Đệ lục chương: Huyền Minh thần chưởng
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Đêm kinh hồn đó đã mở màn cho một chuỗi minh thương ám tiễn của vô số các bang phái trên đường quay về Võ Đang.
Trương Vô Kị nguyên bản kinh hoảng đã bình tĩnh lại, bởi cho dù có chuyện gì xảy ra hắn vẫn luôn có sư huynh bên cạnh.
Lại nói, kì thực cũng không phải Tống Thanh Thư muốn làm bảo mẫu, mà là sau đêm đó, cả đoàn tăng cường cảnh giác lên rất nhiều, đối tượng bảo hộ trọng điểm chính là Trương Vô Kị. Gặp phải sự gì, Du Liên Châu sẽ xông lên đầu tiên, nếu không cũng có phu thê Trương Thúy Sơn. Võ Đang thất hiệp thành danh đã lâu, hiện tại ở đây có hai người, trên đường đi cũng sẽ không gặp phải chuyện gì khiến Tống Thanh Thư đang trông nom Trương Vô Kị phải xuất kiếm.
Nhưng trong nội tâm tiểu hài tử Trương Vô Kị, đương nhiên lúc nào cũng bám dính lấy sư huynh sẽ càng thêm an toàn.
Bọn họ một nhóm năm người, hành tung quá mức lộ liễu, muốn che giấu cũng không che giấu được, Du Liên Châu đơn giản là bỏ thuyền lên bộ. Trương Vô Kị nguyên bản muốn cưỡi chung ngựa với Tống Thanh Thư, nhưng Du Liên Châu cho rằng nếu có cường địch đột kích, Tống Thanh Thư công lực còn yếu một chưởng cũng không đỡ nổi, nên khăng khăng túm Trương Vô Kị sang ngồi cùng mình.
Trương Vô Kị trong lòng vẫn có chút kiêng dè vị nhị sư bá nghiêm nghị này, thường thường liếc sang Tống Thanh Thư. Mà Tống Thanh Thư cũng đã phát hiện tiểu hài tử cực kì dính người, vất vả bao nhiêu ngày mới dứt được miếng kẹo dẻo này ra, trong lòng hân hoan không nói nên lời, thỉnh thoảng gặp phải ánh mắt tội nghiệp của hắn thì cũng tự động coi như không thấy.
Sáng hôm đó năm người vừa tới một thị trấn, ngủ nửa ngày tại một khách ***, giờ ngọ lại rời đi. Vừa tới An Lục, chợt thấy trên đường lớn có hơn mười khách thương đang phi ngựa nước đại, thấy Du Liên Châu năm người vội xua tay kêu to: “Mau quay đầu lại, phía trước có Thát tử giết người cướp của!” Một người nói với Ân Tố Tố: “Nương tử đây cũng thật lớn mật, đụng phải Thát tử không phải chuyện chơi đâu.” Du Liên Châu hỏi: “Có bao nhiêu Thát tử?” Một người đáp: “Hơn mười tên, hung ác vô cùng.” Nói xong liền thúc ngựa chạy trốn theo hướng đông.
Bình sinh Võ Đang thất hiệp hận nhất là quân Nguyên tàn hại lương dân. Trương Tam Phong xưa nay quản giáo đệ tử nghiêm khắc, môn nhân không được tùy tiện động thủ với người nhưng nếu gặp quân Nguyên làm việc ác cũng không cần khoan dung. Bởi vậy Võ Đang thất hiệp nếu gặp phải đại đội Nguyên binh thì đi đường vòng, còn nếu gặp một ít thì thường xuống tay trừ khử. Du Trương hai người nghe nói chỉ có hơn mười Nguyên binh, thầm nghĩ muốn vì dân trừ hại, liền thúc ngựa về phía trước.
Tống Thanh Thư trong lòng cảnh giác, nhưng không có cách nào ngăn cản, chỉ đành giục ngựa đi theo.
