Thanh Thư Vô Kị

Chương 5: Chương 5




Đệ ngũ chương: Nghiệt duyên.

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Kết thúc hỗn loạn, Tống Thanh Thư mới cùng Trương Thúy Sơn giáp mặt. Trương Thúy Sơn thấy tiểu hài tử khả ái khi xưa nay đã trở thành một thiếu niên thì mừng rỡ không thôi. Mà Tống Thanh Thư đã mười năm không gặp vị ngũ thúc này, thấy hắn một bộ dáng phong trần mệt mỏi, râu ria đầy mặt, có thể thấy những ngày tháng làm dã nhân trên Băng Hỏa đảo kham khổ vô cùng, tâm trạng cũng không khỏi buồn bã.

Trương Thúy Sơn giới thiệu với bọn họ Ân Tố Tố cùng Trương Vô Kị, Du Liên Châu chưa kịp nói gì thì Tống Thanh Thư đã lại kêu một tiếng “Ngũ thẩm” khiến Ân Tố Tố vừa mắt với y tới cực điểm, nghĩ tới ngày sau hành tẩu giang hồ, nhất định phải dặn phụ thân cùng giáo chúng giúp đỡ y (phụ thân Ân Tố tố tức Ân Thiên Chính – giáo chủ Thiên Ưng giáo).

Trương Thúy Sơn chờ giáo chúng Thiên Ưng giáo rời thuyền, vội hỏi: “Nhị ca, thương thế của Tam ca thế nào rồi? Hắn … liệu có thể khỏi hoàn toàn không?”

Du Liên Châu “Ân” một tiếng, hồi lâu sau vẫn không đáp. Trương Thúy Sơn thực sự lo lắng, nhìn chằm chằm hắn không rời, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, chỉ sợ sẽ nghe được một chữ “tử”.

Tống Thanh Thư rũ mắt, nhớ tới Du tam thúc mấy năm nay ngày ngày bồi bên người, tâm tình cũng chùng xuống.

Du Liên Châu chậm rãi nói: “Tam đệ không chết, bất quá so với chết cũng không kém bao nhiêu. Hắn cả đời tàn phế, tay chân bất động. Du Đại Nham Du tam hiệp, ha ha, trên giang hồ đã coi như không có nhân vật này rồi.”

Trương Thúy Sơn nghe được Du Đại Nham không chết, trong lòng vui vẻ, nhưng nghĩ tới sư huynh một đời anh phong hiệp khách, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, không nhịn được lệ tuôn lã chã, nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào đã hại hắn? Không điều tra được sao?”

Du Liên Châu không đáp, chỉ quay đầu, lưỡng đạo ánh mắt như hai tia chớp chiếu tới Ân Tố Tố, điềm nhiên hỏi: “Ân cô nương, ngươi có biết kẻ hại Du tam đệ của ta là ai?”

Ân Tố Tố không nhịn được thân mình khẽ run, nói: “Nghe nói gân tay gân chân của Du tam hiệp là bị người dùng Đại Lực Kim Cương chỉ của Thiếu Lâm cắt đứt.”

Du Liên Châu nói: “Không sai. Ngươi không biết là ai làm sao?”

Ân Tố Tố lắc đầu, đáp: “Không biết.”

Du Liên Châu không để ý tới nàng, hỏi: “Ngũ đệ, phái Thiếu Lâm nói ngươi giết toàn bộ già trẻ Long Môn tiêu cục của Lâm An phủ, còn giết vài tăng nhân Thiếu Lâm. Việc này thật hay giả?”

Trương Thúy Sơn đáp: “Cái này…”

Ân Tố Tố ngắt lời: “Không liên quan tới chàng, đều là ta giết.”

Du Liên Châu liếc nàng, trong ánh mắt toát ra cực độ thống hận, nhưng lập tức lại biến mất, trên gương mặt khôi phục bình thản, chỉ là trầm mặc không nói.

Trương Vô Kị bất an nhìn phụ mẫu, lại nhìn Du nhị bá mới nhận thức, không hiểu bọn họ đang hảo hảo sao bỗng nhiên đều không nói gì.

