Dilin và Hydeine dậy thật sớm, chào từ biệt trưởng trấn vừa vội vội vàng vàng chạy tới.
Trưởng trấn tối hôm qua phải giải thích vấn đề ai đốt lửa nướng thịt trong rừng cây cho dân cư trong trấn đến nửa đêm mới về, đến hôm nay ánh mắt còn thâm quầng, thời điểm nhìn người luôn nhíu nhíu mắt, “Nhanh như vậy đã rời đi sao? Kỳ thật rượu nho trong trấn chúng tôi quả thực cực ngon.”
Dilin mỉm cười: “Ta muốn trở lại học viện, lần sau có cơ hội nhất định sẽ nếm thử.”
Trưởng trấn tiếc nuối: “Được rồi, nếu cậu nhất quyết như vậy. Còn Vincent kia…”
Dilin nói: “Ta nghĩ đó chẳng qua chỉ là sai lầm nhỏ.”
Trưởng trấn còn muốn giữ, nhưng Dilin và Hydeine đã lên xe ngựa.
Vừa lên xe, Hydeine liền tự động tìm vị trí thoải mái dựa vào. Ánh dương ngoài cửa sổ dừng trên mái tóc vàng óng của hắn, hết sức chói mắt.
“Bassekou thiếu gia?… Bassekou thiếu gia!” Trưởng trấn đột nhiên hét lớn, kéo lực chú ý của Dilin trở về. Hắn vội vàng đưa tới rượu nho đang cầm trong tay, “Chút tâm ý.”
“Học viện quy định không được uống rượu.” Dilin cố ý giả vờ bĩu môi về phía Hydeine, thấp giọng, “Chờ lúc được nghỉ, ta và phụ thân sẽ cùng nhấm nháp.”
Nghe thấy công tước Bassekou sẽ đích thân đến, trưởng trấn lập tức đem rượu kéo về, vẻ mặt tươi cười: “Được được. Ngài thuận buồm xuôi gió.”
Cửa đóng lại, bánh xe chậm rãi lăn.
Dilin quay trái quay phải tìm chỗ ngồi thật lâu, rốt cục tìm được vị trí thoải mái yên tâm ngồi xuống.
Cảnh sắc lao vun vút.
Mặt Hydeine lúc sáng lúc tối.
Đại khái một giờ sau, Dilin mới đột nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi mình liều mạng vặn vẹo, chỉ để tìm vị trí thoải mái có thể liếc mắt nhìn hắn.
Nhận thức này khiến cho Dilin cả kinh xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong óc còn lưu lại nụ cười của Hydeine trước khi rời phòng tối hôm qua, càng không muốn nghĩ đến, hình ảnh đó lại càng rõ ràng. Ký ức giống như nhập ma, vô luận cậu muốn điều chỉnh tâm tình của mình thế nào, mạt tươi cười kia luôn ẩn hiện trước mắt.
“Ngươi đang cười cái gì?” Hydeine lười biếng hỏi.
Dilin hoàn hồn, phát hiện đối phương đang nhìn mình.
Ánh mắt nửa khép nửa mở mang theo ngái ngủ, con mắt trạm lam bởi vì ánh sáng cùng góc độ mà không sáng tỏ như thường ngày, mông mông lung lung, tựa như cách một tầng sương mờ.
Lồng ngực Dilin đánh trống reo hò, trên mặt lại duy trì thập phần trấn định, “Tôi nghĩ đến chuyện vui thời nhỏ.”
“A? Nói ra tiêu khiển chút.”
Dilin nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, “Thật lâu thật lâu trước kia.”
“Là chuyện vui thời nhỏ?”
“…Đại khái năm sáu năm trước.”
“Thật sự là thật lâu thật lâu a.”
Dilin đã thành quen với trào phúng của hắn, khó có được chính là lần này nhìn không ra ác cảm, ngược lại cảm thấy một loại dịu dàng ẩn ẩn giữa những hàng chữ chảy xuôi, tâm thiếu chút nữa mềm nhũn. Cậu không thể không hít sâu một hơi, bình tĩnh lại nhịp đập trái tim. “Cháu họ xa của chú Bob từng ngụ ở nhà tôi một thời gian, lúc đó, hắn ngày ngày đều bị Harry đuổi đến chung quanh tán loạn. Có một lần thiếu chút nữa nhảy lên lưng chú Bob.” Cậu thấy Hydeine thờ ơ, giải thích, “Harry là chó trước kia nhà tôi nuôi.”
