Thanh Thư Vô Kị

Chương 7: Chương 7




Đệ thất chương: Vương Bảo Bảo

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Vương Bảo Bảo trong suy nghĩ của ta =))))

Tống Thanh Thư đuổi theo không phải kẻ bắt cóc Trương Vô Kị, mà là kẻ đã đối chưởng cùng y.

Nghĩ rằng, Huyền Minh nhị lão tuy chạy theo hai hướng ngược nhau nhưng cuối cùng cũng sẽ tụ hợp lại.

Y sao lại không biết với võ công của mình dù tiếp một chưởng của đối phương cũng khó, nhưng nhớ tới một tiếng kêu “Sư huynh!” sau cùng của Trương Vô Kị lại rối rắm hết đầu óc, cái gì cũng đành chịu.

Phụ mẫu hắn không có cách nào cứu hắn, cũng chỉ còn lại mình. Tống Thanh Thư nhớ tới đau đớn mà Trương Vô Kị sẽ phải chịu do hàn độc của Huyền Minh thần chưởng, trong lòng càng sốt ruột. Y men theo bìa rừng mà đuổi, nhưng chung quy kinh nghiệm vẫn còn non nớt, bị bỏ lại xa.

Tống Thanh Thư không dễ dàng buông tay, nghĩ tới Huyền Minh nhị lão là kẻ thích hưởng thụ, bằng không cũng sẽ không vì tiền tài quyền thế mà đầu nhập Nguyên triều, khẳng định sẽ không dừng tại tiểu thành trấn. Hạ quyết tâm xong, Tống Thanh Thư liền để lại Võ Đang ấn kí, cũng không quản hai vị sư thúc có thể thấy hay không, lộn ngược lại đi về phía An Lục thành gần đây nhất.

Trong lúc vội vàng cũng không nghĩ đến cưỡi ngựa, khi tới được An Lục thì sắc trời đã tối. Y tìm tòi trong thành hồi lâu, phát giác ngoại ô có một trang viên thường có Nguyên binh lui tới.

Ăn uống qua quít một hồi, Tống Thanh Thư chờ trăng lên tới đỉnh, sau đó đổi một thân hắc y leo tường lẻn vào. Võ công của y còn chưa cao tới mức có thể bạch y dạ hành (mặc đồ trắng đi đêm), nhưng cũng không cần phải bịt mặt, đại trượng phu cứu người chẳng lẽ còn cần che che dấu dấu?

Trang viên này cũng không tính là lớn, Tống Thanh Thư nằm sấp trên đầu tường, nhìn thoáng qua đã rõ ràng. Hiện tại chỉ có chủ ốc trung tâm còn ánh đèn, Tống Thanh Thư nhìn kĩ một chút, không phát hiện gì lạ, liền hướng tới phía đó.

Khi y chọc thủng giấy cửa sổ, nín hơi nhìn theo lỗ thủng, thì thấy một người đang đứng trước đèn chăm chú thưởng thức một thanh kiếm. Người nọ trên đầu buộc kim quan lấp lánh, chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc cẩm bào hoàng tộc triều Nguyên, tướng mạo đường đường. Tống Thanh Thư ban đầu không đoán ra thân phận người này, nhưng khi y nhìn tới thanh kiếm trong tay kẻ nọ nhất thời nghĩ ngay tới một người.

Tuy rằng y chưa từng thấy qua Ỷ Thiên kiếm, nhưng xem biểu tình yêu quí tán thưởng của người nọ, cùng với phục sức dị tộc tôn quí, thì đây hẳn là Nhữ Dương Vương thế tử Khố Khố Đặc Mục Nhĩ, hán danh là Vương Bảo Bảo, ca ca của Triệu Mẫn.

Tống Thanh Thư thầm cả kinh, xem ra y đã tìm đến đúng địa phương, Trương Vô Kị tám chín phần mười là bị nhốt tại nơi này.

Nhưng kế tiếp, y phải làm thế nào đây? Trong phòng ngoại trừ Vương Bảo Bảo cũng chỉ có một thị tòng áo xám, không có Huyền Minh nhị lão. Thế nhưng nếu y dò xét các phòng khác khẳng định sẽ thấy Huyền Minh nhị lão canh giữ bên Trương Vô Kị, cho dù có bốn người như y cũng đánh không lại.

