Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game

Chương 39: Chương 39: Thật sự là nhân tài đông đúc!




Dịch: Phong Thanh

“Hoàn thành. Mày muốn xem lý lịch của bọn họ à?” Bùi Khiêm tùy ý vứt một chồng CV trên khay trà cho Mã Dương.

“Tao... Tao có thể xem sao?” Mã Dương hơi kinh ngạc.

“Không thành vấn đề, thích thì cứ xem.” Bùi Khiêm nói.

Bùi Khiêm để cho Mã Dương xem lý lịch của những nhân viên, vì hi vọng có thể bồi dưỡng cậu ta sau này có thể thay hắn gánh vác một ít việc.

Một mặt, Mã Dương là người Bùi Khiêm tin tưởng nhất.

Mặt khác, có Mã Dương gánh vác việc giúp Bùi Khiêm, có lẽ công ty có thể lỗ càng nhanh hơn!

Tư liệu của hơn 20 người, Mã Dương lật xem một lần từ đầu tới đuôi.

Vẻ mặt cậu ta hơi bối rối một chút, lại nhìn từ đầu lần nữa.

Nghi ngờ là bình thường.

Không nghi ngờ mới là chuyện khác thường.

Bùi Khiêm chọn những người này, vốn đều là lưu manh thuần túy, lý lịch có khai cho đẹp kiểu gì đi chăng nữa, có thể đẹp đến cỡ nào?

Ví dụ như Hoàng Tư Bác.

Vào nghề nửa năm, ở công ty cũ vẫn làm theo dõi kế hoạch, nói trắng ra chính là tập trung vào tiến độ, thay đổi lịch trình, tải lên các tập tin, v.v. Ngay cả bản phác thảo thiết kế cũng không có cơ hội để viết.

Anh ta chỉ có thể chờ những nhà thiết kế thâm niên khác viết xong bản thảo thiết kế thì cầm bản thảo thiết kế thực hiện nó, tạo trong trình chỉnh sửa game, và không thể tự sửa đổi nếu gặp phải vấn đề, còn phải đi hỏi ý kiến tác giả ban đầu của bản thiết kế phác thảo.

Mã Dương lật tung rồi hết thảy tư liệu, phát hiện toàn bộ đám nhân viên này, không có bất cứ người nào từng đảm nhiệm qua vị trí nhà thiết kế chính, tất cả đều là làm việc vặt.

Điều này có thể không nghi ngờ sao?

“Khiêm nhi, có phải nhà thiết kế chính không tuyển được?? Nếu không tăng thêm lương? Hoặc là tìm công ty săn đầu người hỗ trợ tìm?” Mã Dương bối rối.

Mã Dương nhìn ra rồi, chọn những người này miễn cưỡng có thể làm việc, nhưng nói tìm được người đứng ra phụ trách mục thiết kế cốt lõi trò chơi thì thật không tìm được.

Vì vậy, cậu ta còn tưởng rằng quá trình tuyển dụng trưởng nhóm thiết kế xảy ra vấn đề gì, nếu không phải vì đãi ngộ quá thấp, thì có tìm không có người.

Bùi Khiêm lắc đầu dữ dội: “Không phải, có một trưởng nhóm thiết kế đến phỏng vấn, nhưng đều bị tao đánh rớt.”

Mã Dương mờ mịt: “Tại sao?”

“Không được, căn bản không phù hợp với nhu cầu của chúng ta!”

Bùi Khiêm đứng lên, đi hai bước trong phòng tiếp khách, khiến hắn trông rất có khí thế.

“Trước hết, những nhà thiết kế chính này thường có một vấn đề nghiêm trọng, đó là suy nghĩ cứng nhắc!”

“Đầu của họ bị ràng buộc bởi các quy tắc và quy định lỗi thời, không có cách nào để nắm lấy những ý tưởng mới.”

“Trò chơi là một ngành công nghiệp cần những cảm hứng bùng nổ. Nếu cảm hứng của nhà thiết kế chính bị khóa, chúng ta sao có thể tạo ra một trò chơi hay được chứ?”

“Thứ hai, các nhà thiết kế chính này có mức giá quá cao nhưng hiệu suất quá kém!”

“Bây giờ mức lương hàng tháng của một nhà thiết kế chính là gần 8.000, gấp hai hoặc ba lần so với một nhân viên bình thường, đó là một gánh nặng cho tài chính của chúng ta.”

“Tất nhiên, lý do chính vẫn là giá trị quá thấp.”

“Điều cuối cùng và quan trọng nhất là sự nhiệt tình của họ đối với trò chơi, về cơ bản đã bị bào mòn!”

“Người trẻ tuổi là đương tuổi nhiệt huyết, là lúc phấn đấu cho giấc mơ của họ, còn những nhà thiết kế chính này, mỗi người đều hơn ba mươi tuổi, não toàn là củi gạo dầu muối, rất nhiều người ngay cả tài khoản full cấp (Fantasyland – Vùng đất kỳ ảo) còn không có.”

“Mày nói xem, đam mê của họ đối với trò chơi có đủ nghiêm túc không!”

Mã Dương có chút mông lung.

“Hình như những người này thực sự rất có vấn đề.”

“Thế nhưng... Không có bọn họ, không có họ, ai sẽ lãnh đạo thiết kế dự án game...”

Mã Dương vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

Bùi Khiêm vỗ ngực: “Tao.”

