Thanh Thư Vô Kị

Chương 3: Chương 3




Đệ tam chương: Võ Đang

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Sau khi Trương Thúy Sơn đi, Tống Thanh Thư liền chuyên tâm luyện võ. Y dù có lo lắng này nọ cũng không có khả năng giải quyết chuyện gì.

Từ sau khi Du tam hiệp trọng thương, Võ Đang lục hiệp đều hạ sơn, mọi việc do Trương Tam Phong tự mình xử lí. Ngày hôm đó Trương Tam Phong đả thông kinh mạch cho Du Đại Nham xong, nhìn đồ đệ ngày càng yếu ớt mà bản thân lại thúc thủ vô sách, không khỏi buồn bã trong lòng, không ngờ bản thân uy chấn võ lâm bao nhiêu năm, tới gần chín mươi tuổi ái đồ lại gặp bất hạnh.

Du Đại Nham biết sư phụ vì mình mà thương tâm, nhưng hắn ngay cả khí lực để nói đều không có, chỉ đành mặt xám như tro, nhắm mắt vờ ngủ.

Trương Tam Phong phân phó đạo đồng chiếu cố hắn, chính mình phải tới Tử Tiêu cung xử lí mọi việc trên núi. Thường ngày mấy việc này đều do Tống Viễn Kiều quản lí, hiện giờ hắn tới Thiếu Lâm, Trương Tam Phong đành lại tiếp nhận. Hắn bước trên hành lang uốn khúc, phát hiện một tiểu hài tử nho nhỏ đang tập quyền, uy vũ sinh phong, nhìn thấy hắn thì sáng mắt lên.

“Thái sư phụ.” Tống Thanh Thư đang luyện tập chính là dựa theo chữ “Long”, khóe mắt liếc thấy một người mặc đạo bào nhăn nhúm, không câu nệ tiểu tiết như vậy trên dưới Võ Đang cũng chỉ có một người chính là thái sư phụ của y, vội vã thu quyền, quy quy củ củ hành lễ.

“Thanh Thư, bộ quyền pháp này của ngươi, là Ỷ Thiên Đồ Long công?” Trương Tam Phong cười ha ha hỏi. Tống Thanh Thư tuy đứng đầu Võ Đang tam đại (đời thứ ba), nhưng một phần là y niên kỉ còn nhỏ, phần khác là Trương Tam Phong có chút không quen nhìn cái kiểu chậm chạp ấy, nên mấy năm rồi cũng không chú ý đến. Vừa nhìn y luyện một bộ quyền kia, tuy không dựa theo đường lối ban đầu của hắn, nhưng mơ hồ có chút đạo lí, có thể dẫn tới một khung trời mới.

“Hồi thái sư phụ, Thanh Thư đêm đó cũng không nhớ được mấy chiêu thức, rất nhiều chữ cũng là về tìm hiểu mới rõ, vừa rồi chỉ là dựa theo trí nhớ mà đánh loạn thôi.” Tống Thanh Thư cân nhắc từng từ, chậm rãi nói, hoàn toàn không phát giác đồng âm mới bốn tuổi của y cùng mấy lời này có bao nhiêu không thích hợp.

Trương Tam Phong lắc lắc đầu, nhưng cũng không phải bất mãn quyền pháp của y, mà là bất mãn với phương pháp dạy con của đại đồ đệ Tống Viễn Kiều. Trương Tam Phong vốn là kẻ có suy nghĩ vượt lên thế tục, võ công càng cần phải bỏ sửa cũ thành mới, tiểu oa nhi này còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có suy nghĩ cổ hủ, hắn rất không thích. Bất quá nghĩ lại, tiểu hài tử bốn tuổi chính là thích hợp để bắt đầu tập võ, hơn nữa chỉ chăm chú nhìn một đêm liền biến hóa ra quyền pháp như vậy, có thể thấy tư chất không tầm thường. Trương Tam Phong nghĩ nghĩ, liền nảy lên ý tưởng chỉ bảo.

