Thanh Văn Dữ Đông Phương Hồng

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9 PN1

‘Hồng nhi? Hồng nhi? ăn cơm, còn ngủ, sẽ bị Diệu nhi cười!’

Thanh âm Thanh Văn xa xa truyền đến, Đông Phương Hồng lắc lắc đầu còn chút hỗn độn, ngáp một cái. Người khởi xướng là ai hả? nếu không phải người nào đó đè nặng hắn làm đến hừng đông, hiện tại hắn sẽ dậy không được sao?

 

Di!

 

Đông Phương Hồng nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của mình thì khiếp sợ cực kỳ.

 

Hắn lại tán công! như thế nào lại như vậy, còn chưa đến hai năm!

 

Hắn biết khoảng cách hai lần thường thường không cố định, có đôi khi vài chục năm, có đôi khi mười mấy năm, có đôi khi thậm trí chỉ trong mấy tháng, Nhưng chu kì phần lớn là mười năm một lần, như thế nào lại nhằm ngay lúc này.

 

Xong rồi, xong rồi.

 

“Hồng nhi, mau ra đây. Tất cả mọi người đang chờ Diệu nhi trảo chu đấy, Hồng, , , ,”

 

[Trảo chu : chọn đồ vật đoán tương lai, một tập tục vào ngày thôi nôi của các bé. Khi bé tròn một tuổi, cha mẹ sẽ bày các loại đồ vật cho bé chọn, để dự đoán tương lai và sở thích của bé]

 

Vừa bước vào phòng, Thanh Văn chỉ thấy Đông Phương Hồng nho nhỏ. Đông Phương Hồng gần như có thể nói là muốn khóc lại khóc không được, nhưng ánh mắt Thanh Văn cũng thẳng đứng.

 

“Tiểu Hồng nhi” thanh âm Thanh Văn có chút khàn khàn.

 

Đông Phương Hồng dùng vẻ mặt cầu xin “Thanh Văn, làm sao bây giờ, tất cả mọi người đều đến đây, ta lại thành cái dạng này, không ra được đâu.

 

“Ta nghĩ, ngươi không cần ra ngoài đâu” bước tới cửa, Thanh Văn chậm rãi đi đến. hai mắt phát sáng

 

[có cái đuôi sói =)]

 

Mà đợi cho Đông Phương Hồng lần thứ hai bị Thanh Văn đặt trên giường, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ kêu lên “Lí Thanh Văn! ngươi muốn giết ta sao!”.

 

Thiếu chút nữa đã mất mạng rồi

 

Tựa vào giường, Đông Phương Hồng há mồm thở dốc. Khá lắm Thanh Văn. ngày hôm qua liên tiếp làm bảy lần, thẳng đem ta làm đến thắt lưng như muốn rụng rời, ngủ thẳng đến giữa trưa. Giữa trưa tiến vào nhìn thấy ta lại một hơi làm bảy lần, từ hừng đông làm đến lúc trời tối đen, thật không sợ ta thực ở dưới thân hắn hương tiêu ngọc vẫn sao.

 

[o-0 anh Văn không sợ tinh tẫn nhân vong sao?]

 

Nhưng cũng may hắn còn là một cái phụ thân tự giác, lúc tân khách phẫn nộ trong tiếng nột nột mà buông tha cho hắn đi ra ngoài chủ trì lễ trảo chu cho tiểu Diệu nhi, bằng không thật là không sống đến ngày mai được.

 

Ngô . . . đau đau nhức nhức, Đông Phương Hồng thật vất vả mới lật mình qua. Toàn thân chỗ mỏi, chỗ đau, đã nói phải cần thận một chút, vẫn dùng lực lớn như vậy mà đâm, Thanh Văn này thật sự muốn giết ta sao?

 

Mấy tháng sau

 

“Bổn vương cùng các vị giới thiệu, đây là hai vị phụ tử lục đệ của bổn vương, về sau lục đệ sẽ thay mặt bổn vương cùng quý quốc qua lại, hy vọng quý quốc. . . .” Tây hồ quốc nói xong, trừng mắt ngẩn người nhìn Thanh Văn

 

‘Hài tử của Lục đệ’ kia hiện giờ đúng là mới mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng còn sợ người lạ, nhìn thấy người xa lạ liền trốn sau phu thân mình. Nhưng khuôn mặt kia a, sách sách sách, giống như một đóa phù dung nho nhỏ, nở ở bồn hoa ở trong nhà mình, nếu không hái xuống hảo hảo nhu nhu a, thật uổng phí bảo vật trên trời.

 

Thanh Văn nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp, còn chảy nước miếng.

 

“Đúng rồi đi, ta đã nói, anh hùng sở kiến lược đồng” thôn trưởng vỗ bả vai Thanh Văn, rất có tỉnh táo và luyến tiếc

 

“Thủy Hoa!” Tây Hồ vương bùng nổ

 

“Lí Thanh Văn” Đông Phương Hồng tức giận khóc

 

“Thân ái, ta không dám” thôn trưởng lập tức xác định vị trí, mà Tây hồ vương nào đó kéo vương hậu của mình ra phía sau, sắc mặt mới hơi hơi hòa hoãn xuống.

