Thánh Viện

Chương 66: Chương 66: Xuất môn về thăm gia đình (năm)




Chân mày Hydeine cau lại.

Vincent nói: “Ta còn hai khối nguyên tố tinh.”

Hydeine biết ông ta ám chỉ nguyên tố tinh lấy từ rừng Mộng Yểm, vô luận là bán hay sử dụng, đều có giá trị vô pháp đánh giá.

“Ngoại trừ dùng để thí nghiệm phong nguyên tố, chúng còn có thể để làm rất nhiều thực nghiệm khác.” Vincent mê hoặc, “So sánh ra, học sinh thì đầy rẫy. Nếu ngươi cần, bất cứ lúc nào cũng có thể có được một quân đoàn học sinh.”

Dilin nhìn Hydeine. Dù biểu hiện trên mặt cậu rất bình tĩnh, trong đầu đã sớm dâng trào lo lắng như dời non lấp biển. Cậu rất muốn lớn tiếng tuyên bố bản thân mình ở với ai không phải do bọn họ làm chủ, nhưng cậu biết rõ, thời điểm này cậu không có sức kháng nghị.

“Phát hiện phong nguyên tố là hắn không phải ông, ông muốn hắn làm gì?” Hydeine hỏi lại.

“Ta đích xác rất muốn người phát hiện phong nguyên tố là ta, nhưng mỗi người đều có thời điểm lực bất tòng tâm. Đã có đường tắt trước mặt, ta không có lý nào không đi. Điều ta muốn làm chính là chứng minh trên đời này đích xác có phong nguyên tố, chứng minh những người phản đối ta lúc trước đều sai!” Nói tới đây, Vincent dần dần kích động, “Đây là tâm huyết suốt đời của ta! Ta kiên định đi trên con đường này, dù đối lập với toàn bộ đại lục, cũng chưa bao giờ dao động quyết tâm. Sự xuất hiện của hắn, chính là hồi báo tốt nhất cho kiên trì của ta!” Ngón tay hắn nhắm thẳng vào Dilin, “Ta nhất định phải có được hắn!”

“Được.” Hydeine nói.

Tim Dilin siết lại, không thể tin nhìn hắn chằm chằm.

Vincent khó nén cuồng nhiệt trong mắt.

Hydeine khí định thần nhàn: “Lấy mạng của ông đến đổi.”

“…”

Dilin chậm rãi hồi phục như thường. Ở chung với Hydeine lâu như vậy, cậu sớm nên quen với phương thức hồi đáp độc đáo bằng những điều kiện bất khả thi của hắn.

Hydeine nói: “Nguyên tố tinh quá đáng giá, mạng của ông đủ rồi.”

Nhiệt độ trong mắt Vincent từ từ rút xuống, cuối cùng hóa thành sương lạnh, “Vừa rồi chỉ là màn khởi động.”

Ngón cái tay trái Hydeine nhẹ nhàng chà xát bàn tay phải, “Hô. Hy vọng xương cốt ngày càng xốp giòn của ông chịu được.”

Cuồng phong gào thét.

Hydeine một tay thi triển kết giới, một bên nói với Dilin: “Thể hiện hết khả năng của ngươi.”

“Vâng.” Dilin không chút do dự.

Từ thế cục vừa rồi, cậu đã nhìn ra Hydeine ở thế hạ phong trong cuộc đấu với Vincent, cho nên cậu phải nghĩ biện pháp trợ giúp hắn xoay chuyển tình thế. Nếu Vincent cảm thấy hứng thú đối với việc cậu có thể cảm ứng được phong nguyên tố, vậy cậu nên tận tình mà sử dụng nó.

Kết giới hỏa nguyên tố không giống như trước tựa tường đồng vách sắt, mà biến thành một tầng mỏng mảnh chặt chẽ.

Dilin biết Hydeine cố ý lưu cơ hội cho cậu, biểu đạt tín nhiệm của hắn, coi cậu là chiến hữu. Nghĩ đến đây, nhiệt huyết trong thân thể cậu dần dần sôi trào. Với một tân sinh vừa mới gia nhập St Paders mấy tháng mà nói, tín nhiệm của Hydeine thật sự đủ trân quý.

Thủy nguyên tố hung hăng ngang ngược.

Phong nguyên tố hoàn toàn không cảm ứng thấy.

Tiếng cười của Vincent xuyên thấu tường lửa, “Có phải không cách nào cảm giác được phong nguyên tố? Đừng quên, nếu ta có thể sử dụng phong hệ ma pháp, đương nhiên cũng có thể khống chế nó. Cậu bé thân mến, ngươi nên ngoan ngoãn đầu nhập làm môn hạ của ta đi.”