Những năm gần đây Trương Tam Phong cực ít khi biểu lộ võ công, công phu Ân Lê Đình cùng Mạc Thanh Cốc hai tiểu đệ tử hầu hết đều do Tống Viễn Kiều cùng Du Liên Châu truyền thụ, bởi vậy Trương Thúy Sơn trên danh nghĩa là ngũ đệ tử, kì thực chính là đệ tử cuối cùng được hắn thân truyền võ công. Gần đây Du Đại Nham trọng thương, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng hắn đau đớn vô cùng. Thiết nghĩ đồ đệ thụ thương, hơn phân nửa chính là do mình không đích thân chỉ bảo, lúc này thấy Tống Thanh Thư đứng một bên, liền cười cười vẫy tay: “Thanh Thư, mấy ngày này đi theo ta đi.”

Tống Thanh Thư biết ý hắn, đương nhiên vô cùng vui mừng, cười tới đôi mắt cong cong, lúc này mới có dáng dấp của một tiểu hài tử, “Đa tạ thái sư phụ chỉ điểm.”

—————————————–

Từ khi theo bên Trương Tam Phong học võ, tin tức từ dưới chân núi cũng lục tục truyền tới.

Trương Thúy Sơn diệt toàn môn Long Môn tiêu cục, sau đó dương đao lập uy ở tại đại hội ở Vương Bàn sơn, Tạ Tốn bỗng nhiên xuất hiện, đoạt Đồ Long đao trốn chạy, Trương Thúy Sơn tung tích không rõ.

Võ Đang thất hiệp một bị thương một mất tích, khiến cho Võ Đang sơn vốn nhân số đơn bạc càng thêm bi thảm. Tống Thanh Thư đã sớm biết mọi việc sẽ như vậy, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

Y cũng không phải chưa từng nghĩ tới ngăn cản tất cả phát sinh, nhưng chỉ là một tiểu hài tử, tự bảo vệ mình còn không xong nói chi tới cứu người? Hơn nữa, Trương Thúy Sơn gặp gỡ Ân Tố Tố, đối với hắn còn chưa biết là may mắn hay ác sự. Có lẽ cả đời Trương Thúy Sơn, thời gian hạnh phúc nhất chính là mười năm sống trên Băng Hỏa đảo.

Giống như người uống nước, ấm lạnh chỉ có bản thân tự biết.

Tống Thanh Thư từ ngày đó nhìn theo Trương Thúy Sơn hạ sơn, liền chặt đứt mọi ý niệm trong đầu, chuyên tâm khổ luyện võ công. Mỗi ngày ngoại trừ luyện công, y còn tới đọc sách cho Du tam thúc nghe. Luyện võ là để sau này có thể cứu mình cứu người, còn bồi Du tam thúc thuần túy là muốn bù đắp về mặt tâm lí. Tuy y biết với tuổi của mình thì cái gì cũng không làm được, nhưng khả dĩ có thể khiến tâm tình khá hơn một chút, sao lại không làm?

Nguyên lai từ khi Du Đại Nham trọng thương, sư huynh đệ mỗi khi nhìn thấy đều không nhịn được đỏ mắt. Chính hắn cho dù đã thông suốt, nhưng cũng không chịu nổi thần sắc bi thương của các sư huynh đệ, liền đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ lưu lại hai đạo đồng Thanh Phong Minh Nguyệt hầu hạ thì ai cũng không gặp.

Tống Thanh Thư biết như vậy sớm muộn cũng sinh ra bệnh tâm lí, liền không để ý tới mọi người ngăn cản, mỗi chiều đều chọn phòng Du Đại Nham làm nơi đọc sách.

Lúc đầu Du Đại Nham còn ác ngôn, cho rằng tiểu hài tử khẳng định không kiên trì được bao lâu, không nghĩ tới y mỗi ngày đều kiên trì, trở thành thói quen. Tống Thanh Thư còn đẽo gọt ra một chiếc xe lăn đơn giản, thường thường đẩy Du tam thúc của y xuất môn phơi nắng phơi nắng, ngắm hoa xem điểu, nói mấy chuyện linh tinh.