 

[chúc mừng anh Hồ vương đã quản giáo được vợ a]

 

“Thân ái, ta chỉ nói đùa thôi” Thanh Văn cũng lập tức liền xác định vị trí, mà Đông Phương Hồng nào đó lại chui vào lòng Thanh Văn, sắc mặt hơi hà hoãn một chút.

 

“Thật sự là đứa nhỏ đáng yêu, ha ha ha ha, thật đáng yêu quá đi Thiểu Hoa?” “Đúng vậy đúng vậy, là đứa nhỏ người gặp người yêu, ha ha ha ha” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cùng Tiểu Nguyệt nhi ở bên cạnh liều mình hòa giải.

 

. : o 0 o : .

 

Thanh Văn bị cảm

 

Thanh Văn hiếm khi bị phong hàn, tránh ở trong phòng hắt xì. Trong lúc phụ tử ba người quay về kinh đi nghỉ, không thấy Thanh Văn, Tiểu Nguyệt Nhi hỏi.

 

“Thiểu Hoa, Thanh Văn làm sao vậy?”.

 

“À, nghe nói bị cảm”.

 

“Thì ra là bị cảm, cho nên mới chưa tới gặp chúng ta a” Tiểu Nguyệt Nhi tiếc hận nói “nhưng ta rất nhớ Thanh Văn nha”.

 

“Nghe đại phu nói, đại khái phải nghỉ ngơi hơn mười ngày, cũng không còn lâu nữa a. Đến lúc đó chúng ta đi nhìn hắn, được không?”

 

“Hảo!” Tiểu Nguyệt Nhi vô cùng cao hứng rúc vào lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa.

 

Cung nữ nghe lén

 

“Tiểu Phượng tỉ, Tiểu Phượng tỉ, làm sao vậy? ngươi sao lại khóc a”

 

Giữa Hạnh Nguyệt cung, một đám cung nữ thị vệ đang ăn cơm. Tiểu Phượng ăn được một nửa liền khóc. Đương nhiên lập tức có mười mấy người biểu đạt thành ý quan tâm.

 

“Thanh Văn hắn. . . Thanh Văn hắn. . . “

 

“Thanh Văn làm sao?”

 

“Hắn sinh bệnh, đại phu nói nếu mười ngày còn chưa khá lên, sẽ cách cái chết không xa lắm. Hoàng thượng cùng Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử khóc thành một đoàn, ta. . .ta. . .”

 

“Khó trách! khó trách, Thanh Văn đã quay về kinh thành hai ngày mà cũng chưa tiến cung, này. . .nên làm gì mới tốt bây giờ!”.

 

“Có thể làm sao bây giờ, chờ qua mười ngày đi, ô”

 

“Thanh Văn hảo đáng thương”

 

Một đội viên thiết kị binh thực tập nào đó ở trong Hạnh Nguyệt cung cọ nồi cơm

 

“Hiểu Thạch Hiểu Thạch, mắt ngươi sao lại hồng hồng vậy?” Tiểu Trần Nhi hỏi

 

“Tiểu Trần Nhi, cũng là ngươi tốt nhất, ô” Thiết đại tướng quân ôm cổ thân thân Tiểu Trần Nhi của mình, nhịn không được lệ nam nhi rơi xuống.

 

“Hiểu Thạch, ngươi không cần khổ sở, có chuyện gì nói cho ta biết đi” Tiểu Trần Nhi nói.

 

“Tiểu Trần Nhi, ta. . .ta ở trong quân nghe nói, Thanh Văn bệnh đến chỉ còn một hơi thở, đại phu nói hắn chỉ còn sống được không quá mười ngày, bây giờ đại khái cũng chỉ còn năm sáu ngày. . . Tiểu Trần Nhi”.

 

[ = 3= bó tay rồi]

 

“Trời ạ, Thanh Văn a, Thanh Văn chưa bao giờ sinh bệnh a”.

 

“Chính là bởi vì tới giờ cũng chưa sinh bệnh cho lên bệnh đến như núi a” Thiết đại tướng quân nghẹn ngào nói ” Tiểu Trần Nhi, ta cùng Thanh Văn là biểu huynh đệ lớn lên từ nhỏ, lúc hắn đi, ta muốn đi đưa tiến hắn”.

 

“Ta , , , ta cũng phải đi, ta cũng rất thích Thanh Văn ô ô Thanh Văn”.

 

“Tiểu Trần Nhi”

 

“Tiểu thạch đầu”

 

Tiểu Trần Nhi cùng Thiết đại tướng quân ôm nhau mà khóc

 

Ban đêm, khi Thừa tướng nào đó đến tìm Thiết đại tướng quân thảo luận quân tình.