Tống Thanh Thư nhìn bộ dáng mờ mịt của hắn thực đáng thương, liền ho khẽ một tiếng, nắm lấy tay Trương Vô Kị bước ra ngoài khoang thuyền, vừa đi vừa nói: “Vô Kị, ta mang ngươi đi ngó thuyền lớn một chút, ngươi chưa từng nhìn thấy thuyền phải không?”

Lực chú ý của Trương Vô Kị lập tức bị dời đi, hắn từ nhỏ lớn lên trên Băng Hỏa đảo, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người nhiều vật như vậy, đương nhiên chuyện gì cũng hiếu kì, cái gì cũng muốn hỏi. Tống Thanh Thư ban đầu cố nén đi tính tình, nhất nhất giải đáp, về sau thấy hắn hỏi mấy vấn đề thực thú vị, liền nổi lên tâm tư ranh mãnh, thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn.

Trương Vô Kị được Tống Thanh Thư nắm tay, lần đầu tiên cảm nhận một mạt ấm áp bất đồng với phụ mẫu cùng nghĩa phụ, như bạn bè mà cũng như huynh trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi cười tới sáng lạn.

Tống Thanh Thư không biết, trong cuộc đời Trương Vô Kị, y là người thứ tư đối xử tốt với hắn. Sau này, khi ba người quan trọng nhất đối với Trương Vô Kị lần lượt ra đi, Tống Thanh Thư liền trở thành người tối trọng yếu.

Hết thảy nghiệt duyên, chỉ mới bắt đầu.

———————————

Du Liên Châu vốn ngoài lạnh trong nóng, trong Võ Đang thất hiệp chính là kẻ nghiêm túc nhất, mấy tiểu sư đệ đối với hắn thật kính nể, so với đại sư huynh Tống Viễn Kiều thì còn lợi hại hơn xa. Kì thực hắn với sư huynh đệ tình thâm nghĩa trọng, Trương Thúy Sơn bỗng nhiên thất tung, hắn thương tâm muốn điên nhưng ngoài mặt vẫn bình chân như vại, hôm nay sư huynh đệ đoàn tụ, chính là việc vui lớn nhất trong đời hắn, thế nhưng vẫn thần sắc nghiêm nghị giáo huấn Ân Tố Tố, đợi đến khi chỉ còn lại sư huynh đệ mới lộ ra chân tình. Hắn không yên lòng nhất, chính là Ân Tố tố đã sát hại không ít đệ tử Thiếu Lâm, việc này chắc chắn không dễ dàng giải quyết được, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, cho dù không giữ được tính mệnh cũng phải bảo vệ một nhà sư đệ được bình an.

Tống Thanh Thư dù biết chiều hướng vở kịch, nhưng cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Chuyện Du Đại Nham năm đó tuy nguyên nhân là do Ân Tố Tố, nhưng chân chính đả thương hắn lại không phải nàng. Đầu sỏ gây nên phải là thị tòng bên người Triệu Mẫn, nhưng chuyện này y không thể nói ra, chỉ đành giữ trong lòng. (Ân Tố Tố thuê Long Môn tiêu cục đưa Du Đại Nham bị thương liệt người về núi Võ Đang giao cho Trương Tam Phong, nhưng tiêu cục giao nhầm cho sáu người lạ mặt, khiến Du Đại Nham bị đánh trọng thương đứt hết gân cốt, sau đó Trương Thúy Sơn tìm được mới đưa về núi)

Thuyền đi về phía nam hơn mười ngày tới cửa sông Trường Giang. Đoàn người đổi thuyền rồi ngược dòng mà đi. Phu phụ Trương Thúy sơn thay đi quần áo da thú rách nát, hai người phảng phất như dao thai song bích, phong thái so với năm xưa không hề giảm. Trương Vô Kị mặc quần áo mới, trên đầu buộc hai bím tóc tết dây hồng, thật hoạt bát đáng yêu.

Trương Vô Kị rốt cuộc đã quen với Tống Thanh Thư, mỗi khi rảnh rỗi lại quấn lấy y hỏi đông hỏi tây. Hắn sinh ra trên hoang đảo, mọi sự vật trên đất liền chưa từng được thấy qua, nhìn tới cái gì cũng thấy mới mẻ. Tống Thanh Thư biết Trương Thúy Sơn cùng Du Liên Châu đã mười năm không gặp, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói. Về phần Ân Tố Tố thì lo lắng canh giữ bên người Trương Thúy Sơn, chỉ sợ trượng phu dưới áp lực của thế tục sẽ hưu luôn nàng, nên đã quyết tâm tuyệt không li khai hắn nửa bước.