Về phần Vương Bảo Bảo, Tống Thanh Thư biết Vương Bảo Bảo trong lịch sử, tuy không được bao nhiêu bút mực của văn nhân ca ngợi, nhưng hắn xác thực là mãnh tướng hàng đầu thời Nguyên mạt Minh sơ (cuối triều Nguyên đầu triều Minh), thậm chí còn đứng trên Thường Ngộ Xuân. Cho dù là Chu Nguyên Chương, cũng phải tới năm Hồng Vũ thứ tám mới bức tử được hắn.

Trong Minh sử có ghi: Hồng Vũ năm thứ nhất, sau khi trận chiến ở Lĩnh Bắc kết thúc không lâu, một hôm Minh Thái Tổ đại yến các tướng lĩnh, đột nhiên hỏi mọi người: “Trong thiên hạ có ai xứng là kì nam tử?” (chữ kì trong kì nhân, ý chỉ người nam tử tài giỏi). Tất cả mọi người trả lời: “Có Thường Ngộ Xuân. Ngộ Xuân bất quá nắm trong tay vạn người mà tung hoành vô địch, xứng là kì nam tử.” Thái Tổ cười nói: “Ngộ Xuân tuy là nhân tài, nhưng hướng ta thần phục. Còn Vương Bảo Bảo mà ta không có được, cũng là một kì nam tử.”

Bởi vậy có thể thấy được, người này đến tột cùng kinh khủng cỡ nào.

Tống Thanh Thư bắt đầu có chút nản, nhưng nhìn tới Vương Bảo Bảo so với y không nhiều hơn bao nhiêu tuổi, cho dù là một nhân vật hung ác cũng chưa chắc đã thành tính. Mà trong tay hắn có Ỷ Thiên kiếm, tự nhiên nhớ thương Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm bài danh, cho nên mới phái Huyền Minh nhị lão bắt cóc Trương Vô Kị.

Bất quá hẳn hiện tại toàn bộ tinh lực của Vương Bảo Bảo đều đặt trên giang hồ, đợi sau khi hắn lớn hơn một chút, mới chướng mắt mấy tiểu nháo sự này mà ném mọi chuyện cho muội muội Triệu Mẫn, còn mình mang binh đánh trận.

Trong đầu Tống Thanh Thư đan xen bao nhiêu ý niệm, cuối cùng vẫn là lo lắng cho Trương Vô Kị, đành cắn môi, đã tới chẳng lẽ về tay không? Y sợ tiếng rút kiếm sẽ kinh động đối phương, đơn giản là dùng song chưởng phá cửa sổ mà vào.

Đột nhiên có kình khí lạnh thấu xương đánh úp tới cùng tiếng xé gió sắc bén khiến Vương Bảo Bảo thất kinh.

Chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì ngón tay của kẻ kia đã đặt trên thân Ỷ Thiên kiếm.

Nếu Vương Bảo Bảo có thêm chút kinh nghiệm ngộ địch, chỉ cần lật mạnh kiếm ra phía trước thì với độ sắc bén của Ỷ Thiên kiếm, hữu thủ của Tống Thanh Thư từ nay sẽ thiếu đi bốn ngón tay. Nhưng hắn thấy người vì Ỷ Thiên kiếm mà đến, còn tưởng rằng đối phương muốn đoạt kiếm, càng luống cuống tay chân muốn thu Ỷ Thiên kiếm về.

Tống Thanh Thư thuận thế xoay người kéo thân kiếm về phía sau, hữu thủ đặt trên tay Vương Bảo Bảo nắm chuôi kiếm, vận thêm chút nội lực, Ỷ Thiên kiếm liền hoành trên cổ Vương Bảo Bảo. Cả quá trình thoạt nhìn như nước chảy mây trôi, nhưng kì thực Tống Thanh Thư đã mạo hiểm cực lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút là tay cùng người hôm nay chia li tại đây.

Y không ngờ tới thị tòng áo xám kia công lực lại cao đến vậy, vừa ngạnh kháng một chưởng của đối phương trên lưng, khí quyết liền bốc lên cuồn cuộn, mất công sức thật lớn mới khắc chế được chính mình không đương trường thổ huyết. Y đề phòng Vương Bảo Bảo giãy thoát, còn đặt tay kia lên yếu huyệt trên lưng hắn.

