Đệ cửu chương: Hàn độc
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Đợi tới khi Tống Thanh Thư khôi phục ý thức lần thứ hai, vừa mở mắt ra đã thấy Tống Viễn Kiều đang trông nom bên cạnh.
Tống Thanh Thư cũng đã rất nhiều năm không quan sát tỉ mỉ vị phụ thân một đời này của y, mỗi lần chắp tay thỉnh an hay cùng nhau dùng cơm, y đều cúi đầu buông mắt tận lực không nhìn tới Tống Viễn Kiều.
Hôm nay nhìn hắn ngồi ngây ngốc trước giường, Tống Thanh Thư mới giật mình phát giác phụ thân chỉ qua một đêm mà như già đi mười tuổi, mái tóc đen nhánh đã bạc đi từng mảng lớn, gương mặt cũng in sâu những bi ai thống khổ.
“Thanh Thư? Ngươi đã tỉnh?” Tống Viễn Kiều lấy lại tinh thần, chợt phát hiện nhi tử vốn hôn mê bất tỉnh đang ngây ngốc nhìn hắn, thần sắc hoang mang mơ hồ khiến hắn không khỏi buồn rầu. Lúc này hắn mới chợt nhận ra, cho dù Tống Thanh Thư có biểu hiện trầm ổn lão thành bao nhiêu, nhưng kì thực cũng chỉ hơn Trương Vô Kị có vài tuổi.
Nhưng phần thương tiếc này cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt đã biến thành tự hào. Đứa nhỏ này có thể xâm nhập vào đầm rồng hang hổ để cứu tiểu sư đệ, thực sự là hảo hài tử của Tống Viễn Kiều hắn.
Tống Thanh Thư mở to mắt, nhãn thần mê mang nháy mắt khôi phục thanh minh. Y âm thầm vận chuyển nội lực một chút, phát hiện nội thương đã khỏi hơn phân nửa, hẳn là nhờ chữa trị của thái sư phụ hay phụ thân, cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Phụ thân, ta đã hôn mê bao lâu?”
Tống Viễn Kiều rót chén nước đưa cho y, “Ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi. Nội thương vốn cũng không nghiêm trọng, chỉ là trên đường đi ngươi cố tình áp chế, lại truyền nội lực cho Vô Kị, chống đỡ được tới khi về Võ Đang sơn đã là cực hạn. Bất quá ta đã chữa trị cho ngươi, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi cùng uống thuốc, nửa tháng liền khôi phục.”
Tống Thanh Thư lo lắng cũng không phải thương thế của mình, gật đầu vội hỏi: “Vô Kị thế nào ạ?”
Trên gương mặt Tống Viễn Kiều hiện lên thần sắc bi thương, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Thái sư phụ cùng mấy sư thúc của ngươi đang chữa trị cho hắn, hắn… bởi vì mất đi phụ mẫu, sau lại thấy ngươi thụ thương thổ huyết, trong lòng quá bi thống mà ngất đi tới giờ vẫn chưa tỉnh lại…”
Tống Thanh Thư siết chặt song quyền, tuy rằng thầm hận bản thân không kịp ngăn lại màn thảm kịch này, nhưng sự tình đã phát sinh y hối hận cũng để làm gì? Chí ít y cũng biết Trương Vô Kị cát nhân thiên tướng, lại có Trương Tam Phong ở đây sinh mệnh hắn tạm thời không có gì nguy hiểm. Tống Thanh Thư nghĩ tới đó, mới để ý thấy y phục của mình đã được thay ra, bên gối chính là kim hạp chứa Hắc Ngọc Đoạn Tục cao lấy được từ chỗ Vương Bảo Bảo, bỗng nhớ tới một chuyện: “Phụ thân, người có qua thăm Du tam thúc chưa?”