Thế lửa đột nhiên đánh tới phía trước!

Chân trời nhất thời bị bao trùm trong một mảng màu cam.

Nước như gió xoáy xoay tròn bay lên, vây lửa vào trung tâm.

Dilin nhìn bầu trời, ánh lửa và ánh nước đã không thể phân biệt rõ ràng. Nhiệt khí và nước mưa trên không trung loạn thành một đống.

Vẻ mặt Hydeine ngưng trọng, con ngươi màu lam phản chiếu ánh lửa, hơi phát xanh, sáng đến nhức nhối.

Mưa rơi trên thân hai người càng lúc càng lớn.

Dilin hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, ý định khống chế thủy nguyên tố. Nhưng thủy nguyên tố dưới sự khống chế của Vincent giống như con ngựa thoát cương, thậm chí chỉ cần cậu tới gần, đầu sẽ phát đau. Phong nguyên tố vẫn vô tung vô ảnh.

Hydeine đột nhiên lấy từ túi không gian một viên ru bi ném vào vào tường lửa.

Hỏa xà linh hoạt nhảy ra từ đống lửa, nhanh chóng xuyên qua khóa nước xoay tròn, đánh về phía Vincent.

Vincent hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ đối phương có thể đột phá, nhưng ý thức cực nhanh xây dựng một hàng phòng tuyến, ngăn hỏa xà ở bên ngoài.

“Chính lúc này.” Cùng lúc ông ta lập phòng tuyến, Hydeine thấp giọng nói.

Dilin kịp phản ứng, được ăn cả ngã về không hướng ý thức về thủy nguyên tố, thậm chí không để ý thành công hay thất bại, trực tiếp tưởng tượng dùng chúng phản công Vincent.

Vòng nước trên không trung run lên, đột nhiên yên lặng tại chỗ.

Từ khi Vincent thành lập kết giới cho đến lúc vòng nước bất động, tổng cộng không vượt quá ba giây đồng hồ, nhưng chính trong ba giây đồng hồ này, tường lửa giống như sụp xuống, toàn bộ lao về phía Vincent.

Giờ khắc này, bên người Hydeine không có bất kì phòng bị hay kết giới nào.

Một tường nước mỏng manh trong suốt che giữa bọn họ và Vincent.

Hydeine liếc mắt.

Trên mặt Dilin nóng lên, nói nhỏ: “Có còn hơn không.”

Hô.

Tường lửa bị thổi tan.

Thân ảnh Vincent lộ ra sau tường nước.

Áo bào pháp sư màu đen bị thiêu hủy lỗ chỗ, lộ ra da thịt tái nhợt, nhìn ra được, Vincent cũng không thích ánh mặt trời. Tóc có dấu vết đốt trụi, nhìn thế nào cũng thấy thật chật vật.

“Làm tốt lắm.” Thanh âm Vincent phun ra từ kẽ răng.

Hydeine phất tay.

Dilin thu hồi kết giới nước.

“Ta trịnh trọng mời ông về St Paders tiếp nhận thẩm tra.” Hydeine nói.

“Thẩm tra?” Vincent cười lạnh, “Ngươi sẽ không thật sự tin rằng hội nghị có năng lực này chứ? Bọn họ ngoại trừ đấu võ mồm và kéo dài thời gian, chả biết làm gì cả.”

Hydeine nói: “Ông quá xem thường bọn họ, bọn họ còn biết xoi mói chất lượng trà chiều.”

Vincent nói: “Ngươi không thích bọn họ, vì sao không rời đi? Ta tin tưởng có rất nhiều quốc gia sẽ thực hoan nghênh ngươi.”

“Quốc gia nào hoan nghênh ông?” Hydeine thuận mồm hỏi.

“Chờ ngươi đến thời điểm cùng đường, có lẽ ta sẽ gửi một lá thư giới thiệu công tác cho ngươi.” Vincent đáp.

Hydeine nói: “Về St Paders tiếp nhận thẩm tra hoặc giao ra nguyên tố tinh, ông có thể lựa chọn một trong hai.”

Vincent yên lặng nhìn hắn, từ mâu quang lóe ra có thể thấy nội tâm ông ta đang giãy dụa kịch liệt.

Hydeine chậm rãi giơ tay, lửa nhảy nhót lên xuống trong lòng bàn tay hắn, “Ta có thêm một hiểu biết mới về bản thân. Nguyên lai, nhẫn nại của ta không nhiều lắm.”

Tay Vincent khẽ động.

Trước mặt đột nhiên có thêm hai khối nguyên tố tinh to cỡ bàn học.