Vương Bảo Bảo nhìn mũi kiếm sắc lạnh kề nơi cổ mình, Ỷ Thiên kiếm của bao nhiêu sắc bén hắn đã thử nghiệm qua, tuyệt đối là chém sắt như bùn, bởi vậy hắn rất nhanh nhận thức được tình huống ngặt nghèo của bản thân, tận lực duy trì bình tĩnh nói: “Đại hiệp, ngươi muốn gì?”

Hắn cũng thực thông minh, biết rằng nếu là phản Nguyên hiệp khách bình thường đã sớm hoàn thành mục tiêu giết hắn rồi bỏ chạy. Hiện tại cầm Ỷ Thiên kiếm cũng không chạy trốn, chứng tỏ đối phương không phải vì Ỷ Thiên kiếm mà đến. Vương Bảo Bảo rất nhanh phân tích trong đầu, kì thực nội tâm phẫn hận tới muốn hộc máu. Nếu không phải tối nay Huyền Minh nhị lão phải canh giữ tiểu thí hài kia thì sao hắn đến nông nỗi này!

Tống Thanh Thư phía sau hắn mới thực là sắp hộc máu, thật vất vả áp chế xuống khí huyết đang cuồn cuộn bốc lên, dùng thanh âm bình tĩnh nhất mà nói: “Ta có ba yêu cầu.”

“Mời thiếu hiệp nói.” Vương Bảo Bảo vừa nghe thanh âm còn trẻ của đối phương, lập tức đổi xưng hô từ đại hiệp thành thiếu hiệp. Hắn kinh ngạc không ngờ đối phương còn ít tuổi như vậy, nhìn bàn tay thon dài trắng nõn đang kềm giữ tay mình, lại cảm giác được hơi thở đối phương kề sát bên tai, có lẽ còn không cao bằng mình. Tâm tình Vương Bảo Bảo nhẹ nhàng hẳn, hắn không sợ đối phương có yêu cầu, chỉ sợ đối phương không có yêu cầu gì. Bao nhiêu kì nhân dị sĩ trong vương phủ của hắn, không phải cũng đều vì yêu cầu này nọ mới tiến nhập vương phủ sao?

Tống Thanh Thư có chút lo lắng, bởi y phát giác thân thể phía trước bỗng nhiên buông lỏng, chẳng lẽ hắn bị lợi kiếm kề thân còn có thể ung dung như thế? Tống Thanh Thư không khỏi tăng thêm lực đạo ấn vào yếu huyệt nơi lưng hắn, nhàn nhạt nói: “Yêu cầu thứ nhất, thả sư đệ của ta ra.”

Vương Bảo Bảo ha ha cười, phất tay hướng thị tòng áo xám đang khẩn trương nói: “Mang tiểu hài tử kia tới đây.”

Không bao lâu sau, Trương Vô Kị bị hai lão giả mang đến. Hắn bị một trong hai người ôm vào ngực, vừa ngẩng đầu lên liền thấy bộ dáng uy phong lẫm lẫm của Tống Thanh Thư, nhất thời tuôn lệ. Nhưng hắn cũng không khóc không nháo, bởi biết bọn họ còn chưa thoát li hiểm địa, nên chỉ yên lặng dùng ống tay áo sát sát nước mắt.

Tống Thanh Thư chăm chú nhìn Trương Vô Kị, muốn xem xét xem hắn có bị thương hay không, nhưng bởi đêm khuya tối đen, cái gì cũng không nhìn rõ.

“Được rồi, yêu cầu thứ hai của ngươi là gì?” Vương Bảo Bảo biếng nhác hỏi, ngữ khí bình thường, căn bản không giống đang bị kẻ khác nắm trong tay tính mệnh.

Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, trầm giọng: “Yêu cầu thứ hai, là muốn xin tiểu vương gia Hắc Ngọc Đoạn Tục cao.”

Vương Bảo Bảo khẽ “a” một tiếng, lần này thực sự là ngoài ý muốn. Thứ nhất là không ngờ thân phận của mình bị phát hiện, thứ hai là không ngờ có người biết tới loại dược cao bí ẩn này.

“Thế nào? Hắc Ngọc Đoạn Tục cao này còn trọng yếu hơn cái đầu trên cổ tiểu vương gia sao?” Nghĩ tới Du tam thúc của mình mười năm trên giường bệnh, ánh mắt Tống Thanh Thư không khỏi phát lạnh.

Huyền Minh nhị lão cùng quát to, nếu không phải cố kị tính mệnh Vương Bảo Bảo, chỉ e Tống Thanh Thư sớm đã bị xả thành hai nửa.

