Thanh Thư Vô Kị

Chương 4: Chương 4




Đệ tứ chương: Hoan nghênh đến với giang hồ

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Có phải Tiểu Vô Kị đây hơm???

Qua lễ trừ tịch (trừ tịch = giao thừa –> sang năm mới), Tống Thanh Thư liền lưu ý tình hình Du Liên Châu. Hai tháng sau, khi Du Liên Châu chuẩn bị hạ sơn cùng Không Động phái bàn việc đối phó Thiên Ưng giáo, Tống Thanh Thư bỗng đứng ra xin đi cùng Nhị sư thúc.

Việc này khiến mọi người có chút bất ngờ, nhưng Tống Viễn Kiều thấy hài tử này của hắn đã mười bốn tuổi còn chưa từng hạ sơn, nhớ lại Ân Lê Đình cùng Mạc Thanh Cốc lúc mười một, mười hai tuổi đã theo các sư huynh hành hiệp trượng nghĩa. Lần này đi tuy hung hiểm, nhưng có Du Liên Châu ở bên trông nom hẳn cũng không xảy ra vấn đề gì, liền đáp ứng cho y hạ sơn.

Tống Thanh Thư đơn giản thu xếp một bọc hành lí, lưu loát gọn gàng xách kiếm theo Du Liên Châu hạ Võ Đang sơn.

Kì thực nếu có thể chọn lựa, y thực không thích đi cùng Du Liên Châu. Du nhị thúc này trước nay si mê võ học, vô thê vô tử, trời sinh tính tình nghiêm túc, thần sắc luôn luôn lạnh lùng. Tống Thanh Thư đương nhiên biết vị sư thúc mặt lạnh này kì thực vô cùng tốt với mình, nhưng vẫn không chịu nổi hắn tích tự như kim, dọc đường chỉ gấp rút đi, nửa lời thừa cũng chưa từng có.

Một mạch tới hội họp cùng phái Không Động trên đại thuyền của phái Côn Lôn, liền trực chỉ hướng phân đà Thiên Ưng giáo. Trong mười năm này, Du Đại Nham trọng thương không xuất ngoại, Trương Thúy Sơn thất tung, sống chết chưa biết, còn lại Võ Đang ngũ hiệp uy danh đã vượt xa khi xưa. Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu tuy chỉ là đệ tử đời thứ hai của phái Võ Đang, nhưng địa vị trong võ lâm cũng gần sánh ngang với các cao tăng Thiếu Lâm tự. Người trong giang hồ đối với Võ Đang ngũ hiệp đều rất kính trọng, bởi vậy Tây Hoa Tử cùng Vệ Tứ Nương (người của Không Động và Côn Lôn) đều nhường Du Liên Châu ngồi ghế thủ tịch.

Mà khi giới thiệu tới Tống Thanh Thư thì mọi người đều cả kinh, nhìn y tuổi còn trẻ nhưng tướng mạo tuấn tú đã mang ba phần khí độ hiên ngang, khiến kẻ khác vừa nhìn tự biết không bằng, chỉ đành thán rằng Võ Đang có người kế tục.

Tống Thanh Thư ngoài mặt vẫn mỉm cười lễ phép, nhưng trong lòng tràn ngập lo lắng không biết Trương Thúy Sơn có thể về đúng lúc hay không. Y biết chỉ cần phu thê Trương Thúy Sơn vừa hiện thân liền dấy lên huyết vũ tinh phong trên giang hồ, không khỏi hi vọng bọn họ có thể lén lút quay về Võ Đang.

Hiển nhiên lão thiên không có nghe thấy nguyện vọng của Tống Thanh Thư, hai bên vừa bắt đầu giao tranh thì nghe được một tiếng lóng truyền tới từ trên mặt biển rộng lớn. Thuyền bên kia vừa nghe được ” Đường chủ Tử Vi đường” năm chữ nhất thời loạn cả lên. Ồn ào trong chốc lát, hơn mười người cùng kêu to: “Ân cô nương đã về, Ân cô nương đã về!”

Tống Thanh Thư đã sớm rút kiếm lắc mình tới bên mạn thuyền, xa xa thấy ba thân ảnh hai lớn một nhỏ đứng trên bè gỗ vẫy tay.

Trương Thúy Sơn biết trên thuyền có Du Liên Châu, tâm tình kích động, mắt thấy bè gỗ còn cách hai thuyền mấy trượng, liền nhặt một miếng gỗ lớn từ trên bè, dùng sức ném đi, bản thân cũng nhún theo đạp lên miếng gỗ mượn lực nhảy tới đầu thuyền lớn.

