CHƯƠNG 8
. : ♥ : .
“
“Đáng ghét, thật đáng ghét. . . ngô. . . chịu không nổi” người nào đó hờn dỗi nói không muốn, hai chân thon dài trần trụi lại không có một chút ý tứ buông thắt lưng của ai đó ra.
“Bảo bối nhi, Hồng nhi bảo bối nhi như vậy thật thoải mái thật thoải mái”.
“Ngô. . . ác. . . chính là chỗ đó. . . sảng khoái. . . .thật sảng khoái” mặt đỏ ngây ngất.
Hai người vừa nói một ngày nào đó nhất định phải tìm ra người này đến tột cùng là làm sao, lại suốt ngày cuốn lấy cùng một chỗ. Ăn no làm, làm xong ăn, ăn xong lại làm, làm xong lại ăn, bầu trời tối đen lại ôm nhau cùng ngắm sao, nói lời ân ái, hùng tâm tráng chí muốn tìm con đường hồi hương sớm không biết bị bay đến nơi nào.
Nhưng chuyện gì nên tới thì sẽ tới, khi người của Đông Phương tộc và quân binh Hoàng Phủ Thiểu Hoa phái tới, rốt cục cũng tìm được hai người, thì lại mở lớn mắt nhìn.
Hai người vốn đang ngọt ngọt ngào ngào dựa sát vào nhau ăn cơm, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người tới, này. . . .
“Trưởng lão, ngài. . . .ngài mấy ngày nay chịu khổ rồi” đại biểu Đông Phương tộc dối lòng nói như vậy.
“Thanh Văn, chúng ta tìm ngươi thật lâu rồi đấy”đội trưởng quân binh của Hoàng Phủ Thiểu Hoa lông mi hơi run.
Bọn họ bị dọa mất mật, lúc đào biển xới đất tìm người, thế mà hai người này thế nhưng lại ở ngay ngọn núi Hải Thông trấn không đến hai ngày đường khoái hoạt?
“Khụ”
Vốn quần áo không chỉnh tề, hai người ngọt ngọt ngào ngào đút cơm cho nhau, vội vàng chỉnh lại quần áo.
“Các vị vất vả rồi” Đông Phương Hồng uy nghiêm nói, nhưng một cái Thanh Văn lại dám ở phía sau cười.
“Trưởng lão!” quả nhiên vẫn là người Đông Phương tộc có lòng trung thành, lập tức khóc rống, nước mắt chảy đầy mặt chạy đến quỳ trước mặt Đông Phương Hồng “con cháu bất tài, làm cho trưởng lão lưu lạc bên ngoài hơn một tháng, thỉnh trưởng lão nghiêm khắc trách phạt”.
Về phần người của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, đều tức giận trừng mắt nhìn Thanh Văn. Nhìn bộ dạng hắn thần thanh khí sảng, mấy ngày nay phong lưu không ít đi!
“Đều đứng lên cả đi” Đông Phương Hồng thở dài, nhẹ nhàng nói. nhân họa đắc phúc. hắn vẫn phải cảm tạ lão thiên gia.
“Tạ ơn trưởng lão” mấy người sát nước mắt đứng lến, phát hiện Đông Phương Hồng còn ngồi trên cỏ, không có một chút ý tứ đứng lên, liền lo lắng hỏi “trưởng lão bị thương sao?”
“. . . ! “
Mặt Đông Phương Hồng lập tức đỏ lên. Bị thương thì không có, nhưng chỗ đó cùng thắt lưng, chân vừa mới chịu đủ một phen gây sức ép, có thể đứng lên được đúng là kì tích.
Thanh Văn ở một bên nghẹn cười, đổi lấy cái trừng mắt đầy xấu hổ buồn bực của Đông Phương Hồng. Còn không phải tại ngươi! ngươi cười cái gì mà cười!
Nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Hồng hổ thẹn, mấy người của Đông Phương tộc hai mắt nhìn nhau
“Trưởng lão, chúng ta đã điều tra rõ là ai đầy ngài xuống biển” một người Đông Phương tộc vội vàng tiến lên nói “Nhưng Túy Nghiệp đã bị trưởng lão đánh trọng thương, bởi vậy chúng ta đành phải đem hắn về chờ trưởng lão trở về xử lý”.
Dù có là con cháu của mình nhưng vẫn là không giống nhau. Đông Phương Hồng thán khí, nhìn về phía Thanh Văn.
“Hiện tại cũng không phải lúc tính nợ cũ năm xưa” Thanh Văn cũng cười “muốn làm hỉ sự, ngày đó sự tình đẫm máu vẫn nên để sau rồi nói”.