Tống Viễn Kiều chấn động, vẫn biết trước nay nhi tử hắn cùng tam đệ thân thiết, không có gì ngạc nhiên khi y hỏi vấn đề này. Nhưng bởi vậy khiến hắn nghĩ tới, hôm qua ngũ đệ hoành đao tự tận là vì muốn tạ lỗi với tam đệ, ngũ đệ đã đi rồi, tam ca của hắn lưu lại chẳng phải càng tự trách mình cùng bi thương?
Lập tức không cùng nhi tử nói nữa, vội vội vàng vàng hướng tới tiểu viện của Du Đại Nham. Tống Viễn Kiều hắn vẫn luôn trầm ổn lão thành, lúc này trong lòng khẩn trương vận khinh công lướt đi như bay.
“Tam đệ!”
Du Đại Nham nằm trên giường, mắt mở trừng trừng mà rơi lệ, nghe thấy tiếng hô kinh hoảng của Tống Viễn Kiều liền biết hắn đang lo lắng cái gì, chỉ lạnh nhạt đáp: “Đại ca không cần sốt ruột, tam đệ của ngươi hiện tại đừng nói giương kiếm tự vẫn, mà ngay cả khí lực để sát nước mắt cũng không có.”
Tống Viễn Kiều đứng bên giường của hắn, nhìn thần sắc bi thống kia cũng không nhịn được rơi lệ: “Tam đệ… ngươi… ngươi phải sống…”
“Ha ha! Ta vẫn sống! Ta vẫn sống nhưng chính là một phế nhân! Còn chẳng bằng chết đi từ mười năm trước!” Du Đại Nham càng nói càng bi phẫn, “Nếu như ta chết từ mười năm trước, cũng không hại tới ngũ đệ phải tự tận, hại sư phụ không có đồ đệ, hại sư huynh không có sư đệ!” Hắn thống khổ tới cực hạn, thanh âm phát ra cũng trở nên run rẩy.
“Tam đệ… Ngươi cũng là đồ đệ của sư phụ… Ngươi cũng là sư đệ của ta a…” Nước mắt Tống Viễn Kiều tuôn như mưa, nhất thời không biết phải khuyên giải ra sao.
“Tam thúc, người không thể chết được, đại cừu của người còn chưa báo!” Một thanh âm yếu ớt từ ngoài cửa vang lên, Tống Thanh Thư theo đó tiến vào. Y đã ở bên Du tam thúc mười năm, tình cảm thâm hậu, đương nhiên lo lắng hắn sẽ rơi vào bế tắc.
Du Đại Nham nghe vậy chợt nghiêm mặt, tuy rằng Ân Tố Tố đả thương hắn trước, nhưng người đã hủy đi xương cốt toàn thân của hắn cũng không phải nàng. Nhưng hắn chợt bi ai: “Thanh Thư chất nhi, thù của tam thúc chỉ đành ủy thác cho ngươi thôi.”
“Không, tam thúc, chính người tự mình báo.” Tống Thanh Thư lắc đầu, tiến lại.
Lúc này Tống Viễn Kiều mới phát hiện trong tay y cầm một kim hạp, đêm qua lúc hắn thay y phục cho y cũng đã nhìn thấy, Võ Đang sơn tuy rằng sung túc, nhưng lấy năng lực của Tống Thanh Thư còn chưa thể mua nổi thứ tinh xảo như thế này. Hắn sợ Tống Thanh Thư rước về thứ gì phiền phức, mở ra kiểm tra nhưng lại phát hiện bên trong rỗng tuếch. Vốn định chờ y tỉnh rồi sẽ hỏi nhưng lại quên mất tiêu.
“Ta đã thành cái dạng này, còn báo thù thế nào?” Du Đại Nham biết tính cách Tống Thanh Thư, rất hiếm khi nói ra mấy lời kì quái thế này, nên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng chờ y nói tiếp.