Du Liên Châu xông lên phía trước, sư huynh đệ xa cách mười năm không rõ sống chết, nay được gặp lại phải vui mừng tới mức nào? Hai người bốn tay siết chặt, một người kêu: “Nhị ca!”, một người kêu: “Ngũ đệ!”. Lệ đảo quanh hốc mắt, không nói nên lời.

Tống Thanh Thư nhìn sang Thiên Ưng giáo bên kia, một phụ nhân xinh đẹp mang theo một tiểu hài nhi đang ôn chuyện cùng đám giáo chúng. May mắn lúc này trên thuyền một mảnh hỗn loạn, cũng không ai để ý.

“Ngũ thẩm, ta là Tống Thanh Thư.” Tống Thanh Thư ôm kiếm, tận lực bày ra một bộ dáng thân mật tươi cười.

Ân Tố Tố vì một tiếng “Ngũ thẩm” mà kích động không thôi, lần này trở lại trung thổ vẫn lo sợ Võ Đang không thừa nhận hôn nhân của nàng cùng Trương Thúy Sơn rồi chia rẽ hai người, không ngờ lần đầu gặp đã được một thiếu niên tuấn tú gọi “Ngũ thẩm”, tâm tình của nàng đương nhiên không thể tốt hơn được nữa: “Ngươi là Thanh Thư? Ngũ ca cũng thường hay nhắc tới ngươi…”

Tống Thanh Thư không rảnh cùng nàng hàn huyên, vội thấp giọng chỉ sang Trương Vô Kị vẫn đứng một bên nói: “Ngũ thẩm, người trước tiên điểm á huyệt của hắn, bằng không lát nữa bọn họ truy vấn…” Y cũng muốn vừa gặp liền điểm luôn á huyệt của Trương Vô Kị, nhưng mẫu thân của người ta còn đứng một bên, y sao dám mạo muội động thủ? Nhỡ đâu dẫn tới hiểu lầm lại không có cách nào giải thích.

Tống Thanh Thư cũng thuận tiện quan sát cái kẻ ngày sau sẽ đại danh đỉnh đỉnh Trương Vô Kị, thấy hắn quả nhiên mi thanh mục tú, tuy phơi nắng nhiều có hơi đen nhưng không che khuất được ánh mắt linh động. Hắn mặc một thân y phục làm từ da thú. Ánh mắt thiên chân khả ái kia vừa lúc ngẩng lên nhìn y.

Giống tiểu động vật nào đó a… Tống Thanh Thư nhớ tới con mèo kiếp trước y nuôi, nhịn không được muốn sờ sờ đầu cái đầu nhỏ.

Ân Tố Tố thông minh tới cỡ nào, không đợi Tống Thanh Thư nói hết lời đã hiểu rõ ý tứ của y. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã có người cao giọng hỏi: “Trương ngũ hiệp, ác tặc Tạ Tốn ở nơi nào? Ngươi rốt cuộc có biết không?”

Tống Thanh Thư âm thầm thở dài, không vết tích lui lại phía sau, biết rằng chính mình vẫn không thay đổi được gì.

Trương Thúy Sơn chưa về tới trung thổ, còn đang mờ mịt giữa biển đã gặp phải hai nan đề: thứ nhất, bản môn không ngờ lại động thủ cùng Thiên Ưng giáo; thứ hai, người ta vừa mở miệng liền hỏi Tạ Tốn ở nơi nào. Hắn không biết trả lời sao, liền hướng Du Liên Châu hỏi: “Nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Du Liên Châu thầm tính toán, ngũ đệ thất tung mười năm, nguyên lai là cùng nữ nhi của giáo chủ Thiên Ưng giáo kết thành phu phụ, lúc này hỏi như vậy, tất là có lời gì khó nói, liền cao giọng đáp: “Thiếu Lâm, Côn Lôn, Nga Mi, Không Động, Võ Đang năm phái cùng Thần Quyền, Ngũ Phượng Đao chín môn; Hải Sa, Cự Kình bảy bang, tổng cộng là hai mươi mốt bang phái, vì tìm Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, Thiên Ưng giáo Ân cô nương cùng tệ sư đệ Trương Thúy Sơn mà cùng Thiên Ưng giáo có chút hiểu lầm, chẳng may có thương vong, trong mười năm võ lâm hỗn loạn bất an…” Nói tới đây liền ngừng lại một chút, “May mà Ân cô nương cùng Trương sư đệ đột nhiên xuất hiện, nhiều nghi vấn trong quá khứ đã thật rõ ràng, chỉ là cố sự mười năm khó mà giải thích được trong chốc lát. Tại hạ có ý kiến, chúng ta cùng nhau trở về đại lục, Ân cô nương bẩm lại với giáo chủ, tệ sư đệ cũng quay về Võ Đang thưa lại với gia sư, sau đó song phương chọn nơi hội ngộ, phân rõ đúng sai, nếu từ nay về sau có thể hóa thù thành bạn là hay nhất…”

