Thanh Thư Vô Kị

Chương 8: Chương 8




Đệ bát chương: Thiên nhân vĩnh cách

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Lúc trước Tống Thanh Thư bị thị tòng áo xám đánh một chưởng, nhưng muốn nhanh chóng chạy khỏi trang viên nên vẫn âm thầm áp chế thương thế. Sau khi thả Vương Bảo Bảo lại sợ bọn họ có chuẩn bị khác, ngựa không dừng vó mà thẳng tiến Võ Đang sơn.

Không ngờ đi được nửa ngày thì Trương Vô Kị trong lòng y bỗng nhiên run rẩy.

Tống Thanh Thư thầm kêu bất hảo, xoay thân mình hắn lại, phát hiện sắc mặt từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển tím, thân thể lại run rẩy không ngớt. Tống Thanh Thư bi ai vô cùng, không nghĩ mình vội vội vàng vàng chạy tới cũng không cứu hắn thoát khỏi đau đớn do Huyền Minh thần chưởng. Y dừng ngựa, đưa tay sờ sờ trán Trương Vô Kị, xúc cảm băng lãnh giống như đang chạm vào một khối hàn băng, tay phải luồn vào y phục hắn, phát giác trên lưng có một nơi nóng tựa hỏa thiêu, bốn phía lại lạnh thấu xương. Tống Thanh Thư thân mang nội lực nhưng chạm tới cả người cũng muốn run rẩy.

“Sư… sư huynh… Ta chưa nói… Ta chưa nói nơi ở của nghĩa phụ… Bọn họ liền dùng chưởng đánh ta…” Trương Vô Kị vừa run lập cập vừa nói, miễn cưỡng tươi cười: “Nhưng ta vẫn… không nói… ha ha…”

Tống Thanh Thư thấy hắn thống khổ như vậy, hận không thể nắm cái tai kia mà nhéo nhéo. Y thà rằng hắn đừng quật cường như vậy, nói ra cũng không có ai trách hắn, để khỏi phải chịu đau khổ thế này. Tạ Tốn kia cũng thật là, hắn không nghĩ tới làm nghĩa phụ của Trương Vô Kị sẽ làm hại một đời đứa nhỏ này sao? Tống Thanh Thư ôm Trương Vô Kị như ôm một khối băng thật lớn, muốn mắng nhiếc thậm tệ lại thấy hắn thực đáng thương, trong lòng một mảnh hỗn loạn, nội thương cố gắng áp chế trong ***g ngực lại bắt đầu cuồn cuộn.

“Sư… Sư huynh…” Trương Vô Kị thấy Tống Thanh Thư không nói lời nào, cũng phát hoảng lên.

Tống Thanh Thư nuốt lại ngụm tiên huyết đã dâng lên tới cổ, không muốn để Trương Vô Kị phải bất an. Y cũng là một kẻ ngốc, lúc này cũng chỉ đành dốc toàn lực quay về Võ Đang sơn để thái sư phụ cứu trị. Huống chi nếu y về muộn, chỉ sợ tính mệnh hai người Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố… Tống Thanh Thư vừa nghĩ vừa giục ngựa đi tiếp, một tay nắm dây cương, một tay đặt trên bụng Trương Vô Kị, không hề giữ lại mà đưa vào cơ thể hắn nội lực của bản thân vốn đã không còn mấy.

“Sư huynh… thật thoải mái a… Sư huynh…” Trương Vô Kị chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp lan khắp toàn thân, càng rúc sâu vào trong ôm ấp, hoàn toàn không biết gương mặt người phía sau đã xanh xám.

——————————-

Tống Thanh Thư cố gắng chống đỡ một đường về tới Võ Đang sơn, bởi không quen nên đi phải rất nhiều đường vòng. Đợi khi y ôm Trương Vô Kị về tới Võ Đang Tử Tiêu cung cũng vừa kịp thấy Trương Thúy Sơn hoành đao tự vẫn.

“Phụ thân!” Trương Vô Kị hét lên thất thanh, cũng không biết lấy đâu ra khí lực chạy vọt lên trước.