Kì thực Tống Thanh Thư ngoại trừ luyện võ cùng bồi Du tam thúc hai chuyện, cái gì cũng không làm. Nhưng chỉ hai việc này cũng khiến y được trên dưới Võ Đang nhất trí khen ngợi.

Luyện võ cố nhiên cần xem thiên tư, nhưng chịu khó tới mức khắc khổ như Tống Thanh Thư thì thực sự hiếm thấy. Y là trưởng tử của Tống Viễn Kiều nhưng không kiêu không nóng, khiến kẻ khác phải bội phục. Chăm sóc Du tam thúc cố nhiên không khó, nhưng y ngày ngày đều kiên trì gió mặc gió, mưa mặc mưa, khiến bọn Ân Lê Đình lắm khi còn nói đùa, không biết Tống Thanh Thư rốt cuộc là hài tử của ai, với thân phụ cũng không thấy y hiếu thuận như vậy.

Tống Viễn Kiều đối với nhi tử của hắn thỏa mãn vô cùng, hắn coi trọng nhất là tình cảm sư huynh đệ, Tống Thanh Thư thay hắn chiếu cố Du Đại Nham, thực sự là rất hợp ý hắn.

Trương Tam Phong chỉ điểm Tống Thanh Thư nhiều năm, rốt cuộc đành buông tha cho việc cải tạo tính cách có nề nếp của y. Thấy y lĩnh ngộ rất nhanh, tư chất cực tốt, năm Tống Thanh Thư mười tuổi liền truyền thụ cho y Võ Đang Cửu Dương công.

Tống Thanh Thư biết, Võ Đang Cửu Dương công này chính là một phần của Cửu Dương chân kinh. Tuy chỉ là một phần nhưng y cũng không dám chậm trễ, nỗ lực nghiên cứu. Tuy rằng trong thư có một số chỗ khó hiểu, nhưng y ở bên một Du Đại Nham không thể nhúc nhích, cũng như ở bên một cuốn bách khoa toàn thư về võ học. Du Đại Nham cũng toàn tâm toàn ý dạy dỗ, hai người một lớn một nhỏ đều là võ si, cuối cùng Tống Thanh Thư trực tiếp chuyển vào ngủ trong viện của Du Đại Nham, võ công cũng tăng lên từng ngày.

Thời gian trôi đi, Tống Thanh Thư tỏ vẻ không để ý, nhưng trong lòng vẫn thầm toan tính. Trong mười năm Trương Thúy Sơn thất tung, Thiên Ưng giáo cùng hai mươi mốt môn phái (theo như ta nghiên cứu nguyên tác thì gồm: Thiếu Lâm, Côn Lôn, Nga Mi, Không Động, Võ Đang năm môn phái; Thần Quyền, Ngũ Phượng Đao chín môn; Hải Sa, Cự Kình bảy bang) phát sinh nhiều lần tranh đấu. Y từng muốn khuyên Du Đại Nham bỏ qua cừu hận với Ân Tố Tố, nhưng đó lại là nghịch lân của Du Đại Nham, vô luận tâm tình đang tốt đến đâu, chỉ cần nhắc tới việc này chắc chắn sẽ nổi giận.

Tống Thanh Thư khuyên vài lần không được, rốt cục đành buông tha ý niệm trong đầu.

Dù sao những năm gần đây, y ở bên nhìn Du tam thúc tay chân bất động, tình trạng thê thảm ngay cả những động tác đơn giản cũng cần có người trợ giúp mới làm được, cũng không nhịn được thổn thức.

Nếu đổi lại là y, hẳn đã sớm phát điên.

Tống Thanh Thư nhắm chặt mắt, thầm hạ quyết định, nhất định không để thảm kịch trong ngày đại thọ một trăm tuổi của thái sư phụ phát sinh.

Tính tính ngày, hẳn Trương ngũ thúc cũng sắp trở về Trung Nguyên…

Khi đó, Tống Thanh Thư mười bốn tuổi, Trương Vô Kị chín tuổi.

—————————–

chương sau tiểu công gặp tiểu thụ rồi nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.