Đi được ba dặm, quả nhiên nghe được những tiếng kêu la thảm thiết. Trương Thúy Sơn thúc ngựa lên trước, liền thấy hơn mười Nguyên binh tay cầm trường mâu đang ra tay tàn nhẫn với hơn mười bách tính. Máu tươi vương vãi, đã có bảy tám người thân thể khuyết thiếu. Một gã Nguyên binh túm lấy một tiểu hài tử ba bốn tuổi, tung một cước đá nó lên cao, đứa nhỏ kia hét thảm giữa không trung, chưa kịp rơi xuống đất thì Nguyên binh kia lại tung chân, coi nó như quả bóng da đá tới đá lui. Chỉ sau vài đá, đứa nhỏ kia không còn động tĩnh, đương nhiên đã mất mạng.
Trương Thúy Sơn phẫn nộ, từ trên lưng ngựa tung mình, chân còn chưa tiếp đất, “phanh” một quyền đã đấm tới ngực tên Nguyên binh vừa rồi. Hắn chỉ kịp kêu một tiếng liền ngã xuống đất. Một tên khác huy mâu đâm tới lưng Trương Thúy Sơn, Trương Vô Kị sợ hãi kêu to: “Phụ thân cẩn thận!” khiến hắn xoay người, cười nói: “Ngươi xem phụ thân đánh Thát tử!” Trường mâu đã cách ngực chưa tới nửa thước, tay trái chợt lật lại nắm lấy thân mâu đẩy mạnh, cán mâu liền thúc tới ngực Nguyên binh kia. Hắn kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất, đã không còn sống.
Tống Thanh Thư thấy Nguyên binh tàn sát bừa bại, trong lòng chán ghét tới cực điểm, chỉ hận không thể rút kiếm xông lên chém giết, nhưng lại không dám rời Trương Vô Kị nửa bước.
Chúng Nguyên binh thấy Trương Thúy Sơn dũng mãnh như vậy, quát to một tiếng cùng xông lên. Ân Tố Tố nhảy xuống ngựa, đoạt trường đao trong tay một tên, chém bay hai tên khác. Đám Nguyên binh thấy tình thế không ổn, liền thục mạng chạy trốn, nhưng vốn hung ác đã quen, đương chạy trốn vẫn thuận tay huy đao chém lung tung vào bách tính.
Du Liên Châu giận dữ kêu: “Đừng để Thát tử chạy thoát!” rồi phi nước đại về hướng tây cản đường bốn gã Nguyên binh. Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố cũng chia ra chặn hai đầu. Ba người biết quân Nguyên tuy hung ác nhưng võ công tầm thường, Vô Kị còn mạnh hơn bọn chúng, lại được Tống Thanh Thư chiếu cố. Trương Vô Kị nhảy xuống ngựa, xem nhị bá cùng phụ mẫu tung hoàng ngang dọc, vỗ tay kêu to: “Hay, hay!”
Đột nhiên có dị biến, tên Nguyên binh bị Trương Thúy Sơn dùng cán mâu đánh ngã chợt nhảy dựng lên, vươn tay muốn ôm lấy Trương Vô Kị.
Tống Thanh Thư sớm đã có đề phòng, kéo Trương Vô Kị về phía sau, trường kiếm trong tay nháy mắt xuất vỏ, theo tâm quyết chữ “Thiên” chém tới cánh tay đối phương.
Đối phương “a” một tiếng, hiển nhiên không ngờ Tống Thanh Thư với khoảng cách đó mà phản xạ nhanh như vậy, vội vàng biến chiêu, song chưởng xuyên qua làn kiếm ảnh.
Tống Thanh Thư biết người này tất là một trong Huyền Minh nhị lão, Huyền Minh thần chưởng của hắn không dễ tiếp như vậy, liền đổi một chữ “Phong”, muốn dùng kiếm chiêu sắc bén để cầm chân hắn một lúc. Y biết, chỉ cần một chút thời gian, Du Liên Châu cùng Trương Thúy Sơn sẽ quay lại.
Y ôm ý niệm này trong đầu, đối phương sao lại không biết, liền dùng nội lực thâm hậu áp chế, kiếm ảnh của Tống Thanh Thư bị kiềm hãm, hô hấp cũng khó khăn.
“Sư huynh!”
Đúng lúc này, Trương Vô Kị phía sau kêu một tiếng sợ hãi, Tống Thanh Thư bất chấp cường địch trước mặt quay đầu lại. Chỉ thấy một lão giả mặc phục sức Nguyên binh, ôm Vô Kị tung mình lên lưng ngựa phi nước đại.