“Cái gì hỉ sự?” mọi người trăm miệng một lời.
“Hỉ sự của ta và hắn: Thanh Văn chỉ vào Đông Phương Hồng, bỉ bỉ cười “ta Lý Thanh Văn rốt cục cũng muốn thành hôn, chúc mừng ta đi”.
Thanh Văn muốn thành hôn! đối tượng vẫn là người ngoại tộc! a a a, Thanh Văn như thế nào có thể thành thân a!
Tin tức này vừa truyền đến Kinh Thành, lập tức liền truyền ra tứ phía đại giang nam bắc.
Võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lam Nhược Chỉ cả ngày ở trong khuê phòng của mình rưng rưng thêu hoa, mà võ lâm đệ nhất nữ kiếm hào Lưu Phương lại ngồi trên vương vị Phương Nghi cung của nàng ngẩn người nhìn không trung. Con gái duy nhất của võ lâm thủ phủ Trần Kiều Kiều cả ngày ném đồ vật trong nhà, mà Ngự Bình công chúa cao quý nhã thục lại ba lần nhảy hồ chưa thành.
Cái này cũng không khác với việc làm cho cả nam lẫn nữ trong ngoài kinh thành càng thêm oán hận.
Đầu bài Di Hồng viện đóng cửa không tiếp khách, Tào tổng Ngụy Văn vào tảo triều ngẩn người. Tiểu Trần Nhi cả ngày đánh Thiết đại tướng quân cho hết giận, mà thôn trưởng nào đó ở Tây Hồ quốc xa xa thì lại khóc đến chết đi sống lại, làm cho Tây Hồ vương mấy lần có xúc động muốn huy quân đông tiến.
[hai anh thê nô công =3= khổ nhất là anh Thiết đại tướng quân]
Một cái hôn sự hảo hảo lại khiến cho thiên hạ sầu vân thảm vụ, Thanh Văn không hiểu, nhưng Đông Phương Hồng lại tức giận đến suốt ba ngày không thèm để ý đến hắn.
Cũng may, không phải tất cả mọi người phản đối việc hôn nhân này, dường như không có cái chuyện tốt gì, chỉ là . . .
Thiết Hành Kiện được người giang hồ xưng là giáo chủ ma giáo, vừa nghe đến bảo bối ngoại sanh của mình muốn thành thân, mời thân bằng hảo hữu đến chung vui thế nhưng lại không có một ai, đành chiêu đãi ma giáo đệ tử khắp đại giang nam bắc cùng nhau hội họp. Mà lần tổng động viên ma giáo này,tự nhiên là kinh động cái gọi là võ lâm đồng minh, không bao lâu cái gọi là đệ tử ‘chính phái’ đều đằng đằng sát khí lấy đao rút kiếm. Mà Đông Phương tộc phát hiện ‘nhà trai’ thế nhưng xuất động nhiều ‘đoàn người thân thích’ như vậy, cũng không cam yếu thế mà động viên toàn tộc đến.
Mắt thấy việc hôn sự có thể biến thành tai họa làm thiên hạ sinh linh đồ thán, mặc dù tâm tình phức tạp, Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn tuyên bố tự mình làm chủ sự của cái hôn sự kinh thiên động địa này.
Cũng bởi vậy, ba phương nhân mã đóng quân tại Kinh Thành : Đông Phương tộc, ma giáo, cùng với cái gọi là võ lâm đồng minh, nhìn mặt mũi của Hoàng Đế, cũng chỉ biết cắn răng trừng mắt vài ngày, nhưng thật ra là hữu kinh vô hiểm mà sống qua hôn lễ này.
Nhưng số ‘thân hữu’ ngoài thành này phải mấy chục vạn người, làm cho tất cả đầu bếp cũng sớm mệt chết. Buổi tiệc này chiêu đãi ba ngày, mắt mỗi người cùng đều đen gấp ba, nhìn mặt lẫn nhau, đều thiếu chút nữa không nhận ra đối phương.
“Còn giận sao?”
Đông Phương Hồng ở phía trước đi tới, Thanh Văn ở phía sau buồn cười theo sát, nhưng Đông Phương Hồng lại hạ quyết tâm không để ý đến hắn.
Cơn giận thật không dễ tiêu tan, đường cũng đã bái, nhưng Ngụy Văn nào đó lại tự dưng bị cuốn vào phong ba, làm cho Thanh Văn sau tân hôn liên tiếp hai ngày đều vì hắn chạy đây đi đó. Buổi tối về ngủ, Thanh Văn nhắc tới việc này, cũng luôn miệng cái gì mà hắn tin tưởng người tên Ngụy Văn này. Được, ngươi tin tưởng hắn, vì hắn chạy lên chạy xuống, chỉ sợ là do dư tình chưa dứt đi!