Tống Thanh Thư ngây ngốc đứng ở cửa đại điện, nhìn những con người trong Tử Tiêu cung, không ngờ chính mình dốc toàn lực trở về nhưng vẫn không kịp. Nhất thời cả người mềm nhũn, phải dựa vào tường mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể.

Ân Tố Tố thấy trượng phu vì mình mà tự sát, đột nhiên lại thấy nhi tử lành lặn trở về, từ cực độ bi thương chuyển sang mừng rỡ, hỏi: “Hài nhi, con không nói ra nơi ở của nghĩa phụ đấy chứ?”

Vô Kị hiên ngang đáp: “Hắn có đánh chết con cũng không nói.”

Ân Tố Tố nhìn Tống Thanh Thư bên cạnh y phục tả tơi, biết là vì cứu nhi tử của mình, nghiêng đầu nhìn y cảm kích. Rồi nàng chuyền hướng Trương Vô Kị nói: “Hảo hài tử, tới đây mẫu thân ôm ngươi một cái!”

Trương Vô Kị nhào vào lòng mẫu thân, khóc ròng: “Mẫu thân, ai đã bức tử phụ thân? Tại sao bọn họ lại bức tử phụ thân?”

Ân Tố Tố nhàn nhạt đáp: “Rất nhiều rất nhiều, những người lên núi hôm nay đều đã bức tử phụ thân con.”

Trương Vô Kị chậm rãi quét mắt từ phải sang trái một lần, tuy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng ai chạm phải ánh mắt đó cũng không khỏi chấn động.

Ân Tố Tố nói: “Vô Kị, ngươi đáp ứng mẫu thân một việc.”

Trương Vô Kị đáp: “Mẫu thân, người nói đi.”

Ân Tố Tố nói: “Ngươi không cần nóng lòng báo thù, cứ chậm rãi mà đợi, nhưng đừng buông tha cho một người nào cả.”

Mọi người nghe được lời nói lạnh như băng của nàng, đều không tự chủ được mà rùng mình. Tống Thanh Thư biết nàng kiên quyết tìm đến cái chết, cho dù có khuyên ngăn cũng vô ích. Trương Thúy Sơn đã chết, sao nàng có thể sống một mình?

Trương Vô Kị kêu lên: “Mẫu thân! Con không muốn báo thù, con chỉ muốn phụ thân sống lại.”

Ân Tố Tố bi thương nói: “Người đã chết, sao có thể hồi sinh.” Thân mình nàng khẽ run lên, lại nói: “Hài tử, nếu phụ thân ngươi đã không còn, chúng ta chỉ đành đem nơi ở của nghĩa phụ nói cho người ta nghe.” Vô Kị vội la lên: “Không, không được!” Ân Tố Tố nói: “Không Văn đại sư, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe thôi, ngươi ghé tai lại đây.”

Một lời này ngoài ý liệu của tất cả mọi người, ai nấy đều ngạc nhiên. Không Văn nói: “Thiện tai, thiện tai! Nữ thí chủ nếu có thể nói sớm hơn, Trương ngũ hiệp đã không phải chết” rồi đi tới gần Ân Tố Tố, ghé tai lại. Ân Tố Tố mấp máy môi một hồi nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm. Không Văn hỏi: “Cái gì?” Ân Tố Tố nói: “Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, hắn ở…” Mấy chữ sau thanh âm thật mơ hồ, nghe không rõ. Không Văn lại hỏi: “Gì cơ?” Ân Tố Tố đáp: “Thì là ở đó, phái Thiếu Lâm các ngươi tự đi tìm đi.”

Không Văn khẩn trương nói: “Ta không có nghe thấy a” rồi đứng thẳng dậy, đưa tay gãi đầu, trên gương mặt lộ vẻ hoang mang.

Ân Tố Tố cười lạnh: “Ta chỉ có thể nói tới như vậy, các ngươi cứ tới đó thì sẽ gặp được Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.”