Tống Thanh Thư cả kinh, không ngờ Huyền Minh nhị lão đồng thời tới đây. Y còn đang ngây ngốc, bỗng cảm thấy áp lực nhẹ hẳn, kẻ đang đối chiến cùng y thấy đồng bọn đã đắc thủ, lập tức triệt hồi nội lực bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Du Liên Châu cùng phu thê Trương Thúy Sơn kinh hãi, vội đuổi theo hướng Trương Vô Kị. Du Liên Châu nhún mình hai cái đã tới sau ngựa, hữu thủ tung một chưởng tới hậu tâm Nguyên binh. Nguyên binh kia không quay đầu lại cũng phản kích một chưởng. “Ba” một tiếng, song chưởng đối nhau, Du Liên Châu chỉ thấy chưởng lực đối phương như bài sơn đảo hải mang theo một cỗ nội lực âm hàn, thoáng chốc toàn thân đã rét lạnh tới thấu xương, thân mình hơi lung lay vội lui về sau ba bước. Tọa kị (vật để cưỡi – ở đây tức là con ngựa) của Nguyên binh cũng không chịu nổi chấn lực từ một chưởng của Du Liên Châu, đột nhiên khuỵu xuống. Nguyên binh ôm lấy Trương Vô Kị thuận thế nhún một cái ra xa hơn trượng, triển khai một thân khinh công trong nháy mắt đã chạy xa hơn mười trượng.
Trương Thúy Sơn từ sau đuổi tới, thấy nhị ca sắc mặt tái nhợt, hẳn đã thụ thương không nhẹ, vội vàng đỡ lấy. Ân Tố Tố trong lòng tâm niệm nhi tử, một mình đuổi theo, nhưng khinh công Nguyên binh kia cực cao, càng đuổi càng xa, về sau chỉ còn thấy một chấm đen xa xa trên đại lộ, rồi mất tăm luôn. Ân Tố Tố không nản lòng, vẫn quyết tâm truy đuổi. Nàng không hề nghĩ tới, chưởng lực của Nguyên binh kia có thể đả thương Du Liên Châu thì cho dù mình có đuổi kịp cũng không phải là địch thủ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: “Cho dù mệnh này khó giữ được, cũng phải đoạt lại Trương Vô Kị.”
Du Liên Châu thấp giọng: “Mau gọi đệ muội trở về, từ từ … rồi thong thả bàn bạc.”
Trương Thúy Sơn nắm lấy trường mâu của một gã Nguyên binh đã chết, hỏi: “Thương tích thế nào?”
Du Liên Châu đáp: “Không có việc gì, trước… trước gọi đệ muội về quan trọng hơn.” Trương Thúy Sơn lo trong đám Nguyên binh còn có cao thủ ẩn núp, chỉ cần mình vừa rời đi sẽ xuống tay với Du Liên Châu liền xem xét một vòng xung quanh, thấy tất cả đều đã chết mới túm một con ngựa đuổi theo hướng tây. Trong lúc vội vã cũng không để ý Tống Thanh Thư ở nơi nào.
Trương Thúy Sơn chạy được vài dặm, chỉ thấy Ân Tố Tố vẫn đang điên cuồng đuổi, nhưng cước bộ tập tễnh hẳn đã kiệt sức. Trước Thúy Sơn cúi người ôm nàng lên yên ngựa, Ân Tố Tố chỉ tay về phía trước, khóc ròng: “Không thấy, đuổi không kịp nữa, đuổi không kịp nữa!” rồi hôn mê bất tỉnh. Trương Thúy Sơn lo lắng an nguy Du Liên Châu, thầm nghĩ “Trước chiếu cố nhị ca, sau hãy chiếu cố Vô Kị.”
Sắc mặt trắng bệch của Du Liên Châu dần dần hồng lên, mở mắt ra thấp giọng nói: “Chưởng lực thật lợi hại!”
Trương Thúy Sơn nghe được sư huynh mở miệng, biết tính mạng đã không còn lo ngại mới yên tâm, nhưng vẫn không dám cùng hắn nhiều lời.
Du Liên Châu chậm rãi đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Không có tung tích gì sao?”