Tống Thanh Thư nghe thấy nhị sư thúc hiếm khi mở miệng của mình dông dài như vậy, thầm tính toán xem có thể điểm á huyệt của Trương Vô Kị hay không. Nhưng trong khoang thuyền lúc này có hơn mười người, toàn bộ đều nhìn chằm chằm Trương Thúy Sơn một nhà ba người, cho dù một con muỗi bay qua cũng sẽ thấy nhất thanh nhị sở, y còn có thể làm gì?

Tây Hoa Tử sớm đã không nhịn được, đột nhiên ngắt lời: “Rốt cuộc ác tặc Tạ Tốn ở đâu? Chúng ta chính là muốn tìm hắn.”

Trương Thúy Sơn nghe nói để tìm ba người hai mươi hai bang hội đã gây chiến với nhau, mười năm tranh đấu không tránh khỏi thương vong vô số, trong lòng cực kì bất an. Lại nghe được Tây Hoa Tử hỏi nơi Tạ Tốn hạ lạc, lại cảm thấy khó xử, nếu nói ra, không biết sẽ có bao nhiêu võ lâm cao thủ đi Băng Hỏa đảo tìm hắn báo thù, nhưng nếu không nói thì phải giấu diếm làm sao?

Hắn còn đang chần chờ, Ân Tố Tố đột nhiên nói: “Ác nhân Tạ Tốn không việc ác nào không làm đã chết từ chín năm trước rồi.”

Du Liên Châu, Tây Hoa Tử, Vệ Tứ Nương cùng cả kinh: “Tạ Tốn đã chết?”

Ân Tố Tố nói: “Ngày ta sinh hài tử này, ác tặc Tạ Tốn cuồng tính phát tác, đang muốn giết hại ta cùng Ngũ ca, chợt nghe được tiếng tiểu hài tử khóc liền dấy lên tâm bệnh mà chết.”

Lúc này Trương Thuý Sơn đã minh bạch, Ân Tố Tố nói “Ác tặc Tạ Tốn đã chết” cũng không phải nói dối, ngày đó tiếng khóc đầu tiên của Vô Kị kích khởi thiên lương của Tạ Tốn, từ đó hắn thu liễm cuồng tính, bỏ ác hướng thiện, mà buộc ba người rời đảo lại càng là hành động đại nhân đại nghĩa, không nghĩ cho riêng mình, bởi vậy có thể nói “ác tặc Tạ Tốn không việc ác nào không làm” đã chết từ chín năm trước, mà “hảo nhân Tạ Tốn” cũng khi đó được sinh ra.

Tây Hoa Tử hừ mũi một tiếng, hắn vẫn coi Ân Tố Tố là yêu nữ tà giáo, lời nàng nói sao có thể tin, “Trương ngũ hiệp, ác tặc Tạ Tốn thực sự đã chết sao?”

Trương Thuý Sơn thản nhiên đáp: “Không sai, ác tặc Tạ Tốn đã chết từ chín năm trước.”

Trương Vô Kị đứng một bên nghe mọi người không ngừng mắng chửi ác tặc Tạ Tốn, phụ thân mẫu thân thậm chí còn nói Tạ Tốn đã chết.

Hắn tuy rằng thông minh, nhưng nào đã minh bạch giang hồ ngươi lừa ta gạt? Tạ Tốn đối với hắn ân sâu nghĩa nặng, chăm chút yêu thương không kém thân phụ mẫu, nghe vậy liền khổ sở trong lòng, nhịn không được khóc toáng, kêu lên: “Nghĩa phụ không phải là ác tặc, nghĩa phụ chưa chết, người chưa chết!” Mấy tiếng kêu khóc này khiến cả khoang thuyền ngạc nhiên.

Ân Tố Tố cuồng nộ cho hắn một cái tát, quát to: “Câm miệng!”