Tống Thanh Thư mở hạp, lột lớp vách kép, lộ ra dược cao đen bóng bên trong: “Đây là Hắc Ngọc Đoạn Tục cao mà lúc Thanh Thư cứu Vô Kị nghe những người đó nhắc tới. Tây Vực có một lộ võ công ngoại gia, nghe nói là bàng chi (bàng trong bàng môn tà đạo, chi trong chi nhánh) của Thiếu Lâm, thủ pháp cực kì quỉ dị, đoạn gân cốt người vô phương chữa chạy, duy chỉ có bí dược Hắc Ngọc Đoạn Tục cao này cứu được, nhưng cách phối chế lại không truyền ra ngoài. Ta bắt cóc tiểu vương gia kia, đổi lấy một hạp dược cao này, tuy còn chưa biết thực hay giả nhưng tùy tiện tìm một tiểu thú vật để thử sẽ biết ngay. Nếu chẳng may là giả, Thanh Thư nhất định sẽ tìm Hắc Ngọc Đoạn Tục cao thực cho tam thúc. Dù không dám chắc có thể khôi phục trọn vẹn võ công của người, nhưng hành tẩu bình thường hẳn là có thể.” Y tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng quá nửa đã tin đây là đồ thật.
Tống Viễn Kiều nghe vậy, không khỏi cảm thán: “Quả thực như vậy? Nếu là thực, Thanh Thư ngươi…” Mấy lời còn lại đọng trên môi nhưng không thể thốt ra, hắn sao có trách Thanh Thư về chậm? Y lặn lội ngày đêm mệt tới ngất xỉu hắn cũng không phải không thấy. Chung quy chỉ do đại sư huynh này bất tài, nếu có thể nhìn ra thần sắc ngũ đệ khác thường, liều mạng ngăn cản hắn thì cũng sẽ không dẫn tới thảm kịch thế gian.
Du Đại Nham nghe được cũng là vừa buồn vừa vui, trong lòng ngũ vị tạp trần, uất ức không sao chịu nổi. Nếu hắn nói bớt đi một câu, cũng sẽ không khiến ngũ đệ phải đương trường tự tận.
Kì thực chuyện này nào có thể trách ai? Nói cho cùng, chỉ đành trách ông trời không có mắt.
Một phòng ba người đều có tâm sự riêng, hòi lâu cũng không ai nói gì.
Tống Thanh Thư không khuyên giải gì thêm, biết rằng Du Đại Nham hẳn hối hận muốn chết, nhưng nếu đã biết có khả năng khôi phục thân thể, nhất định sẽ bỏ đi ý niệm tìm chết trong đầu. Dù sao hắn cũng còn thù lớn chưa trả, mười năm oán hận sao có thể bỏ đi trong một ngày?
———————————–
Ra khỏi tiểu viện của Du Đại Nham, Tống Viễn Kiều để ý tới khi Du Đại Nham không nghe được nữa, mới thấp giọng hỏi Tống Thanh Thư: “Thanh Thư, Hắc Ngọc Đoạn Tục cao mà ngươi nói…”
“Nếu dược cao kia là thật, ta dám chắc tới tám phần là Du tam thúc lại có thể đứng lên.” Tống Thanh Thư phi thường khẳng định.
“Hảo… hảo…” Tỗng Viễn Kiều cực kì vui mừng, “Tam đệ quả không có thương lầm ngươi.”
Tống Thanh Thư chợt ho khan vài cái, nội thương của y còn chưa hảo đã vội vàng chạy tới, nội tức trở nên rối loạn. Tống Viễn Kiều vươn tay muốn truyền cho y một đạo nội lực, lại bị Tống Thanh Thư né sang bên, “Phụ thân, người không cần lo cho ta, Vô Kị còn cần các người, ta thì không sao cả.”
Tống Viễn Kiều nghĩ nghĩ một hồi, thu tay lại, thở dài nói: “Ngươi có muốn đến thăm Vô Kị?”