“Oan uổng a” Thanh Văn kéo bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Hồng, dán mặt mình lên, khuôn mặt cười tươi hi hi ha ha mà hô oan. Tiểu Hồng nhi của hắn nghen a, sao lại đáng yêu như vậy!
“Còn oan uổng, ngày đó ta nhìn thấy, lúc ngươi cứu hắn từ trong nhà lao ra, ngươi kéo hắn đi suốt thời gian một chén trà nhỏ!” nói đễn chỗ tức giận, Đông Phương Hồng đỏ mắt giậm chân.
“Hắn mấy ngày không ăn uống gì, chân tự nhiên mềm nhũn. Ta dìu hắn ra thì tính cái gì? Ta thề! ngày đó nếu ta đối hắn có một chút tâm tư làm loạn, ta sẽ chết không được tử tế!” Thanh Văn lập tức chỉ thiên vi thệ.
“Ngươi cả ngày chỉ biết nói lời êm tai lừa gạt ta” Đông Phương Hồng nói như vậy, khí lại tiêu đi hơn một nửa
“Không lừa ngươi thì ta lừa ai đây?” Thanh Văn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, cười cười nói “ngoan, đừng nóng giận, chọc tức tiểu bảo bối trong bụng, Thanh Văn sẽ đau lòng”
Nghe vậy, Đông Phương Hồng liền đỏ mặt “ai có tiểu bảo bối của ngươi chứ, nói bừa!”.
“Không có? mầy ngày hôm trước ta đã biết rồi, thắt lưng ngươi đặc biệt không có lực, cũng dễ bị đau hơn trước” Thanh Văn dán lên lỗ tai hắn, cười nói.
“Không đứng đắn” Đông Phương Hồng đánh hắn, nhưng lại rất nhẹ nhàng “nếu đã nghi ngờ ta có, còn cả ngày khi dễ ta”.
“Ta không khi dễ ngươi thì khi dễ ai đây? ta mấy ngày nay phá lệ đều cẩn thận đó thôi” Thanh Văn vừa nói vừa cười “huống hồ, ta không khi dễ, có người sẽ kháng nghị nha”
“Ngươi có giỏi cả ngày đừng có chạm vào ta” Đông Phương Hồng thẹn quá hóa giận.
“Này Thanh Văn làm sao cam lòng cho được?” Thanh Văn kéo tay Đông Phương Hồng, vuốt loạn “da của tiểu Hồng nhi sờ thật thích, Thanh Văn cả ngày đều muốn sờ”.
“Đáng ghét” Đông Phương Hồng xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn hắn, thấy Thanh Văn nhìn đến mãn nhãn.
Hai người liếc mắt đưa tình dựa sát vào nhau một hồi, Thanh Văn mới nói việc quan trọng.
“Mấy ngày nay ngươi đừng động nội lức, cùng ta ở lại Kinh Thành đi. Ngươi không cười con cháu không biết còn muốn ầm ĩ bao lâu đây, không có việc gì lại quấy nhiễu ngươi cùng đứa nhỏ, ta sẽ lo lắng”
“Ân lần này, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ nó.” Đông Phương Hồng đặt tay lên bụng mình, thấp giọng nói.
Thanh Văn nở nụ cười, từ sau ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đong đong đưa đưa.
“Hồng nhi,ngươi biết không, ta thực sự rất thích ngươi”.
“Vô nghĩa, ngươi dám không thích ta, ta ném ngươi ra biển lớn” Đông Phương Hồng giận dữ nói.
“Ta từ nhỏ đã theo sư phụ ra biển, trên hồ, trên sông đi khắp nơi, mới không sợ đâu” Thanh Văn hôn hắn. Hảo hảo hôn, Hồng nhi vẫn mềm mềm thơm thơm như thế.
“Ngươi. . . . .ngươi chỉ biết ở ngoài miệng chiếm tiện nghi của ta”.
“Ngươi còn không phải thường dùng ‘miệng’ chiếm tiện nghi của ta sao?” Thanh Văn ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.
“Ngươi. . . . .ngươi sao có thể đáng ghét như vậy! đáng ghét muốn chết!” đôi bàn tay trắng như phấn nện xuống như mưa.
Nhưng mà Thanh Văn cũng chỉ vừa trốn tránh, vừa cười đến vui vẻ cực kì. Có Đông Phương Hồng, Thanh Văn hắn cuối cùng cũng có người bồi a.
←
→
. : : Chính văn hoàn : : .