 

“Làm sao vậy, Thừa Tướng? ngươi như thế nào lại buồn bực không vui?”

 

Bữa tiệc sinh nhật, đủ loại quan lại tụ tập, Ngụy Văn thân là môn chủ của Thừa Tướng, quan tâm hỏi.

 

“Ngụy Văn a, ngươi cũng biết Thanh Văn đi? hiện tại lúc này, Thanh Văn đại khái là đang hấp hối, nhưng ta lại còn chuẩn bị thọ yến, ta. . . .trong lòng ta khó an a”.

 

“Thanh Văn” Ngụy Văn nhìn biểu tình đau xót của Thừa tướng.

 

“Ngụy Văn a, nhớ rõ sự kiện hối ngân năm đó không, nếu không có Thanh Văn trượng nghĩa tương trợ, hiện tại vi sư ta có thể là một cô hồn ở mộ hoang, nhớ đến ân tình của Thanh Văn, vi sư. . .vi sự liền nhiệt lệ chảy ròng a, một hồi phong hàn như thế nào lại trở nên như thế chứ, vi sư thật đau lòng a”.

 

Sắc mặt Ngụy văn trắng bệnh nhìn Thừa Tướng.

 

Ngụy văn đi đến đại trạch vùng ngoại thành, Vì một nhà Thanh Văn thường thường hồi kinh, Đông Phương tộc cùng ma giáo hợp lực xây cho Thanh Văn một căn nhà lớn cho hắn ở, mà Thanh Văn nghe nói lão cha vô tâm vô phế, còn dùng tranh chữ cùng lục trúc đem gian phòng bố trí rất tao nhã.

 

Nguỵ Văn một đường đi tới, trong phòng không có ai ở, Ngụy Văn trong lòng hoảng hốt, thế nhưng cũng không chú ý.

 

Cho đến lúc, hắn đi đến phòng Thanh Văn, đẩy mạnh cửa đi vào, mới thấy Thanh Văn đang nằm trên giường, biểu tình an tường.

 

Ngụy Văn chậm rãi đi qua, chậm rãi ngồi xuống, sau đó lại lẳng lặng nhìn hắn.

 

Đột nhiên, Ngụy Văn lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ, hướng chính ngực mình đâm xuống.

 

“Ngụy Văn!”

 

Một người Ngụy Văn nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, đem trủy thủ đoạt mệnh kia vội vàng đánh bay.

 

Ngụy Văn ngây người, hắn nhìn về phía Thanh Văn. Thanh Văn cũng ngây người, nhìn Ngụy Văn.

 

“Ngươi. . . ngươi chết thế này là muốn làm cái gì!” Thanh Văn tức giận hô lên.

 

“Ta. . . .ngươi trước kia muốn ta chết vì người, cho nên ta hiện tại liền. . .” Ngụy Văn hơi hơi giật mình nói.

 

Không đúng a!!

 

Mặt Ngụy Văn chậm rãi đỏ lên, hắn xấu hổ đến chỉ có thể che mặt mình lại, làm bộ mình không tồn tại. Nhưng Thanh Văn cũng đã ở đằng kia tức giận đến lảm nhà lảm nhảm niệm.

 

“Rốt cuộc là ai phóng mấy cái lời đồn thiếu đạo đức này, Thanh Văn ta đang êm đẹp ở trong này, ba ngày thì đến hai ngày có người nhào vào ta khóc. Làm Hồng nhi của ta cùng đứa con ngoan ngoãn tức giận chạy không nói, cái tên không lương tâm này cả ngày cũng chỉ biết ra ngoài lấy chồng cắn hạt dưa! ta x, lão tình nhân Thanh Văn ta lại phải e ngại bọn họ! để cho ta biết được ai lắm mồm, ta sẽ cho hắn nhìn rõ. Biến thành ta mười mấy ngày nay ngủ không được nổi một cái canh giờ!”

” Lí Thanh Văn! ta mới đi một ngày, ngươi thế nhưng . . . thế nhưng lại dẫn nam nhân trở về! ngươi. . . “.

 

Đông Phương Hồng trong lòng ôm đứa nhỏ, mới ngơ ngơ ngác ngác trở về, đã thấy Thanh Văn và Ngụy Văn cùng ở trong một phòng, liền tức giận khóc lóc chạy đi.

 

Hỏng rồi! Thanh Văn thấy thế, vội vàng cùng Ngụy Văn nói lời xin lỗi, bật người đuổi theo.

 

“Hồng nhi! ngươi hãy nghe ta nói! nghe ta nói a!”.

 

Mà Ngụy Văn trong phòng, đầu cúi càng thấp hơn, hai má cũng càng ngày càng đỏ

 

Rốt cuộc là tên nào thiếu đạo đức, khi không lại lan truyền loại lời đồn thiếu đạo đức này ra a.

 

 



°•.♥.•° hoàn °•.♥.•°

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.