“Uh...” Mã Dương ngập ngừng: “Khiêm nhi à, tao đương nhiên là tin tưởng năng lực của mày, nhưng mày là ông chủ, tao cảm thấy mày có lẽ cần một trưởng phòng thiết kế giúp một tay, nếu không sẽ khó có thể thực hiện?”

Bùi Khiêm lắc đầu.

Tìm một nhà thiết kế chính đến giúp ta một tay?

Vậy không phải người ta chỉ liếc mắt đã nhìn ra phương án thiết kế của ta có vấn đề.

Tuyệt đối không được.

Bùi Khiêm nghiêm túc: “Đã có người hỗ trợ, Hoàng Tư Bác rất ổn.”

“Hoàng Tư Bác?”

Mã Dương mơ hồ cảm giác vừa nãy mình từng thấy cái tên này.

Thế nhưng thực sự không có chút ấn tượng.

Dù sao hơn hai mươi bản lý lịch đều là lưu manh, muốn nhớ kỹ một tên lưu manh đặc biệt nào đó, xác thực không dễ dàng.

Mã Dương lật qua lật lại, nhanh chóng tìm thấy tư liệu của Hoàng Tư Bác.

“Vào nghề nửa năm, vẫn làm điều hành kế hoạch. Được không đó?”

Bùi Khiêm nghiêm mặt nói: “Anh ta kỳ thực là một nhân tài bị mai một. Mày đừng xem chức vị của anh ta, mày phải xem những gì hắn đã làm.”

“Nhà thiết kế chính ban đầu của công ty đã triệt để nghiền nát anh ta. Hầu hết hệ thống ban đầu của trò chơi, đều là đã qua tay anh ta thực hiện chỉnh sửa trong trình biên tập game.”

“Bảng số liệu trong game, anh ta cũng tham gia đến bảy, tám mươi phần trăm.”

“Đây không phải là điều hành kế hoạch, đây rõ ràng chính là trợ lý điều hành của nhà thiết kế chính!”

“Phương án của nhà thiết kế chính, anh ta thực hiện bên trong trình biên tập game, thường tăng ca làm việc, mỗi ngày đều làm đến mười mấy tiếng.”

“Mày suy nghĩ đi, người bình thường đều là làm việc 8 tiếng, anh ta có lúc sẽ tăng ca 16 tiếng.”

“Kinh nghiệm làm việc sáu tháng này tương đương với một năm so với người bình thường!”

“Điều đáng khen hơn nữa là anh ấy vẫn rất yêu trò chơi!”

“Loại tình yêu này là động lực thúc đẩy anh ta không ngừng phấn đấu, cải thiện và đổi mới không ngừng!”

“Mày có thể tin vào ý tưởng của tao, để anh ta chịu trách nhiệm biến ý tưởng thành hiện thực, không có vấn đề gì cả.”

Mã Dương bừng tỉnh: “A... Vậy này cũng là một nhân tài! Có nên trả cho anh ta theo tiêu chuẩn lương của nhà thiết kế chính không? Bây giờ chỉ có 4000 mỗi tháng, có quá thấp không?”

Bùi Khiêm gần như nghẹt thở: “Ừm, tao cũng là nghĩ như vậy. Có điều không vội, biểu hiện được rồi lại tăng lương.”

Hắn không phải là không muốn cho mức lương cao hơn, chủ yếu là hệ thống không cho phép.

Mã Dương gật gù: “Ừm, cũng đúng, mày là ông chủ, phải kiểm soát chi phí và tiết kiệm tiền của công ty.”

Bùi Khiêm suýt chút nữa chửi thề, mau chóng nói tiếp.

“Hơn nữa, tất cả những người mày thấy đều tài năng và có kỹ năng. Họ đều là những tài năng bị chôn vùi bởi các công ty game khác!”

“Thậm chí có nhiều tài năng chưa tham gia vào ngành công nghiệp game, như người tên Bao Húc.”

“ Anh ấy là một vị thần trong trò chơi.”

“(Fantasyland), người khác đều là tuyển thủ chuyên nghiệp toàn thời gian, anh ta không phải, anh ta là đại thần tất cả chủng tộc! Chỉ tính tài khoản max thành tích, anh ta có sáu cái!”

“Chỉ cần trong game có cách lách luật, anh ta đều có thể tìm ra, còn việc mang công hội đánh giết, càng là chuyện thường như cơm bữa, đơn giản như ăn cơm uống nước.”

“Không chỉ có như vậy, anh ta còn tham gia vào rất nhiều trò chơi, ngay cả những trò chơi như (Crazy Kart), anh ta cũng là một chuyên gia hàng đầu!”

“Vì vậy, người tên Bao Húc này, tao bố trí cho anh ta chức vụ người trải nghiệm trò chơi, trải nghiệm những trò chơi khác, cũng như trải nghiệm trò chơi của chính chúng ta!”

“Đến lúc đó, mặc kệ chúng ta muốn làm dạng trò chơi gì, anh ta đều có thể cung cấp cho chúng ta đầy đủ lời khuyên và định hướng. Việc phân tích các trò chơi của đối thủ cạnh tranh còn tiện hơn!”

“Điều quan trọng nhất là tôi nghĩ rằng anh ta có thể khai phá kỹ năng quản lý của bản thân. Mày nghĩ đi, quản lý một công hội 40 người đi chém giết không dễ chút nào!”

“Anh ta có thể quản lý 40 người, huống chi chúng ta lúc này mới 30 nhân viên.”

“Để anh ta chịu trách nhiệm về tiến độ dự án, hoàn toàn phù hợp!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.