Vincent lạnh lùng: “Món nợ này, ta sẽ không bỏ qua như vậy.”

Hydeine nói: “Hai khối?”

“Ta chỉ có hai khối.” Biểu tình Vincent cơ hồ có thể cho là âm trầm.

Những lời này hiển nhiên rất không chân thực. Nhưng Hydeine biết xuất ra hai khối nguyên tố tinh đã là cực hạn của ông ta, dù đối phương thụ thương, nhưng nếu còn ra sức bức ép, phần thắng của mình cũng không lớn. Hắn thu thập đàng hoàng, nói: “Nghe nói Kanding đế quốc rất trọng đãi ma pháp sư, tin rằng ông có thể sống thọ ở nơi đó.”

Trong mắt Vincent hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, “Hy vọng ngươi cũng có thể tìm được một viện dưỡng lão tử tế.”

Nhìn thân ảnh không cam lòng của Vincent biến mất, Dilin nói với Hydeine: “Shamanlier cũng thực trọng đãi ma pháp sư.”

Hydeien thuận tay ném hai khối nguyên tố tinh vào túi không gian, “Ngươi mệt không?”

Dilin sửng sốt, lắc đầu nói: “Không mệt.”

“Buồn ngủ không?”

Dilin lại lắc đầu.

Hydeine vẫy tay với cậu, “Lại đây.”

Dilin thức thời đi qua.

“Xoay người.”

Dilin nghe theo.

Lập tức, lưng cậu trĩu xuống, thanh âm Hydeine vang lên bên tai, “Ta mệt, buồn ngủ.” Chiến đấu với Vincent quả thực hao phí tinh thần lực. Nhất là trong khi chiến đấu còn phải chú ý không để tổn hại rừng cây và phòng ốc.

Dilin cứng đờ, chậm rãi ngồi xuống.

Hydeine không khách khí ôm cổ cậu, đầu tựa trên vai cậu, ngủ thẳng cẳng.

Dilin ôm chân hắn, chậm chạp xoay người đi về hướng trấn nhỏ.

Mái tóc mềm mại rủ trên cổ, vừa ấm áp vừa có chút ngứa. Cậu nhịn không được dùng cổ cọ cọ tóc.

Hydeine đột nhiên xoay đầu lại.

Hô hấp nhẹ nhàng thổi bên tai, thân thể Dilin cứng đờ, tim lập tức đập cuồng loạn trong lồng ngực.

“Ngươi đi nhầm.”

Một câu sát phong cảnh.

Dilin dừng bước.

“Quẹo trái ba mươi độ. Tiếp tục.” Hydeine nói xong, quay đầu nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Lần này Dilin đi thực nghiêm túc, đuổi hết suy nghĩ linh tinh trong óc ra ngoài, toàn tâm toàn ý chăm chú đi thẳng tắp.

Đại khái ba phút đồng hồ sau, Hydeine nói: “Bên trái mười lăm độ.”

Dilin buồn bực chuyển hướng.

“Còn thiếu hai độ.”

“…”

Đến lúc Dilin ra khỏi rừng, mới phát hiện rất nhiều người trong trấn đều đang đứng trên đường, rướn cổ nhìn rừng cây, thấy hắn đi ra, trên mặt đám người đều lộ biểu tình kinh nghi.

Trưởng trấn bước nhanh đi tới, ước chừng cách ba bước dừng lại, lòng muốn đánh người lại không dám lộ liễu trắng trợn, nhìn Dilin và Hydeine trên bả vai cậu, thấp giọng hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Dilin nói: “Không có gì.”

Nghe khẩu khí của Hydeine, tựa hồ Vincent đã tìm đến cậy nhờ Kanding đế quốc, vậy không nên kéo ông ta vào thì tốt hơn. Nếu không nhất định sẽ kinh động hoàng thất, đến lúc đó sự tình sẽ trở nên thực phiền toái.

“Nhưng tôi nhìn thấy nơi đó vừa có ánh lửa…” Trưởng trấn chần chờ.

“Đại khái có người nướng thịt.” Dilin nói xong, mới phát hiện đáp án của mình thật sự là 囧 đến bó tay.

Trưởng trấn thức thời không tiếp tục truy vấn, lập tức đưa cậu trở về khách sạn.

Dilin trước tiên đưa Hydeine về phòng, thuận tay đóng cửa sổ giúp hắn, lại thấy đám người trên đường chưa giải tán đi. Trưởng trấn đứng trong đám người, liên tục giải thích: “Đúng vậy, đơn giản là có người nướng thịt. Đại khái chắc là ăn khuya thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.