm thụy huyệt của y!
——————————-
Chờ tới khi Tống Thanh Thư tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa, Trương Vô Kị thì ôm y vào lòng tựa vào thùng xe nghỉ ngơi. Tống Thanh Thư vừa khẽ động, Trương Vô Kị liền tỉnh lại.
“Sư huynh, đã đói bụng chưa? Có muốn ăn một chút điểm tâm không?” Trương Vô Kị ân cần lấy qua một mâm điểm tâm tinh xảo.
Tống Thanh Thư giãy khỏi vòng tay hắn, đẩy màn xe ra nhìn thì phát hiện mã xa đang chạy trên quan đạo, nhìn sắc trời này hẳn y đã ngủ cả một ngày. Tống Thanh Thư buông màn xe xuống, cố nén giận dữ nói: “Ngươi cứ như vậy mang ta khỏi Võ Đang sơn?”
“Đúng vậy, ta nói với đại sư bá là ngươi say rượu, đơn giản muống mang ngươi xuống núi giải tỏa tâm trạng. Đại sư bá liền đồng ý ngay, còn muốn ta mau mau hốt ngươi đi cơ!” Trương Vô Kị cười cười uy một miếng điểm tâm cho Tống Thanh Thư, người kia còn đang mải tiêu hóa chuyện chính mình bị phụ phân đem bán là sự thực, không chút phản kháng há miệng nuốt xuống.
Trương Vô Kị liếm liếm chút bột phấn của điểm tâm còn dính trên ngón tay, cảm thấy thực thỏa mãn cười cười.
Tống Thanh Thư lúc này không có tâm trạng tính toán với hắn, máy móc cắn điểm tâm trong miệng, thầm nghĩ hẳn phụ thân tưởng lầm y đau lòng vì Chu Chỉ Nhược bị Ân lục thúc cướp đi, nên muốn để y xuất môn tiêu sầu. Bất quá ngẫm lại cũng không tồi, nếu y ở lại Võ Đang sơn ngốc ngốc, phỏng chừng Ân Lê Đình sẽ không được tự nhiên. Nhưng mà, thế nào thì thế cũng không nên đi cùng Trương Vô Kị đi? Bằng không…
“Sư huynh, không được tới thành trấn liền bỏ trốn.” Trương Vô Kị chỉ nhìn biểu tình trên mặt Tống Thanh Thư liền đoán ngay ra y đang nghĩ cái gì.
Tống Thanh Thư cau mày: “Chúng ta đang đi đâu?”
“Tới Biện Lương.” Trương Vô Kị lại cầm một khối điểm tâm uy tới, chỉ là lần này Tống Thanh Thư không đợi y uy tới miệng đã đón lấy giữa chừng. Trương Vô Kị thất vọng bĩu môi, tiếp tục nói: “Sự vụ của Minh giáo hiện tại tập trung khá nhiều ở Biện Lương, cùng Nguyên binh giao chiến rất nhiều lần, ta không thể li khai nơi đó được. Sư huynh, có thể theo ta tới đó được không?”
“Không được.” Tống Thanh Thư nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp từ chối.
“Sư huynh…” Trương Vô Kị cầu xin, “Ta với ngươi đã nửa năm không gặp, ngươi một chút cũng không nhớ tới ta sao?”
“Nhớ cũng không được.” Tống Thanh Thư diện vô biểu tình cầm chén nước lên uống hết. Hồi lâu sau cũng không nghe thấy Trương Vô Kị phản ứng gì, y mới quay lại nhìn xem thì phát hiện hắn thật giống như tiểu cẩu bị vứt bỏ, nhìn y bằng ánh mắt tội nghiệp vô cùng, nhất thời tâm mềm ra, thở dài: “Được rồi, đi Biện Lương bảy ngày, bất quá không được tái phát sinh chuyện tình tối qua nữa.”
Trương Vô Kị hớn hở không ngừng gật gật đầu. Nói cho cùng chỉ cần sư huynh không li khai là được, sư huynh hắn mạnh miệng nhưng mềm lòng, hắn không tin trải qua sự việc tối qua sư huynh còn trụ được bao lâu.
Thực tế đã chứng minh, Trương Vô Kị lạc quan tới mù quáng. Mấy ngày đầu tới Biện Lương, đêm nào hắn cũng phải thức để xử lí giáo vụ, khi tới được phòng sư huynh thì y đã chìm vào giấc ngủ say. Hắn không thể làm gì khác trước, ôm lấy y ngủ một hồi, sáng sớm hôm sau lại phải rời giường làm việc.
Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kị phi thường bận rộn, mình lại rỗi rãi không có việc gì làm, liền nhịn không được bắt đầu giúp hắn để ý một số chuyện trong khả năng. Đám người Minh giáo nhận ra thanh niên nhân tuấn lãng tiêu sái này chính là sư huynh của giáo chủ, trận chiến trên Quang Minh đỉnh cũng tận lực tương trợ Minh giáo không ít, bởi vậy đều ít nhiều nghe theo mệnh lệnh của y. Sau mấy ngày, Tống Thanh Thư phát hiện Trương Vô Kị không có tiến thêm một bước làm càn, chính mình lại tìm được chuyện để quan tâm, ý niệm phải li khai trong đầu cũng phai nhạt dần dần.
Kì thực y thấy những việc nho nhỏ trong giáo vụ này rất thú vị, Minh giáo phát triển tới bước này, các lộ nghĩa quân đều hưởng ứng, chỉ còn kém một bước dựng cờ xưng vương. Tống Thanh Thư để ý các loại việc vặt vãnh ở Biện Lương, cư nhiên có loại cảm giác như chơi nông trại, so với luyện võ còn thú vị hơn, nhìn tiền bạc trong kho không ngừng tăng, phi thường có cảm giác thành tựu. Chỉ là thỉnh thoảng y cũng hối hận sao trước kia không để ý tới một đoạn lịch sử cuối triều Nguyên, đoạn sau Ỷ Thiên Đồ Long kí không miêu tả tỉ mỉ, chỉ có thể để mắt lưu ý Chu Nguyên Chương một chút, nhưng con cáo già đó hiện không ở Biện Lương, nhất thời không nhìn ra được cái gì.
Sự tình đã phát triển tới bước này, Tống Thanh Thư tuyệt đối không thể mở to mắt nhìn Chu Nguyên Chương cướp đi Minh giáo của Trương Vô Kị. Tuy rằng sau khi đăng cơ hắn cần mẫn chăm lo triều chính, nhật lí vạn kị, nhưng những công thần đã cùng hắn vào sinh ra tử lại bị chém giết gần như hết, thậm chí dẫn tới khi tôn tử của hắn Kiến Văn đế đăng cơ trong triều không còn ai có thể dùng. Loại người đa nghi lạm sát này thật sự không thích hợp để trở thành một hoàng đế.
Nghĩ như vậy, Tống Thanh Thư càng nỗ lực vùi đầu vào đống tin tức tình báo chất như núi, về sau Trương Vô Kị thực vất vả mà không tìm ra y muốn làm gì, phát hiện sư huynh căn bản không trở về phòng để ngủ , liền trực tiếp qua đêm trong thư phòng cùng y.
Trương Vô Kị không nói gì, cũng không thể nói gì, hắn sợ mình trói buộc sư huynh quá chặt, sẽ bức bách y phải rời đi. Bởi vậy giữa hai người vẫn duy trì một loại ăn ý tới ái muội, ai cũng không nói ra, ai cũng không phá vỡ, Tống Thanh Thư muốn làm đà điểu, Trương Vô Kị dù tâm tư ngứa ngáy cũng không dám tùy tiện vọng động.
Cứ như vậy qua hai tháng, đã bắt đầu vào thu, Trương Vô Kị đi Ứng Thiên phủ một chuyến, đi liền đi suốt một tháng ròng. Tống Thanh Thư tại Biện Lương chờ tới sốt ruột, thời điểm Trương Vô Kị sắp đi, y đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn đi cùng hắn, thế nhưng Trương Vô Kị từ chối ngay lập tức, còn ngày đêm kiêm trình khiến y muốn đuổi theo cũng không được.
Hắn rốt cuộc muốn đi làm chuyện nguy hiểm gì? Tống Thanh Thư một chút tin tức cũng không có, trong lòng như lửa đốt, tuy biết răng Trương Vô Kị có Cửu Dương thần công cùng Càn Khôn Đại Nã Di, trên giang hồ người có thể đả thương hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một mình, nếu gặp phải bẫy rập hoặc bị nhiều người vây khốn thì biết phải làm sao?
Chờ đợi tới mất hồn mất vía, mấy ngày sau rốt cục có tin tức, Tiểu Minh Vương Hàn Lâm Nhi ôm trọng thương trở về, nói rằng giáo chủ ngàn dặm xa xôi tới cứu hắn trong hiểm cảnh. Không biết chịu ít nhiều thương thế mà vừa trở lại Biện Lương liền nói muốn bế quan một đợt, tại Duyên Khánh quan tu luyện mấy ngày.
Tống Thanh Thư nghe vậy thì nội tâm trầm xuống. Trương Vô Kị sao tự nhiên muốn bế quan luyện công? Khẳng định đã bị nội thương.