Bởi vậy, Tống Thanh Thư chỉ đành đảm nhiệm chức bảo mẫu, thường thường ôm Trương Vô Kị ngồi ở đầu thuyền ngắm cảnh quan sông nước. Cho dù trên đường đi cực nhàm chán, nhưng chỉ cần Trương Vô Kị trong trẻo kêu một tiếng “Sư huynh”, y lại không thể chống cự mà ôm hắn mà chỉ trỏ thao thao bất tuyệt hết chuyện này tới chuyện nọ. Trương Vô Kị nghe lúc hiểu lúc không, ngẫu nhiên cũng hỏi lại vài câu, sư huynh đệ hòa hợp phi thường.

Một ngày thuyền tới chân núi Đồng Quan ở Đồng Lăng, An Huy, sắc trời đã muộn, thuyền cập bến một tiểu trấn nhỏ, Tống Thanh Thư lên bờ mua rượu thịt, Trương Thúy Sơn cùng Du Liên Châu ở trong khoang thuyền ẩm trà, nói chuyện phiếm.

Trương Vô Kị chơi một mình ở đầu thuyền, thấy trên bến có một người khất cái già đang ngoạn xà, trên cổ quấn một con thanh xà còn trong tay là một đại xà màu đen chấm trắng. Trương Vô Kị hiếu kì vô cùng, nhìn không chuyển mắt. Lão khất cái còn hướng hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu nếu hắn lên bờ chơi còn có thể làm thêm nhiều trò hay khác.

Trương Vô Kị theo ván cầu lên bờ, lão khất cái gỡ một bao bố trên lưng xuống, mở miệng bao, cười nói: “Bên trong có đồ chơi hay lắm, ngươi tới nhìn xem!” Trương Vô Kị trẻ người non dạ đâu đã hiểu được cái gì là bẫy rập, lò dò đi tới định nhìn nhưng chỉ thấy đen ngòm, hắn bước lại gần hơn muốn nhìn cho rõ đột nhiên bị lão khất cái lật tay, chụp luôn cái bao lên đầu. Trương Vô Kị mới “A!” một tiếng miệng đã bị bịt chặt, thân hình lập tức bị nhấc bổng lên.

Tiếng kêu từ trong bao vọng ra, tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để đánh động Du Liên Châu cùng Trương Thúy Sơn. Hai người tuy ngồi trong khoang thuyền cách khá xa nhưng cũng phát hiện tiếng kêu có điểm bất thường, vội chạy tới đầu thuyền thì Trương Vô Kị đã bị lão khất cái bắt.

Hai người đang định phi thân lên bờ, lão khất cái đã quát to: “Muốn bảo trụ tính mạng hài tử thì đừng có nhúc nhích!” Nói xong xé rách một mãng lưng áo của Trương Vô Kị, dí miệng hắc xà gần sát vào. Lúc này Ân Tố Tố cũng vừa chạy tới đầu thuyền, thấy đứa con cưng bị bắt liền lửa giận công tâm, toan phóng ra ngân châm. Du Liên Châu cản lại: “Không được!” bởi hắn đã nhận ra hắc xà này tên “Tất Hắc Tinh”, là độc xà trứ danh, thân càng đen thì độc càng nguy hiểm. Con rắn này thân mình đen bóng, mấy đốm trắng lại lấp lánh, miệng ngoác rộng nhe ra bốn răng nanh nhọn hoắt. Chỉ cần cắn xuống một ngụm thì Trương Vô Kị sẽ mất mạng ngay tức khắc, cho dù có đánh lão khất cái lấy được thuốc giải cũng chưa chắc đã cứu kịp.

Du Liên Châu bất động thanh sắc, nói: “Tôn giá sao lại làm khó dễ hài tử, không biết là có ý định gì?” Lão cái kia nói: “Ngươi bảo nhà thuyền nhổ neo rời bờ năm, sáu trượng rồi chúng ta nói chuyện.” Du Liên Châu biết hắn sợ mình đột nhiên nhảy lên bờ, biết rằng nếu rời bờ thì việc cứu người càng thêm khó khăn, nhưng Vô Kị đang bị kiềm chế, đành phải đáp ứng trước rồi tính sau. Cánh tay cầm dây xích khẽ giật, chiếc neo sắt nặng năm chục cân từ dưới nước vọt lên.