Ân Tố Tố khóc ròng, “Nhị bá, phải… phải làm sao đây?” (Nhị bá: phụ nữ thời xưa thường gọi anh chồng là bá)
Du Liên Châu lúc này mới kinh hãi phát hiện ra Tống Thanh Thư cũng không thấy bóng dáng, trên mặt đất chỉ lưu lại một ấn kí Võ Đang khắc từ mũi kiếm. Chẳng lẽ Tống Thanh Thư đã đuổi theo? Ba người lập tức không màng nghỉ ngơi, đuổi theo hướng Tống Thanh Thư lưu lại. Thế nhưng dọc đường đi cũng không thấy thêm ấn kí gì nữa.
Trương Thúy Sơn nói: “Tố Tố, lúc này nhị ca đang trọng thương, người nọ võ công cao cường như vậy, cho dù chúng ta có tìm thấy cũng làm được gì?”
Ân Tố Tố vội la lên: “Chẳng lẽ lại … không có cách nào hay sao?”
Trương Thúy Sơn nói: “Chúng ta không tìm hắn, thì hắn sẽ tự tìm tới chúng ta. Chỉ là Thanh Thư chất nhi…” Hắn càng lo lắng hơn cho Tống Thanh Thư, dù sao đối phương đối với Trương Vô Kị cũng là ném chuột sợ vỡ đồ, không có nguy hiểm gì. Nhưng Tống Thanh Thư tự dâng mình tới tận cửa, chỉ e dữ nhiều lành ít. Nhi tử của mình sao hắn không lo, nhưng nếu liên lụy tới ái tử duy nhất của đại sư huynh… Trương Thúy Sơn nghĩ tới đây, trong lòng dâng lên một trận hối hận vô cùng.
Ân Tố Tố vốn rất thông minh, chỉ là ái tử bị bắt nên mới kinh hoàng thất thố, lúc này ngẩn người hồi lâu cũng đã minh bạch. Nguyên binh kia võ công cao như vậy, một chưởng đã đả thương được Du Liên Châu, đương nhiên là cải trang. Hắn đả thương Du Liên Châu xong, muốn giết phu thê hai người cũng không phải khó, nhưng lại chỉ bắt Trương Vô Kị đi, dụng ý hẳn là muốn ép hỏi nơi ở Tạ Tốn.
Trương Thúy Sơn liếc thê tử, chỉ thấy ánh mắt nàng ai oán đáng thương, bỗng dưng cả kinh, thầm nghĩ nếu tên kia dùng tính mệnh Vô Kị uy hiếp, không chừng Tố Tố sẽ khuất phục, liền nói: “Nhị ca, ngươi thế nào rồi?”
Hai người là sư huynh đệ đồng môn cùng nhau học nghệ từ nhỏ, chỉ một câu nói một ánh mắt đã tâm ý tương thông. Du Liên Châu nhìn thần sắc phu thê hai người liền minh bạch dụng ý của Trương Thúy Sơn, nói: “Hảo, chúng ta đi thôi. Hài tử Thanh Thư này vẫn luôn trầm ổn, hẳn là có tính toán khác. Chúng ta lên núi Võ Đang chờ y.” Tuy nói vậy nhưng Du Liên Châu biết Tống Thanh Thư lần đầu hạ sơn, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ thiếu thốn vô cùng. Nhưng hiện giờ bản thân mình đang trọng thương, chỉ đành nhanh nhanh quay về núi cầu viện.
Ba người chọn những đường nhỏ, đường mòn để đi. Đáng sợ nhất, không phải là bị người kia đuổi giết, mà là tận mắt nhìn hắn bày ra những thủ đoạn thảm khốc hành hạ Vô Kị. Mỗi lần Ân Tố Tố tỉnh dậy đều hi vọng sẽ nhìn thấy Tống Thanh Thư mang hài tử Vô Kị của mình trở về, nhưng mỗi lần đều thất vọng.
Cứ như vậy ngày nghỉ đêm đi, mọi người đều thực im lặng.
———————————-
Chương sau dài phát khiếp, edit mãi ko xong :(( ta thấy tác giả này viết cũng đều tay lắm, cứ một chương dài lại một chương ngắn (_ __|||)
Dạo này ta bị cuồng đồng nhân, mới qua bên nhà Mai Lạc thấy nàng ấy edit Làm bạn mà sinh, mừng phát điên luôn