——————————
Duyên Khánh quan vốn có tên là Trùng Dương quan, là để tưởng niệm người sáng lập Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương mà xây dựng. Đương nhiệm quan chủ cùng Minh giáo giao hảo, theo Hàn Lâm Nhi thuật lại, Trương Vô Kị không muốn lúc tu luyện bị sự vụ trong Minh giáo quấy rầy, bởi vậy chọn đây làm chỗ thanh tu.
Tống Thanh Thư nghĩ Trương Vô Kị hẳn là bị nội thương nghiêm trọng lắm, không muốn để y lo lắng mới chọn nơi đó dưỡng thương, một khắc cũng không đợi được nữa lên đường tới Duyên Khánh quan.
Trương Vô Kị bế quan tu luyện trong thạch thất, đây vốn là nơi quan chủ bế quan, người ngoài không được quấy rầy. Tống Thanh Thư phát hiện vô luận y gõ cửa thế nào bên trong cũng không có phản ứng. Thạnh thất này không thể mở từ bên ngoài, Tống Thanh Thư muốn phá cửa nhưng lại sợ hủy mất cả thạch thất, không có cách nào hơn là thủ ngoài cửa, chờ đợi tới lúc Trương Vô Kị đi ra.
Chờ rồi lại chờ… suốt năm ngày.
Tâm tình Tống Thanh Thư càng thêm nôn nóng, tới buổi tối ngày thứ sáu thì mơ hồ nghe được tiếng gào thét truyền ra từ thạch thất. Lúc này y không thể nhịn được nữa, liền đứng dậy vận Bắc Minh chân khí chấn gãy khóa bên trong thạch môn, đẩy cửa bước vào. Khi y nhìn tới tình cảnh trong thạch thất thì không khỏi thất kinh.
Chỉ thấy trong hắc ám, y phục trên người Trương Vô Kị đã bị chính hắn xé nát, không ngừng dùng Lăng Ba Vi Bộ chạy qua chạy lại trong thạch thất, thỉnh thoảng không nhịn được lại đập đập đầu vào tường, cố nén tiếng gào thét trong cổ họng.
Tống Thanh Thư sợ thanh âm ảnh hưởng tới đạo sĩ trong Duyên Khánh quan, vội chạy ra đóng thạch môn lại, cả thạch thất liền chìm trong hắc ám. Tống Thanh Thư nóng ruột muốn xem tình trạng Trương Vô Kị, liền chộp lấy tay hắn xem mạch, nhưng một ngón tay vừa chạm tới liền nóng như phải bỏng, có thể thấy nhiệt độ cơ thể Trương Vô Kị cao tới mức nào.
Hẳn là chân khí đi vào đường rẽ, tẩu hỏa nhập ma.
Tống Thanh Thư cả người rét lạnh, không hiểu vì sao lại biến thành như vậy. Nhưng khi y thích ứng được bóng tối trong thạch thất, thấy Trương Vô Kị vô thức sử ra Càn Khôn Đại Nã Di nhất thời liền hiểu nguyên do.
Chỉ e là Trương Vô Kị đã luyện mười chín câu trong Càn Khôn Đại Nã Di tầng thứ bảy kia. Mười chín câu này là vị cao nhân kia tưởng tượng mà viết, căn bản bất thông bất thuận, nếu cứ cố đấm ăn xôi mà luyện sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải điên điên dở dở thì cũng toàn thân tê liệt, thậm chí tự đoạn kinh mạch mà chết.
Tống Thanh Thư cấp tốc xoay chuyển những ý niệm trong đầu, chân khí trong cơ thể Trương Vô Kị đã vô pháp khống chế, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ kinh mạch bạo liệt ma chết. Biện pháp duy nhất chính là y dùng Bắc Minh chân khí hấp thu toàn bộ nội công của hắn, biến hắn thành người bình thường, một lần nữa tu luyện Cửu Dương thần công.
Tuy rằng mất rất nhiều thời gian, thế nhưng so với chết thì tốt hơn nhiều.
Tống Thanh Thư năm đó dưới vực sâu tuy không để ý phần hấp công trong Bắc Minh thần công, nhưng y đã từng truyền nội lực, hẳn chỉ cần cải biến trình tự một chút là xong. Cái khó bây giờ là làm sao để chấm dứt tình trạng cuồng bạo của Trương Vô Kị, để hắn ngoan ngoãn cho y hấp thu công lực.
Trương Vô Kị ở trạng thái bình thường võ công đã cao hơn Tống Thanh Thư một bậc, lúc này ý thức không rõ đương nhiên không nhận ra trước mặt là sư huynh hắn vẫn tâm tâm niệm niệm, xuất thủ càng không biết nặng nhẹ. Tống Thanh Thư bị hắn đánh cho mấy chưởng, ngã dựa vào tường ói ra mấy ngụm huyết trong ***g ngực, càng không biết phải làm sao.
