Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game

Chương 38: Chương 38: Phỏng vấn hình như quá suôn sẻ?




Dịch: Phong Thanh

Bùi Khiêm đếm đầu ngón tay liệt kê ra từng khoản cho Hoàng Tư Bác, khiến anh ta sững sờ.

Đây chính là chém giá ngược sao, Hoàng Tư Bác choáng váng đầu óc.

Tiền lương 4.000 tệ?

So với dự đoán của mình tăng hơn 2 lần?

Bùi tổng, đầu óc ngài có vấn đề không vậy?

Hay người có tiền đều như vậy?

Hoàng Tư Bác mở miệng, ngập ngừng hồi lâu mới gật đầu nói: “Được, OK.”

Bùi Khiêm mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, công nhân mới tới, mức lương hơi thấp một chút, miễn là anh làm việc tốt, sau này mỗi

tháng đều có cơ hội tăng lương.”

Còn tăng lương?

Hoàng Tư Bác cảm giác như mình đang mơ.

“Được, vậy thì quyết định vui vẻ như vậy đi.” Bùi Khiêm đứng dậy, “Nhớ ngày mốt đi làm, công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng

Đạt hoan nghênh anh.”

...

Cô gái ở quầy lễ tân tiễn Hoàng Tư Bác.

Bùi Khiêm rất hài lòng, lại tìm được một nhân viên phù hợp yêu cầu, hài lòng!

Hoàng Tư Bác vừa mới ngồi xuống, Bùi Khiêm lập tức xác nhận, đây chính là người mà mình muốn tìm.

IQ không cao, chăm chỉ làm việc.

Quả thực là nhân viên hoàn hảo!

Đối với mức lương 4.000 cũng hợp tình hợp lý, hệ thống cũng không thể bắt lỗi.

Người giống như trưởng phòng kế hoạch họ Lưu kia, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm.

Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, bắt đầu ở hai phần CV trên viết phỏng vấn ý kiến.

Bùi Khiêm ghi nhận xét về lý lịch của trưởng phòng Lưu: “Kinh nghiệm phong phú, nhưng tư tưởng xơ cứng, tư duy truyền thống cổ hủ, thiếu tinh thần đổi mới, coi trò chơi là một công việc bình thường, thiếu tình yêu với trò chơi, không đủ năng lực đảm

nhiệm chức vụ sáng tạo trò chơi. Không được tuyển dụng.”

Còn bản lý lịch của Hoàng Tư Bác thì chú thích: “Người mới, nhưng suy nghĩ tích cực, nhiệt tình với trò chơi, siêng năng cần cù, chăm chỉ làm việc. Vì là bảo đảm công nhân cơ bản sinh hoạt, lấy mức lương 4.000 tệ tuyển dụng.”

Sau khi ghi nhận xét xong, Bùi Khiêm cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Hắn sực nhớ đến hệ thống nên cũng thể để mắc lỗi được.

Cứ dựa theo tiết tấu như bây giờ, đại sự có thể thực hiện rồi!

...

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.

Lại đến thứ sáu.

Bùi Khiêm nằm ở trên ghế salông phòng khách, mới vừa uống một bụng nước trà nên hiện tại có chút no nước, nhưng hiệu quả

tỉnh ngủ của lá trà thật không tệ, muốn ngủ trưa một giấc cũng không ngủ được.

Điều hòa công ty mở nhiệt độ thích hợp, Bùi Khiêm mặc bộ âu phục giá năm con số trên ghế salông thư giãn, ung dung thích ý.

Khi vừa mới mặc bộ quần áo này, Bùi Khiêm vẫn luôn tựu nhắc nhở chính mình, đang mặc chính là bộ âu phục mấy trăm tờ tiền đỏ chét.

Nhưng hiện tại, Bùi Khiêm cảm đây cũng chỉ như một bộ quần áo bình thường.

Sau khi mặc một thời gian, Tân Hải Lộ sẽ đến căn hộ của hắn một lần, đóng gói tất cả quần áo đã mặc đưa đi giặt. Trong thời gian này, hắn mặc hay không mặc, mặc trong bao lâu, sau khi giặt xong đều không khác lắm.

Đã như vậy, không cần phải khách khí, có thể mặc thường xuyên!

Nếu quần áo bị hư, lại mua tiếp.

Bùi Khiêm cảm giác hắn đang phá của, trình độ ngày càng lợi hại.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không thế nào trở về phòng ngủ kí túc xá, ở quen căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này rồi, nếu lại trở về căn phòng kí túc xá sáu người ở như lồng chim bồ câu kia quả thực là ác mộng, một giây đồng hồ cũng không ở được.

Những bạn học khác, cũng đều ngờ ngợ biết hắn đang bận việc gây dựng sự nghiệp, nhưng không quan tâm lắm.

Một mặt, bây giờ đều bận rộn học tập, đều là sinh viên năm 1, cảm thấy sinh hoạt ở trường hay những cô nàng sinh viên xinh đẹp đều tràn ngập kích thích, đối với phương diện tiền bạc cũng không hứng thú gì mấy.

Mặt khác, Bùi Khiêm không khoe khoang, những bạn học này cũng không cảm thấy Bùi Khiêm có thể thành công.

Bởi vì hàng năm trong trường đại học đều có những sinh viên như vậy đột nhiên rời trường đi gây dựng sự nghiệp, cuối cùng không phải tất cả họ đều trở về trong vô vọng sao.