Trương Vô Kị khóc ròng, nói: “Mẫu thân, sao người lại nói nghĩa phụ đã chết? Nghĩa phụ không phải vẫn đang sống yên lành sao?”

Tống Thanh Thư thầm than, Trương Vô Kị từ khi sinh ra cũng chỉ chung sống với phụ mẫu cùng nghĩa phụ, âm độc xảo trá chốn nhân gian đã gặp tới bao giờ? Nếu đổi lại là một hài tử lớn lên giữa giang hồ, cho dù không thông minh bằng một nửa hắn cũng sẽ biết nói dối là chuyện thường, quyết không dẫn tới cái đại hoạ này.

Ân Tố Tố trách mắng: “Người lớn đang nói chuyện, tiểu hài tử lắm miệng cái gì? Chúng ta nói tới ác tặc Tạ Tốn, cũng không phải nghĩa phụ của ngươi!”

Trương Vô Kị trong lòng hoang mang vô cùng, nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Tây Hoa Tử cười nhạt, hỏi Trương Vô Kị: “Tiểu đệ đệ, Tạ Tốn là nghĩa phụ của ngươi sao? Hắn đang ở đâu?”

Trương Vô Kị nhìn sắc mặt phụ mẫu, biết chuyện họ đang nói là rất quan trọng, nghe Tây Hoa Tử hỏi vậy liền lắc lắc đầu: “Ta không nói.”

Ba chữ “Ta không nói” này, kì thực càng thêm khẳng định Tạ Tốn vẫn chưa chết.

Nhất thời trong khoang thuyền mỗi người một biểu tình, đặc sắc phi thường.

Ân Tố Tố nghĩ thầm nếu không phải Trương Vô Kị lắm lời, sự việc liền dễ giải quyết bao nhiêu, nhưng nghĩ tới hắn chưa bao giờ nói dối, lại đối với Tạ Tốn tình nghĩa sâu nặng, bỗng nhiên nghe được nghĩa phụ đã chết đương nhiên sẽ khóc nháo, cũng không trách hắn được. Nếu khi nãy kịp nghe lời Tống Thanh Thư điểm á huyệt thì đã không có đại phiền phức này. Ân Tố Tố nhịn không được liếc thiến niên tuấn nhã đang đứng một góc, không hiểu vì sao y lại biết trước. Quay đầu nhìn nhi tử bị mình đánh một chưởng lưu lại dấu tay sưng đỏ, không khỏi thương xót, kéo hắn vào lòng.

Trương Vô Kị vẫn lo lắng, ghé cái miệng nhỏ nhắn tới bên tai mẫu thân, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân, nghĩa phụ chưa chết a, có đúng hay không?”

Ân Tố Tố cũng ghé tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Chưa chết. Là ta nói dối bọn họ. Những người này đều là ác nhân, muốn hại nghĩa phụ của ngươi.”

Trương Vô Kị bừng tỉnh đại ngộ, trừng mắt liếc từng người, thầm nghĩ: “Nguyên lai các người đều là ác nhân, muốn hại nghĩa phụ của ta.”

Trương Vô Kị từ ngày này bước chân vào giang hồ, mới minh bạch lòng người hiểm ác. Hắn xoa xoa má, một chưởng này của mẫu thân vẫn còn sinh đau. Hắn biết chưởng này tuy là của mẫu thân, nhưng kì thực đều tại những người kia cả. Từ nhỏ được phụ mẫu cùng nghĩa phụ từ ái che chở, chưa từng biết tới địch nhân lòng mang ác ý. Mặc dù Tạ Tốn từng kể với hắn cố sự về Thành Côn, nhưng phải đến lúc này, hắn mới chính thức cảm nhận được.

(Tạ Tốn và Thành Côn: Thành Côn nguyên là sư phụ Tạ Tốn, nhưng từng nhân cơ hội hãm hiếp vợ của Tạ Tốn, bày mưu khiến Tạ Tốn trở thành kẻ ác, khiến hắn giết hại nhiều nhân vật chính phái, trở thành kẻ địch của nhiều bang phái trong võ lâm)

Tống Thanh Thư đứng một bên nhìn ánh mắt tinh thuần bắt đầu phát sinh biến hoá, tiếc hận thở dài một hơi.

Hoan nghênh đến với giang hồ, Trương Vô Kị!

—————————————-

Ta đã có một thời gian luyện kiếm hiệp nên quen với cách nói bên đó, nếu ai đọc thấy có chỗ nào cần chú thík thì bảo ta nha

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.