“Hiện tại?”
“Đã qua đời.”
“A.” Hydeine dừng một chút, “Câu chuyện buồn cười ở điểm nào?”
Dilin nói: “Tình hình gà bay chó sủa lúc ấy.”
“So với với tình hình ngươi vừa mới nói, ta thấy ngươi đem so tên cháu họ xa kia với gà còn buồn cười hơn.” Hydeine chậm rãi nhắm mắt, “Đến thành Joseph thì đánh thức ta.”
“Được.” Dilin rút một tấm thảm lông từ trong túi không gian, đắp trên người hắn.
“Tấm thảm lông này bao lâu rồi ngươi không giặt sạch?” Hydeine nhắm mắt lại hỏi.
Mặt Dilin lộ vẻ xấu hổ, “Cho tới bây giờ còn chưa giặt.” Cậu chờ Hydeine giận dữ, ném thảm lông đi.
Nhưng Hydeine chỉ kéo thảm lông thấp xuống, không cho nó lại gần mặt mình.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường lớn về phía thành Joseph.
Lần thứ hai Hydeine mở mắt, bốn phía tối om. Toàn bộ thùng xe chỉ có thanh âm hô hấp của chính hắn.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, trong lòng khó nén kinh ngạc.
Dù đối chiến với Vincent hao phí của hắn rất nhiều tinh thần lực, nhưng không đến mức ngay cả người bên cạnh rời đi cũng không thể phát hiện. Hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cư nhiên sẽ ngủ sâu như vậy, sâu đến mức tinh thần lực hoàn toàn bị vây trong trạng thái thả lỏng.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Dilin mang theo một thân khí lạnh tiến vào.
Đồng thời cùng với cậu còn có mùi thịt nhàn nhạt.
“Ngươi mua cái gì?” Hydeine hỏi.
“Anh tỉnh?” Dilin đưa thịt băm viên trong tay cho hắn, “Tôi đi mua.”
Hydeine tiếp nhận khối thịt, “Ngươi chỉ mua một suất?”
“Tôi không biết chừng nào anh tỉnh, cho nên muốn chờ anh tỉnh lại thì mua tiếp. Có thể ăn lúc nóng.” Dilin nói xong, lại xoay người xuống xe.
Hydeine cắn khối thịt.
Mềm mại trấn an tâm phiền não của hắn. Hắn ngồi trong bóng đêm ăn từng ngụm từng ngụm.
Chờ Dilin trở về, khối thịt chỉ còn một miếng cuối cùng.
“Hình như ta ăn chưa no.” Hydeine đem miếng cuối cùng bỏ vào miệng.
Dilin đưa khối thịt trong tay cho hắn, lên xe.
“Ngươi không ăn?” Hydeine cầm lấy.
Dilin giơ tay kia, cười nói: “Tôi sợ anh ăn không no, cho nên đặc biệt mua nhiều hơn một suất.”
Hydeine: “…” Không thể không nói, tại phương diện chăm sóc người khác, kinh nghiệm của Dilin cực phong phú.
Ăn xong, Dilin thanh toán tiền xe cho xa phu, bao gồm cả phí chậm trễ do vừa rồi vô cớ chiếm dụng đường đi.
Hydeine không hỏi cậu vì sao không đánh thức mình, yên lặng đi về phía ma pháp trận.
Dilin tính tiền xong, đuổi theo hắn.
Lo lắng đến tác dụng đặc biệt của ma pháp trận, đại đa số ma pháp trận trong thành đều có binh lính thủ vệ, tránh địch nhân lợi dụng chúng để vận chuyển gián điệp. Sau khi bọn họ đưa giấy căn cước chứng minh, liền bình yên trở về thành Bert.
Bởi vì tinh thần lực của Hydeine bị hao tổn, Dilin lấy cớ đi thăm bạn, nấn ná ở nhà nghỉ ngơi thêm ba ngày, mãi đến khi Andre vội vã trở về từ hoàng cung, nói cho cậu biết một tin tức làm người ta khiếp sợ.
“Langzan sắp diệt quốc.”