Nàng lại ngồi xuống ôm lấy Trương Vô Kị, thấp giọng nói: “Hài nhi, Tống sư huynh đối tốt với ngươi, ngươi có thể đi theo y, để y chiếu cố ngươi. Sau khi trưởng thành nhất định phải đề phòng nữ nhân, nữ nhân càng đẹp càng giỏi lừa người.” Rồi ghé sát vào tai hắn, nói thật nhỏ: “Ta không nói cho lão hòa thượng đó biết đâu, ta nói dối hắn đó… ngươi xem mẫu thân đó … mẫu thân lừa người ta thật giỏi…” Nàng cười thê lương, đôi tay đột nhiên buông lỏng, thân mình từ từ đổ ra sau, chỉ thấy trên ngực cắm một thanh chủy thủ. Thì ra lúc nàng ôm lấy Trương Vô Kị đã ngầm dùng chủy thủ tự đâm, chỉ là Trương Vô Kị che phía trước nên không có ai nhìn thấy.

Trương Vô Kị nhào tới bên mẫu thân, kêu to: “Mẫu thân, mẫu thân!” Nhưng Ân Tố Tố tự đâm mình đã lâu, cố gượng tới bây giờ khí đã tuyệt. Trương Vô Kị thống khổ vô cùng nhưng lại không khóc, nhìm chằm chằm Không Văn đại sư: “Là ngươi giết mẫu thân ta phải không? Tại sao ngươi lại giết mẫu thân ta?”

Không Văn chợt nhìn một hồi thảm biến này, thân là chưởng môn của đệ nhất tông phái cũng không nhịn được chấn động, nghe thấy Trương Vô Kị hỏi vậy không kìm được lùi lại một bước, vội nói: “Không, không phải ta. Là nàng… là nàng tự sát.”

Trương Vô Kị nước mắt đảo quanh, nhưng vẫn cố sức dằn lại, nói: “Ta không khóc, ta nhất định không khóc, không để cho ác nhân các ngươi nhìn thấy ta khóc đâu.”

Tống Thanh Thư thầm than một tiếng, lấy tay che đi mắt hắn, thanh âm khàn khàn nói: “Không sao cả, ngươi cứ khóc đi, bọn họ nhìn không thấy.”

Nước mắt Trương Vô Kị lã chã rơi theo khe hở giữa các ngón tay y chảy xuống, nhưng hắn vẫn kiên định hấp hấp mũi, bàn tay nhỏ bé kéo tay Tống Thanh Thư ra, kiên định nói: “Sư huynh, ta muốn nhìn những người này, muốn nhớ kĩ bộ dáng bọn họ.”

Tống Thanh Thư thở dài, nhưng vẫn buông tay ra. Y nhìn biểu tình ẩn nhẫn của Trương Vô Kị, có chút lo lắng không yên, dường như tiểu nam hài thích khóc thích cười lúc trước đã thay đổi thành một người khác.

Không Văn đại sư khẽ ho một tiếng, nói: “Trương chân nhân, biến cố bực này… thực không ai có thể liệu trước được. Phu thê Trương ngũ hiệp đã tự sát, mọi việc cũng không còn gì để truy xét nữa, chúng tôi xin cáo từ.” Dứt lời chắp tay lại hành lễ, Trương Tam Phong đáp lễ lại, nhàn nhạt trả lời: “Thứ cho không tiễn xa được.” Chúng tăng Thiếu Lâm nhất tề đứng dậy, muốn đi ra.

Ân Lê Đình gầm lên: “Các ngươi… các ngươi bức tử ngũ ca ta…” Nhưng nghĩ lại, sở dĩ ngũ ca tự sát là vì tạ lỗi với tam ca, bọn họ vốn vô can, nói chưa dứt câu liền gục lên thi thể Trương Thúy Sơn mà khóc. Mọi người đều cảm thấy bẽ bàng, hướng Trương Tam Phong cáo từ, thầm nghĩ: “Lần này đã kết một cái oán không nhỏ, phái Võ Đang nhất định không để yên, hậu hoạn khôn cùng.”