Tống Thanh Thư định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại dù có trở về luyện công chỉ sợ cũng không yên lòng, đơn giản là gật đầu theo Tống Viễn Kiều hướng tới vân phòng của Trương Tam Phong (QT dịch là tăng phòng, nhưng Trương Tam Phong không phải tăng =.=’ vậy chắc hiểu là phòng của đạo sĩ). Tống Viễn Kiều trước mang y tới Tử Tiêu cung bái Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố một bái. Một đường đi treo toàn cờ trắng, khiến người ta nhìn mà phải đau lòng. Y quy quy củ củ dập đầu trước bài vị của ngũ thúc cùng ngũ thẩm, thầm niệm bọn họ trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho Trương Vô Kị được bình an.
Vừa bước vào vân phòng của Trương Tam Phong đã thấy một cỗ nhiệt khí phả tới mặt, Tống Thanh Thư nhìn nhìn một hồi mới phát hiện trong phòng đặt thêm vài chậu than, ngồi chính giữa là Trương Tam Phong cùng Trương Vô Kị, còn lại Võ Đang chư hiệp đều khoanh chân ngồi các nơi, nhắm mắt vận công. Trên đỉnh đầu Trương Tam Phong bốc lên một cỗ bạch khí, chính là lúc nội lực đã vận chuyển tới đăng phong tạo cực.
Tống Thanh Thư nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hai mắt nhắm nghiền của Trương Vô Kị, hối hận trong lòng lại càng tăng thêm. Y vốn có thể giữ cho hắn có được phụ mẫu hoàn chỉnh, hay giúp hắn không phải chịu nỗi thống khổ do hàn độc này, nhưng cuối cùng thì, cái gì y cũng không làm được.
Giống như cái năm bốn tuổi ấy.
Tống Thanh Thư dù đối xử thật tốt với Du Đại Nham, nhưng vẫn luôn ôm ý niệm hối tiếc trong đầu. Nếu như năm y bốn tuổi ấy có thể bỏ qua ánh mắt hoài nghi của người khác mà nói ra tai nạn, thì Du Đại Nham cũng không rơi đến kết cục hôm nay. Cái ý niệm ấy vẫn quanh quẩn trong y, trở thành một thứ tâm bệnh.
Mặc dù người ngoài đều cho rằng không hề liên quan đến y, nhưng y vẫn tận lực muốn bồi thường.
Hiện tại, mười năm qua đi, người thụ hại trở thành Trương Vô Kị, y vẫn là cái gì cũng không làm được.
Tống Viễn Kiều cảm giác được Tống Thanh Thư bên cạnh hô hấp chợt trở nên dồn dập, chính là dấu hiệu nội công đi phải đường rẽ, vừa định nắm lấy cổ tay y xem mạch đập, lại không ngờ tới Trương Vô Kị vốn sinh tử không rõ lúc này chợt tỉnh lại.
“Sư huynh… Sư huynh…” Trương Vô Kị vừa mở hai mắt, thấy Tống Thanh Thư đứng ở trước mặt, vui mừng tới suýt rơi lệ, vươn hai tay muốn được y ôm.
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, lát sau mới phản ứng lại rằng Trương Vô Kị đã khôi phục thần trí, vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng.
“Sư huynh… Sư huynh… Ta cũng đã chết phải không?” Trương Vô Kị thấy trong phòng sương khói lượn lờ, sư huynh mà hắn tâm tâm niệm niệm lúc ẩn lúc hiện, nhớ lại trước khi mình hôn mê sư huynh hộc ra thật nhiều thật nhiều huyết, gần như nhiễm đỏ cả đầu cùng mặt.
“Không, ngươi không chết. Thái sư phụ cùng các vị sư thúc sẽ gắng hết sức cứu ngươi.” Tống Thanh Thư nhu hòa nói.
Trương Vô Kị cũng không biết lấy đâu ra khí lực, dang hai tay ôm chặt lấy Tống Thanh Thư, vùi đầu trong ngực y khóc rống: “Sư huynh, phụ thân mẫu thân có đúng hay không đã chết?”