Lão cái thấy Du Liên Châu chỉ khẽ động tay chiếc neo đã bay lên, công lực tinh thuần hiếm thấy thì không khỏi biến sắc. Trương Thúy sơn cầm cây sào dài chống lên bờ, thuyền chậm rãi lui ra giữa sông. Lão cái kêu lên: “Ra xa thêm nữa!” Trương Thúy Sơn giận dữ nói: “Thế này còn chưa đủ năm, sáu trượng sao?” Lão cái cười cười: “Du nhị hiệp võ công lợi hại như vậy, năm sáu trượng tại hạ vẫn chưa yên tâm.”

Trương Thúy Sơn cùng Du Liên Châu liếc nhau, đều kí thác hi vọng trên người Tống Thanh Thư đi mua rượu chưa về, đành phải lui thuyền xa thêm hơn trượng.

Du Liên Châu ôm ý niệm kéo dài thời gian, liền ôm quyền nói: “Thỉnh giáo tôn tính đại danh.”

Lão cái đáp: “Tại hạ là Hạ lão tam, tiện danh không đáng làm bẩn tai Du nhị hiệp.”

Du Liên Châu nhìn trên lưng hắn có năm sáu cái túi, nghĩ thầm đây hẳn là đệ tử sáu túi của Cái Bang, địa vị không phải là thấp, sao lại làm ra loại hành vi ti tiện này? Huống chi Cái Bang xưa nay hành sự nhân nghĩa, bang chủ Sử Hỏa Long của bọn họ là một hán tử oai hùng nổi danh trên giang hồ, việc này quả là kì lạ.

Hạ lão tam nói: “Mai bang chủ của chúng ta có một công tử độc nhất chết dưới tay Tạ Tốn, Ân cô nương hẳn cũng đã nghe nói. Mai bang chủ cầu khẩn Trương ngũ hiệp cùng Ân cô nương… không, tiểu nhân lỡ lời, phải là Trương phu nhân, cầu khẩn hai vị khai ân, cho biết tung tích của ác tặc Tạ Tốn thì trên dưới tệ bang đều biết ơn vô cùng.”

Ân Tố Tố giương cặp mi thanh tú: “Chúng ta không biết.”

Hạ lão tam nói: “Vậy khẩn cầu hai vị nghe ngóng dò hỏi giùm, chúng ta sẽ hảo hảo hầu hạ công tử, đợi đến khi hai vị có được tin tức của Tạ Tốn, Mai bang chủ sẽ đích thân đưa công tử về.”

Ân Tố Tố thấy răng nanh độc xà còn cách lưng nhi tử chưa tới một tấc, trong tâm kích động, liền muốn nói ra chuyện Băng Hỏa đảo, nhưng quay đầu nhìn trượng phu đã thấy hắn lộ ra thần sắc kiên nghị. Nàng cùng Trương Thúy Sơn đã mười năm phu thê, biết hắn rất trọng nghĩa khí, nếu để cứu nhi tử mà tiết lộ nơi ở của Tạ Tốn, để nghĩa huynh chết vào tay người thì chỉ e tình phu thê cũng khó toàn vẹn được, lời ra đến miệng rồi lại phải nuốt xuống.

Chỉ thấy Trương Thúy Sơn cao giọng nói: “Hảo, ngươi đem con ta đi đâu thì đem. Đại trượng phu sao có thể bán đứng bằng hữu? Ngươi quá coi thường Võ Đang thất hiệp rồi.”

Hạ lão tam sửng sốt, hắn nghĩ chỉ cần nắm Trương Vô Kị trong tay, phu thê Trương Thúy Sơn không thể không tiết lộ tung tích Tạ Tốn, không ngờ hắn lại trả lời như đinh đóng cột, nhất thời không biết làm sao, đành nói: “Du nhị hiệp, ác tặc Tạ Tốn tội ác tày trời, phái Võ Đang chủ trì công đạo khiến ai nấy đều kính ngưỡng, xin nhị hiệp khuyên hai vị một lời.”