Chỉ có Tống Viễn Kiều đôi mắt đỏ hồng, tiễn khách ra cửa, quay đầu lại thì nước mắt đã tràn mi. Lúc trước hắn biết Tống Thanh Thư vì cứu Trương Vô Kị mà dấn thân vào hiểm cảnh, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lo lắng không nguôi. Hiện tại thấy y đã trở về, nhưng cũng không có tâm trạng nói gì nữa.

Trong đại sảnh, mỗi người đều đau lòng nức nở.

Phái Nga Mi cáo từ sau cùng. Kỉ Hiểu Phù thấy Ân Lê Đình khóc tới thương tâm, vành mắt cũng đỏ lên, tiến lại gần thấp giọng nói: “Lục ca, ta đi đây, chàng… chàng cũng phải tự bảo trọng.”

Ân Lê Đình hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu lên, nức nở: “Các người… phái Nga Mi các người… cũng tới ức hiếp ngũ ca ta sao?”

Kỉ Hiểu Phù vội đáp: “Không phải, gia sư chỉ là muốn hỏi Trương sư huynh về nơi ở của Tạ Tốn.” Nàng ngừng lại một chút, cắn chặt môi, lúc buông ra đã xuất hiện một hàng dấu răng thật sâu như muốn xuất huyết, run run giọng: “Lục ca… ta… ta đối với chàng không phải, mong chàng hiểu cho. Ta… chỉ có kiếp sau mới báo đáp được.”

Ân Lê Đình nghe nàng nói hơi quá, đáp: “Chuyện này không can hệ gì đến nàng, chúng ta không trách móc gì đâu.”

Kỉ Hiều Phù sắc mặt trắng bệch, nói: “Nhưng… không phải chuyện này…” Nàng không dám nói chuyện cùng Ân Lê Đình nữa, quay đầu nhìn Trương Vô Kị nói: “Hảo hài tử, chúng ta… tất cả chúng ta sẽ cùng chăm sóc con.” Nàng tháo ra chiếc vòng vàng trên cổ, định đeo cho Trương Vô Kị, ôn nhu nói: “Cái này cho con…”

Trương Vô Kị hất đầu về phía sau nói: “Ta không lấy!”

Kỉ Hiểu Phù xấu hổ vô cùng, vòng vàng còn cầm trong tay không biết phải làm sao. Tĩnh Huyền sư thái trầm mặt xuống, nói: “Kỉ sư muội, cần gì cùng tiểu hài tử nhiều lời? Chúng ta đi!” Dứt lời cũng không quản Kỉ Hiều Phù, dẫn theo đệ tử bản môn rời đi. Mà lệ Kỉ Hiểu Phù vẫn đảo quanh viền mắt, rốt cục lăn xuống.

Tống Thanh Thư đứng xem rõ ràng, nhịn không được xen lời: “Kỉ cô cô, tình cảm của ngươi cùng Ân lục thúc của ta, cũng giống như Ngũ thúc cùng Ngũ thẩm phải không?”

Kỉ Hiểu Phù nghe y nói liền sửng sốt, nhìn sang thiếu niên còn trẻ tuổi này, nhưng lại có cảm giác những xấu xa che giấu trong nội tâm mình bị nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Tống Thanh Thư tuy rằng thấy Kỉ Hiểu Phù đáng thương, nhưng còn Ân lục thúc của y thì sao? Nếu Kỉ Hiểu Phù sớm nói ra chẳng phải tốt? Cho dù nàng có nói hết sự thực, chắc gì Ân Lê Đình đã ghét bỏ nàng không còn hoàn bích? Chọn Dương Tiêu, hoặc chọn Ân Lê Đình, nàng chưa từng chọn, kết quả chết dưới một chưởng của Diệt Tuyệt sư thái không nói, còn hại Ân lục thúc của y bị giấu diếm mười năm, cả đời này coi như bỏ.