Y sơ suất, đáng lẽ phải gọi đám Dương Tiêu tới đây, nhất thời nóng ruột quên mất sức mình y căn bản không chế trụ được Trương Vô Kị. Tống Thanh Thư vội vàng muốn ra khỏi thạch thất, nhưng vừa động tới thạch môn liền bị hung hăng ôm lấy từ phía sau.
“Sư huynh…” Thân thể nóng như lửa đốt của Trương Vô Kị toàn bộ dán lên người Tống Thanh Thư, gắt gao siết y vào ***g ngực.
“Vô Kị, ngươi nhận ra ta là ai?” Tống Thanh Thư cực độ vui mừng, muốn quay đầu lại nhìn hắn, thế nhưng hai cánh tay kia mang theo lực đạo quá cường đại, y căn bản không thể giãy nổi, “Ngươi mau ngồi xuống, để ta xem tình trạng thế nào.”
“Sư huynh, ngươi có phải hay không lại muốn rời đi? Lại muốn rời khỏi ta?” Trương Vô Kị giống như không nghe thấy lời Tống Thanh Thư, ghé vào tai y thì thào lẩm bẩm.
“Vô Kị?” Tống Thanh Thư đã nhận ra hắn có điểm không thích hợp.
“Sư huynh, ta yêu ngươi a! Từ rất sớm đã yêu ngươi. Thế nhưng ngươi luôn vô tình như vậy, cự tuyệt ta, hất tay của ta đi, tránh né ánh mắt của ta…” Trương Vô Kị nguy hiểm siết chặt vòng tay. “Ngươi nói đi, phải làm thế nào ngươi mới chân chính thuộc về ta? Cho dù khi ta ôm ngươi, ta vẫn hiểu mình chưa có đủ năng lực để chân chính bảo vệ ngươi. Ta đã rất nỗ lực để trở nên cường đại, vì sao vẫn muốn li khai ta?”
Nghe lời thổ lộ tới tê tâm liệt phế của Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư bỗng nhiên mất đi năng lực tự hỏi.
Hắn luyện Càn Khôn Đại Nã Di tầng thứ bảy, là vì muốn bảo hộ y?
Nói cách khác, tất cả những chuyện này, kì thực là do y tạo thành?
Trong đầu Tống Thanh Thư chợt hiện lên tất cả những chuyện đã trải qua khi bọn họ ở chung mấy năm nay, phải thừa nhận là y đã quá mức nuông chiều hắn, mới để bọn họ tiến tới bước đường cùng. Nếu y cứng rắn hơn, căn bản không để Trương Vô Kị chiếm cái gì mà tiện nghi, càng không để bọn họ phát sinh cái loại chuyện không còn khả năng vãn hồi này.
Nói như vậy, kì thực y đã sớm yêu Trương Vô Kị mà không biết?
Tống Thanh Thư không biết cái gì gọi là yêu, thế nhưng trong ngực y tất cả đều là hắn, cho dù là khi nhắm mắt hay mở mắt, người đầu tiên nghĩ đến cũng là hắn, khi có hắn ở bên thì an tâm cùng vui sướng, khi hắn li khai thì trong ngực tràn ngập nhớ thương. Mặc kệ có phải là tình yêu hay không, trong đáy lòng y, Trương Vô Kị chính là người trọng yếu nhất.
Như vậy, cần gì phải trốn tránh nữa?
Nhân sinh khổ đoản, tuy rằng đây là sinh mệnh thứ hai của y, nhưng người giống như Trương Vô Kị có thể khiến y quải niệm đến vậy chỉ có một và duy nhất.
Tưởng tượng tới cảnh Trương Vô Kị ôm những người khác, Tống Thanh Thư đau lòng không thôi. Mặc kệ, hắn là do y nuôi lớn, dưỡng tới tốt như vậy ưu tú như vậy, dựa vào cái gì mà đem tặng cho những người kia?
Tống Thanh Thư nghĩ thông suốt tất cả, trong nháy mắt như trút được gánh nặng, cảm giác được thân thể nóng cháy như lò lửa ở phía sau, vừa cười vừa nói: “Vô Kị, về sau ta không đi đâu nữa, ngươi ở nơi nào, ta sẽ theo ngươi tới nơi đó.”
Trương Vô Kị cả người cứng đờ, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Khẳng định là đang nằm mơ. Ha, nếu đã là mộng, vậy thì không sao cả!”
Tống Thanh Thư còn đang cân nhắc những lời này của Trương Vô Kị có ý tứ gì, vai đã bị lật lại, cả người bị ấn về phía tường. Xúc cảm cứng rắn sau lưng khiến Tống Thanh Thư nhíu nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng gì thì thân thể Trương Vô Kị đã áp tới, một vật thể nóng cháy mà mềm mại lấp kín đôi môi y…
Bấm vào đây nào ^^~