Du Liên Châu đáp: “Việc này xử trí thế nào sư huynh đệ tại hạ còn phải về Võ Đang bẩm rõ với ân sư, thỉnh người dạy bảo. Anh hùng đại hội tại Hoàng Hạc lâu (Thôi Hiệu??? =)))))), thỉnh Mai bang chủ quý bang cùng các hạ tới dự , đến khi đó đúng sai thị phi tự sẽ rõ. Ngươi trước tiên buông hài tử ra.” Hắn cách bờ sáu bảy trượng, nói mấy lời đó dù tuyệt nhiên không đề khí nhưng tới tai Hạ lão tam mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, giống như đang nói bên tai, liền cúi mình đáp: “Đã vậy, tiểu nhân đành đắc tội, đưa công tử cùng về Đông Xuyên.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên có một thứ gì đó đánh úp lại, Hạ lão tam không biết rõ nên không dám đón đỡ, vội đưa một tay ra chắn, sau đó mới phát hiện tay vươn ra chính là tay cầm Tất Hắc Tinh, nhưng đã không còn kịp nữa, ngón tay đau nhói lên ngã lăn trên đất, cuống quít lấy giải dược ra nuốt vội. (đoạn này như ta hiểu thì là cái thứ tập kích kia phang vào con rắn, con rắn nổi điên lên mới cắn người)

Lúc này một thanh trường kiếm lóe lên hàn quang vừa lúc cắm vào nơi hiểm yếu của độc xà, cách đó không xa có âm thanh đồ sứ vỡ tan, lúc đó Hạ lão tam mới biết thứ vừa tập kích hắn chỉ là một bầu rượu.

Trương Vô Kị sớm đã được Tống Thanh Thư ôm vào lòng, nhìn độc xà còn đang giãy dụa trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được kinh hoảng.

Rốt cục nhịn không được liền òa khóc “Sư huynh…”, một tiếng “sư huynh” này ẩn chứa không biết bao nhiêu nước mắt.

Tống Thanh Thư vỗ vỗ lưng hắn an ủi.

Trương Vô Kị từ khi sinh ra đến nay đã bao giờ phải chịu hiểm nguy đến tính mạng? Bị bắt giữ, mắt mở trừng trừng nhìn phụ mẫu yêu thương mình rời đi càng ngày càng xa, còn chính tai nghe thấy phụ thân vứt bỏ mình.

Tuy rằng có liên quan đến an nguy của nghĩa phụ, nhưng trong lòng Trương Vô Kị mới chín tuổi đã để lại vết thương không thể xóa nhòa.

Cuối cùng, chỉ có sư huynh tốt với hắn nhất.

Trương Vô Kị một bên len lén chùi nước mắt lên vai áo Tống Thanh Thư, một bên cố sức chui vào lòng y.

Khi Tống Thanh Thư xuất kiếm khỏi vỏ cũng là lúc Trương Thúy Sơn nắm lấy dây thừng ở cột buồm, hai chân đứng đầu thuyền khẽ nhún, theo dây thừng mà đu sang đây. Thấy Trương Vô Kị không có việc gì, muốn đưa tay ôm lấy hắn, lại phát hiện Trương Vô Kị giống như bạch tuộc quấn lấy Tống Thanh Thư. Trương Thúy Sơn nghĩ nhi tử bị sợ hãi, cũng không ép buộc hắn, chỉ cảm kích vỗ vỗ vai Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư một tay ôm Trương Vô Kị, một tay thu lại trường kiếm cắm trên xác xà, cười cười nói: “Đáng tiếc cho một bầu hảo tửu, Ngọc Lâu Xuân này ta đã phải chạy qua mấy nhà mới mua được đấy!” (Ngọc Lâu Xuân: tưởng tên rượu nhưng GG thì lại ra tên một bài thơ??? thôi coi như tác giả chế ra một loại rượu mới vậy =.=’)

—————————————-

Ai~~~ đi học rồi chẳng có tg edit, ko biết có hoàn đc bộ này trước khi thi đh ko???

mà tác giả chia chương chả đều j`, làm ta mỗi lần mở chương mới ra edit lại thấp thỏm cầu cho nó ngắn thật ngắn =))))))

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.