Lúc này Ân Lê Đình cũng nhìn ra Kỉ Hiểu Phù tâm tình khác thường, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành nhìn sang một bên, nơi ngũ ca của mình phơi thây mà rơi lệ.

Tống Thanh Thư nhìn theo ánh mắt hắn, thấy thi thể phu thê Trương Thúy Sơn, nhàn nhạt nói: “Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa.” (Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết)

Trương Vô Kị tuy nghe không hiểu hai câu thơ này của sư huynh, nhưng lại ghi tạc trong lòng cả đời, bàn tay nhỏ bé nhịn không được tìm tới bàn tay y, gắt gao nắm lấy.

Kỉ Hiểu Phù nghe vậy giống như bị sét đánh, cắn môi hạ quyết tâm, hướng Ân Lê Đình nói: “Lục ca, ta có lời muốn nói với chàng.”

Tống Thanh Thư nhìn theo Ân Lê Đình lo lắng không yên theo sát Kỉ Hiểu Phù ra khỏi đại sảnh, biết rằng những gì mình có thể làm với đoạn nghiệt duyên này cũng chỉ có thế. Bản thân Kỉ Hiểu Phù tính tình yếu đuối, nếu không phải hôm nay Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đương trường tự sát, chỉ sợ nàng cũng không có quyết tâm để đem hết mọi sự nói rõ với Ân Lê Đình.

Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn Trương Vô Kị đang rúc bên mình, thấp giọng nói: “Vô Kị, ngươi đi nhìn lại phụ thân mẫu thân một lần đi.” Y vừa nói vừa ho khan, cưỡng chế nội thương suốt đêm chạy đi, lại đưa nội lực vào cơ thể Trương Vô Kị để hóa giải hàn độc, thực sự là nỏ mạnh đã hết đà. Y không muốn Trương Vô Kị nhìn thấy thời khắc mình thảm hại, lựa lời khuyên hắn.

Không ngờ Trương Vô Kị túm chặt tay y, trên gương mặt lộ ra biểu tình sợ hãi, lắc lắc đầu: “Ta không đi, ta không xem. Ta không xem, như vậy phụ thân mẫu thân vẫn luôn còn mãi trong lòng ta.” Lúc này trong đại sảnh chỉ còn người của Võ Đang phái, Trương Vô Kị cũng không giữ được cái vỏ quật cường nữa.

Những lời này cũng chẳng có gì, nhưng Tống Thanh Thư lại lí giải khác. Trương Vô Kị sợ phải nhìn thấy thảm trạng của phụ mẫu, cho nên không muốn nhìn. Tống Thanh Thư vừa nghĩ tới một Trương Vô Kị thiếu quyết đoán, không giống như một đại nam nhân, chỉ biết núp váy mẫu thân, trốn tránh hiện thực, lập tức đẩy hắn, lạnh lùng nói: “Nhìn! Ngươi không thấy rõ thảm trạng phụ mẫu ngươi chết như thế nào, làm sao có thể báo thù cho họ?” Dứt lời một trận khí huyết cuồn cuộn dâng lên, y không chống đỡ được nữa, dựa vào tường mà ngã xuống.

Trương Vô Kị mặc dù ở bên Tống Thanh Thư chưa được mấy ngày, nhưng giống như đã thân quen từ rất lâu. Hắn chưa bao giờ nghe thấy sư huynh đứt hơi khản tiếng như vậy, theo phản xạ quay lại đã phát hiện vị sư huynh không gì không làm được của hắn cư nhiên ngã về phía sau, miệng không ngừng nôn ra tiên huyết, liền hoảng sợ tới mức kêu toáng lên.

Trong mơ mơ hồ hồ, Tống Thanh Thư chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Trương Vô Kị đầy nước mắt, nhào tới trên người y mà hô hoán “sư huynh sư huynh”, chính mình chỉ muốn đưa tay lên gõ đầu hắn.

Không cần lay nữa, còn tiếp tục lay, y thật sự sẽ xỉu luôn…

———————————-

Edit chương này thấy Ân Lê Đình rất có tiềm năng tiểu thụ :”>

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.