Vương Bảo Bảo lại phất phất tay, hồi lâu sau, thị tòng đưa tới một hắc bình.

Tống Thanh Thư quan sát, hắc bình kia từ một khối ngọc lớn chạm khắc thành, một màu đen thâm thúy, theo phong cách cổ xưa, chỉ riêng cái bình này cũng đã là một kiện bảo vật trân quý vô cùng. Nhưng y chợt nhớ tới một chuyện, kề Ỷ Thiên kiếm sát hơn vào cổ Vương Bảo Bảo, hung hăng nói: “Đây là Thất Trùng Thất Hoa Cao (một loại kịch độc có xuất hiện trong nguyên tác) phải không? Tiểu vương gia khinh ta cô lậu quả văn (kiến thức hạn hẹp) hẳn?

Lần này nét tươi cười trên mặt Vương Bảo Bảo duy trì không nổi nữa, trong lòng bắt đầu hoài nghi có phải trong phủ có nội gian? Bằng không sao tên kia xuất hiện đúng lúc như vậy, lại còn biết đủ thứ bí mật?

Thị tòng lại mang tới một chiếc hạp làm bằng vàng, Tống Thanh Thư để Trương Vô Kị tiếp lấy. Trương Vô Kị mở ra, cả giận nói: “Sư huynh, bọn họ lại gạt người, đây là một chiếc hạp rỗng.”

Tống Thanh Thư cười nói: “Hạp rỗng là được rồi, ngươi xem có hai lớp hay không?”

Vương Bảo Bảo biến sắc, càng khẳng định người này có lai lịch không tầm thường.

Trương Vô Kị quả nhiên tìm được một lớp nữa, bên trong có dược cao màu đen tỏa ra hương khí thanh lương.

Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, nguyên bản y cũng chỉ đoán mò, không ngờ mò đúng vừa vặn. Y càng không biết là, bởi vì yêu cầu thứ hai này mà Vương Bảo Bảo buông tha ý niệm truy sát hai người, bằng không ngay cả cửa viện y cùng Trương Vô Kị cũng không ra nổi.

“Thiếu hiệp, còn yêu cầu thứ ba?” Vương Bảo Bảo thấy người phía sau hồi lâu vẫn không nói gì, hảo tâm nhắc nhở.

“Yêu cầu thứ ba… chuẩn bị hai con ngựa, còn phải ủy khuất tiểu vương gia hộ tống chúng ta một đoạn đường.” Tống Thanh Thư nói xong ngưng lại một chút, sợ đối phương không đáp ứng lại bỏ thêm: “Thoát thân rồi, nhất định sẽ không thương tổn tới một sợi tóc gáy của tiểu vương gia, Tống Thanh Thư ta nói được thì làm được.”

Vương Bảo Bảo niệm đi niệm lại mấy lần “Tống Thanh Thư” trong miệng, sau đó ngẩng đầu tiêu sái cười: “Đã đáp ứng với Tống thiếu hiệp rồi, này có gì mà không được? Người đâu, dắt hai thớt hảo mã tới đây.”

Tống Thanh Thư liếc Trương Vô Kị, nhóc kia hiểu ý liền vội vàng ôm hạp chạy tới, túm chặt lấy góc áo y, sống chết cũng không chịu buông. Tống Thanh Thư cười khổ: “Vô Kị, ngươi tự cưỡi một con ngựa.” Mấy ngày này đi đường, y đã sớm dạy hắn làm sao để cưỡi ngựa, không lo hắn không biết.

Trương Vô Kị bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không vui xoay mình leo lên một con ngựa.

“Tống thiếu hiệp với sư đệ thật không rồi.” Vương Bảo Bảo thấy vậy cười nói, “Có thể đơn độc tới đây, bản vương bội phục vô cùng.”

Tống Thanh Thư không nói được gì, kì thực đã bị hắn xem thấu quẫn cảnh đơn độc của mình, nhưng lúc này đâm lao thì phải theo lao, liền đẩy hắn đi tới bên một con ngựa, tả thủ khống chế yếu huyệt trên lưng buông ra, đổi lại nắm lấy thắt lưng hắn, đề khí khinh thân mang theo Vương Bảo Bảo rơi trên lưng ngựa.