Khởi nghiệp là hoạt động kinh doanh đầy rủi ro nhưng lợi nhuận cao, nhưng phần lớn mọi người đều chỉ cảm nhận được mặt nguy hiểm cao của nó.

Ngay cả những người làm việc nhiều năm, có mạng lưới doanh nhân nhất định cũng có khả năng mất hết vốn liếng.

Chưa kể đến những sinh viên nghèo không có gì.

Bùi Khiêm tự nhiên cũng không khoe khoang với những bạn học này cái gì.

Hắn đang thoải mái lắm!

Khởi nghiệp đúng là cửu tử nhất sinh, nhưng còn hắn vừa bắt đầu kinh doanh chính là chạy đi tìm chết thì sao?

Nếu hắn khởi nghiệp, chính là sự nghiệp thua lỗ vốn?

Cái mục tiêu này, đúng là không dễ dàng đạt được?

Nhìn xem, đổi cách suy nghĩ khác đi, cuộc sống tàn khốc đột nhiên biến thành cảm giác tràn ngập hạnh phúc ngập hạnh phúc cảm giác.

...

...

Một tuần lễ này, Bùi Khiêm tuyển được một số nhân viên “ưu tú” gia nhập vào tổ chức.

Bao gồm đám người Bao Húc, Hoàng Tư Bác.

Bấm ngón tay tính toán, 30 người, tuyển xong nhanh hơn thời gian mà Bùi Khiêm tưởng tượng rất nhiều.

Kế hoạch ban đầu là trong vòng một tháng chậm rãi tuyển đủ 30 nhân viên, nhưng tiến độ lúc này có chút nhanh quá.

Có lẽ bởi vì ở Kinh Châu, công ty game đều có bẫy.

Đây cũng là bình thường, càng là công ty game nhỏ, càng phải bóc lột.

Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành, ba địa phương này chỗ nào cũng có công ty game, công nhân không hài lòng, phủi mông rời đi, tìm một công ty khác.

Vì vậy, ông chủ những công ty này cũng không dám nghiền ép quá mạnh.

Nhưng loại địa phương nhỏ như Kinh Châu lại không giống vậy.

Công ty game cũng chỉ có mấy cái, ông chủ còn có khả năng quen biết lẫn nhau, có khi còn thường cùng nhau uống rượu.

Bạn ở công ty này bị bóc lột, cảm thấy không hài lòng muốn phủi mông rời đi, cũng phải suy nghĩ một chút tìm công ty nào là một vấn đề?

Ở Đế đô, Ma Đô, tìm công ty khác nhất định có thể được, đơn giản chính là vấn đề mất bao nhiêu thời gian.

Thực sự không tìm được, hạ tiêu chuẩn công ty và mức lương yêu cầu thấp xuống một chút, kiểu gì cũng có thể tìm được công việc, sống tạm một quãng thời gian.

Nhưng Kinh Châu lại không giống vậy, chỉ có mấy công ty, bạn có thể nhảy đi đâu?

Hơn nữa các ông chủ còn biết nhau, nếu bạn lỡ đắc tội một ông chủ nào đó, những công ty khác sẽ không chấp nhận bạn.

Ở trong môi trường này, rất nhiều ông chủ bóc lột nhân viên, kiểu người như Hoàng Tư Bác thuộc về ví dụ điển hình cho bị bóc lột đến tuyệt vọng.

Vì lẽ đó, rất nhiều người đều kìm nén lửa giận trong lòng.

Nhìn thấy một công ty mới tuyển dụng, mặc kệ công ty này có đáng tin hay không, vẫn có không ít người chấp nhận đến thử xem.

Đương nhiên, tiêu chuẩn tuyển dụng của Bùi Khiêm khá thấp, khả năng cũng là một trong những nguyên nhân.

Kết quả cho đến bây giờ, cũng đã một tuần lễ, chỉ tiêu 30 người cũng chỉ còn lại 6 vị trí, sắp tuyển xong.

Hơn nữa, với cơ cấu nhân viên hiện tại, bắt đầu công việc ngay lập tức cũng không khác mấy.

Đối với câu hỏi khi nào làm việc, Bùi Khiêm theo trường phái phật hệ.

Tuyển không đủ người tự nhiên không cách nào làm việc, hệ thống sẽ không nói gì.

Nhưng nếu như tuyển người gần đủ rồi, lại vẫn kéo dài không làm việc, thì lại bất hợp lý.

Bùi Khiêm đang suy nghĩ chuyện lúc nào bắt đầu làm việc thì bên ngoài phòng tiếp khách đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Người gõ cửa lúc này, không phải trợ lý Tân thì chính là Mã Dương.

Quả nhiên, Mã Dương đẩy cửa đi vào.

“Đến đến đến, uống trà nào.” Bùi Khiêm vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế salông, giơ tay ra hiệu Mã Dương uống trà.

Mã Dương vô cùng cẩn thận cầm chén trà bằng bạc hớp một cái, cảm giác trà rất tươi và thơm, dư vị vô tận, tuy rằng cậu không hiểu trà, nhưng uống vào miệng cảm giác rất đắt.

Một cảm giác tiêu sái ngập mùi tiền.

“Khiêm nhi, hiệu suất này của mày cũng quá cao, chỉ mới mấy ngày đã giải quyết xong xuôi!”

“Như thế nào, tuyển dụng suôn sẻ sao?” Mã Dương quan tâm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.