Tống Thanh Thư nhất thời không biết nên nói thế nào, y ngẩng đầu nhìn Trương Tam Phong phía sau Trương Vô Kị, đôi mắt cơ trí kia cũng đang phiếm lệ quang, hướng y gật gật đầu. Tống Thanh Thư cắn răng, cúi đầu nói: “Vô Kị, phụ thân mẫu thân ngươi đã mất, ngươi phải hảo hảo sống sót, luyện tập võ công để ngày sau báo thù rửa hận cho bọn họ.”
Trương Vô Kị kêu lên: “Ta không muốn báo thù! Ta không muốn báo thù! Ta chỉ muốn phụ thân mẫu thân sống lại. Sư huynh, người phải tìm cách cứu sống phụ thân mẫu thân!” Thanh âm non nớt vốn cao vút khác thường, ở trong vân phòng to như vậy còn dội lại tiếng vang, nghe thảm thiết vô cùng.
Đam người Trương Tam Phong nghe xong mấy câu đó, nhịn không được nước mắt chảy ròng ròng.
Ai ngờ Tống Thanh Thư lôi Trương Vô Kị trong lòng ra, chưa nói hai lời dang thẳng tay quạt một bạt tai.
Mọi người đều ngây ra, nghe tiếng vang thanh thúy vọng khắp phòng. Trương Vô Kị bưng má bị tát, ngây ngốc nhìn Tống Thanh Thư, không biết vì sao sư huynh đáng kính lại đánh hắn.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói: “Trương Vô Kị, ngươi nghe cho rõ, phụ thân mẫu thân ngươi đã chết rồi, ngưới có tái khóc tái nháo, bọn họ cũng không về được. Ngươi muốn làm một nam tử hán đại trượng phu thay họ báo thù? Hay một làm một tiểu hài tử nhát gan sợ phiền phức? Võ Đang sơn chúng ta cũng không thiếu một chén cơm, các vị sư thúc nuôi ngươi còn dư dả, ngươi về sau muốn an ổn nhàn nhã sống, ai cũng sẽ không ngăn cản. Ngươi nói đi, ngươi chọn cái nào?”
Y nói một tràng lạnh như băng, vào đến tai Trương Vô Kị, còn lạnh hơn hàn độc trong cơ thể mấy phần.
Tống Thanh Thư cũng là áp chế khí huyết trong lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Y biết yêu cầu này đối với một Trương Vô Kị mới chín tuổi là quá khó khăn, nhưng nghĩ tới tính cách đáng ghét của Trương Vô Kị về sau, phần nhiều là do trên dưới Võ Đang sủng ái mà ra. Võ Đang chư hiệp thương hắn song thân ngộ nạn, bản thân lại trọng thương, cho nên hắn muốn gì là được nấy. Y nếu không nhân lúc này đề tỉnh hắn, thà rằng về sau không gặp lại đứa hài tử không nên thân này.
Tống Viễn Kiều lúc này mới phục hồi tinh thần, vừa định quát nhi tử, chợt phát hiện sư phụ liếc hắn, bảo hắn từ từ rồi xem.
Trương Vô Kị không thể hiểu những tâm tư này nọ của người lớn, hắn nhìn gương mặt băng lãnh của Tống Thanh Thư, không ngờ sư huynh vẫn luôn thương yêu hắn lại lãnh đạm với hắn như vậy, trong lòng ủy khuất tới cực độ. Nhưng đột nhiên nhớ tới phụ mẫu đích xác tự vẫn trước mặt mình, chính hắn lại hại sư huynh suýt chết, suy đi nghĩ lại, chỉ là do bản thân quá kém cỏi.
Nếu hắn có võ công như thái sư phụ, sao có thể để bị người bắt đi? Sao có thể để nhiều người như vậy bức tử phụ mẫu? Sao có thể hại sư huynh trọng thương thổ huyết?
Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Vô Kị từ bàng hoàng chuyển qua bi thống, cuối cùng trở thành kiên cường, chậm rãi buông bàn tay đang bưng má, siết chặt lại thành quyền, nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn sống! Sống để còn báo thù! Ta muốn luyện tuyệt thế võ công! Không bao giờ để sư huynh phải thụ thương vì ta nữa!”
Tống Thanh Thư an lòng, biết rằng từ hôm nay, vị Trương đại giáo chủ thiếu quyết đoán kia đã hoàn toàn tiêu thất. Trước mắt y chỉ còn một hài tử tên Trương Vô Kị.
Là sư đệ của y.
Vừa nghĩ, Tống Thanh Thư liền không nhịn được xoa xoa gương mặt bị đánh tới hồng của Trương Vô Kị, lúc đó y cũng không có dùng nội lực, nhưng đã khiến một bên má tiểu hài tử sưng phù lên, lập tức vận chút nội lực muốn tiêu thũng cho hắn.
Tống Viễn Kiều đứng xem một bên, trong lòng thực sự kinh ngạc không ít. Trong một thời gian quá ngắn, nhìn nhi tử của mình trấn an Du Đại Nham cùng Trương Vô Kị, hơn nữa còn làm vô cùng xảo diệu, khiến ngay cả hắn một thân chưởng môn sư huynh cũng cảm thấy không bằng… Già rồi, hắn thực sự già rồi…
Trương Tam Phong vuốt vuốt chòm râu, lão lệ tung hoành. Tuy rằng ngũ đồ đệ của hắn không còn, nhưng nhìn Tống Thanh Thư cư xử khéo léo, biết tiến biết thối cùng Trương Vô Kị cương nghị quật cường, mơ hồ có thể thấy tương lai thanh danh Võ Đang còn vang dội hơn hiện tại.
Tống Thanh Thư hoàn toàn không nghĩ tới cảm tưởng của phụ thân cùng thái sư phụ, lúc này chỉ thấy gương mặt Trương Vô Kị càng lúc càng xanh tái, đột nhiên run lên, nhào vào lòng y. Tống Thanh Thư ôm lấy hắn, cảm thấy bị đông lạnh tới khí tức gần như ngưng trệ.
Lúc Trương Tam Phong chữa thương cho Trương Vô Kị đã giải trừ y phục trên người hắn, Tống Thanh Thư mới hôn mê tỉnh lại đã vội vã chạy tới, cũng chỉ mặc một chiếc áo đơn. Hai người cách một tầng y phục đơn bạc tương thiếp, Tống Thanh Thư không khỏi rùng mình, giống như đang ôm một khối hàn băng trong lòng, lạnh tới khó có thể chịu đựng. Nhưng y tuy rùng mình, nhưng một tiếng cũng không thốt ra, chỉ gắt gao cắn chặt răng, mạnh mẽ chống đỡ.
Chỉ là ôm hắn đã khó chịu tới vậy, Vô Kị còn phải chịu khổ sở tới mức nào? Tống Thanh Thư nghĩ như vậy, ngay cả ý muốn đẩy Trương Vô Kị ra cũng không có.
“Vô Kị, ngươi mau buông sư huynh ra!” Trương Tam Phong cả kinh, cho dù là Mạc Thanh Cốc cũng chỉ chịu được thời gian một chén trà nhỏ, huống chi Tống Thanh Thư mới có từng ấy niên kỉ?
Trương Vô Kị cũng đã hôn mê. Tống Thanh Thư thấy hắn trong mê man vẫn ôm chặt lấy thắt lưng y, thầm thở dài một tiếng, ôm lấy hắn khoanh chân ngồi xuống, vận nội lực vốn không có mấy trong cơ thể thay hắn áp chế độc.
Thôi được, vốn là y nợ hắn.
————————————-
*thở dài* hình như không có nhiều người đọc bộ này thì phải, cũng chỉ có tiểu Lạc Du vs mấy bạn hay like cho ta ;__;
Bấm vào đây nào ^^~