Một đường như vậy Ỷ Thiên kiếm đặt trên cổ Vương Bảo Bảo, Tống Thanh Thư sợ trên lưng ngựa xóc nảy, tay run sẽ dẫn tới tai nạn chết người, nên để Ỷ Thiên kiếm cách Vương Bảo Bảo khá xa, không ngờ kẻ kia lại nhởn nhơ tự đắc, cũng không có phản kháng gì.

Tống Thanh Thư nhìn Trương Vô Kị cưỡi ngựa bên cạnh, lại nhìn về phía rừng rậm một chút động tĩnh của truy binh cũng không có, tâm trạng nghi hoặc.

Chẳng lẽ để bọn họ chạy thoát dễ dàng như vậy?

Tuy trong lòng thấp thỏm nhưng y cũng không dám chậm trễ, vẫn giục ngựa chạy suốt một đêm, thẳng tới khi ngày mới lên mới dừng lại nghỉ ngơi.

Tống Thanh Thư thả Vương Bảo Bảo xuống ngựa, không nghĩ tới động tác đầu tiên của đối phương là xoay người lại nhìn y.

“Sách sách, không nghĩ tới có ngày Vương Bảo Bảo ta lại lật thuyền trong mương, để một tiểu tử từng này tuổi ám toán.” Vương Bảo Bảo tuy miệng nói vậy nhưng trên mặt vẫn tươi cười, khiến kẻ khác nhìn mà phát lạnh.

Tống Thanh Thư ghét nhất là giao tiếp cùng loại người nham hiểm như vậy, cũng không nhiều lời, phóng Ỷ Thiên kiếm trong tay lên thân cây, chắp tay nói: “Làm phiền tiểu vương gia rồi, lần này từ biệt tốt nhất là không bao giờ gặp lại.”

Vương Bảo Bảo nhìn y quay đầu đi không chút lưu luyến, không khỏi ngẩn ra: “Ngươi không biết đây là kiếm gì sao?”

Tống Thanh Thư đã xoay người lên con ngựa còn lại, tay kéo Trương Vô Kị đang tươi cười hớn hở vào lòng, nghe vậy thản nhiên nói: “Ỷ Thiên Đồ Long, vốn là tục vật, tiểu vương gia nếu đã chấp niệm, tại hạ hà tất phải đoạt vật yêu thích của người khác.” Y nói tuy thật dễ nghe, kì thực là biết không bao lâu sau, Diệt Tuyệt sư thái sẽ đuổi tới đoạt kiếm. Nhìn xem Đồ Long đao dấy lên bao nhiêu phong ba, có cho y mấy lá gan cũng không dám mang Ỷ Thiên kiếm bên người.

Vương Bảo Bảo sững sờ nghe thanh âm trong trẻo của y, lần đầu tiên thấy người coi thần binh lợi khí khiến cả giang hồ điên đảo như một chiếc giày rách, còn tưởng mình đang nằm mơ. Lúc này ánh dương quang buổi sớm chiếu theo bóng lưng của y, toát ra quang mang nhàn nhạt viền quanh thân mình, khiến Vương Bảo Bảo không khỏi nheo mắt.

Tiếng vó ngựa dần xa dần, Vương Bảo Bảo quay đầu nhìn con ngựa y lưu lại cho mình cùng Ỷ Thiên kiếm cắm trên thân cây vẫn còn run run, thật lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

“Tiểu vương gia, có đuổi theo hay không?” Không lâu sau, trong rừng nhảy ra mấy người thị vệ.

Vương Bảo Bảo nở nụ cười, trở tay rút ra Ỷ Thiên kiếm, ngón tay búng lên thân kiếm phát ra tiếng vang thanh thúy, thoải mái cười tới hai mắt loan loan: “Không sao, để y đi, dù sao tiểu hài tử kia đã trúng Huyền Minh thần chưởng, mục đích của chúng ta cũng đã thành. Về phần y… thế nào cũng có ngày gặp lại.”

“Vâng.”

Vương Bảo Bảo nhìn theo con đường mà Tống Thanh Thư đã đi, mỉm cười nói: “Cẩn thận đấy, nếu để ta gặp lại ngươi, chắc chắn sẽ đòi mối nhục ngày hôm nay.”

—————————————-

Mấy hôm trc’ đi chơi chùa Hương nên hn mới có chương mới =.=’ để mn đợi lâu rồi

Trái tim bên lề nổi bật nhất truyện đã xuất hiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.