Dilin ngẩn ra, một lúc lâu mới tiêu hóa nổi tin tức này, “Quốc gia nào tấn công?”
“Không phải quốc gia, là Đông Côi mạc.” Andre nói.
Đông Côi mạc giống như rừng Mộng Yểm, là địa phương nguy hiểm và thần bí nhất Mộng đại lục. Nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, Đông Côi mạc không hấp dẫn ánh mắt toàn bộ đại lục như rừng Mộng Yểm. Nó là ẩn hình. Không có người luẩn quẩn trong lòng mà chạy vào, nó cũng an phận đến bặt vô âm tín.
Cho nên khi Andre nói Đông Côi mạc muốn tiêu diệt Langzan, đầu óc cậu hoàn toàn chưa thể liên hệ đến.
“Diệt như thế nào?” Cậu hỏi.
Mặt Andre ngưng trọng, “Cắn nuốt.”
Đây thật sự là một sự kiện đáng sợ.
Chiến tranh giữa hai quốc gia, xảy ra cũng chỉ do nhân họa. Cuối cùng chiếm cứ thổ địa vẫn là người. Nhưng lần này không giống vậy, cát vàng đầy trời từng bước xâm chiếm nơi cư trú của nhân loại, khiến tất cả mọi người bất lực.
Dilin đột nhiên nhớ tới vẻ mặt thỉnh cầu kỳ lạ cùng muốn nói lại thôi của Ningya. Hiện giờ, hết thảy đều có đáp án.
Nếu quả thật là Đông Côi mạc muốn cắn nuốt Langzan, vậy có thể hiểu Ningya vì sao giữ kín như bưng tin tức này. Bởi vì thời điểm này, thực lực Langzan sở hữu tất nhiên đều điều đi chống lại Đông Côi mạc, thủ vệ các nơi khác khó chống lại một kích. Những quốc gia còn lại chỉ còn xuất một chút binh lực cũng có thể khiến cho bọn họ binh bại như núi đổ.
Quốc gia trực tiếp xâm lược quốc gia khác đương nhiên chẳng cần thể diện hoặc lấy cớ.
“Tin tức này sao lại lộ ra?” Cậu không tin Langzan sẽ tự đi công bố. Nếu đã định trước vô pháp chống cự Đông Côi mạc, chỉ có thể kích khởi những quốc gia khác quyết tâm nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Andre nói: “Học viện ma pháp St Paders thông qua thỉnh cầu viện trợ của Langzan, đã lệnh một trăm ma pháp sư danh tiếng đi trước trợ giúp.”
Dilin giật mình. Sau khi chấm dứt trận đấu, toàn bộ sư sinh đều bị học viện vội vàng gọi về, chắc là vì nguyên nhân này. Nếu không phải vì tinh thần lực của mình bị hao tổn, chỉ sợ hiện tại Hydeine cũng đã ở Langzan.
“Con đi nói cho đạo sư.” Dilin xoay người chạy hướng khách phòng của Hydeine.
Andre nhíu nhíu mày, cuối cùng nhịn được ý nghĩ muốn giữ cậu lại.
Ngày hôm sau, Dilin và Hydeine khởi hành về St Paders.
Andre bị hoàng đế triệu tiến cung, cho nên cũng không đến tiễn đưa. Đi tiễn chỉ có Bob.
Hành trình bọn họ được an bài là từ ma pháp trận thành Bert trực tiếp truyền tống tới thành trì gần hồ Huyễn Cảnh nhất của Julan, sau đó ngồi thuyền về. Sơ bộ phỏng chừng đại khái nửa đêm hôm nay có thể đến.
Trước khi Dilin đi, Bob nhỏ giọng dặn dò: “Tuy công tước đại nhân không biểu hiện ra, nhưng tôi biết ông ấy thực lo lắng cho thiếu gia.”
Dilin sửng sốt.
“Nếu có thể, thiếu gia an ổn ở trong học viện đi.” Bob hàm súc biểu đạt.
Dilin nhất thời lĩnh ngộ ý tứ của hắn. Phụ thân đang lo lắng cậu sẽ gia nhập đội quân đi trợ giúp Langzan. Tuy cậu rất muốn, nhưng cậu tự hiểu, mình mới chỉ là học sinh mới, tuyệt đối không có khả năng bị chọn trúng.
Cậu cười nói ra ý nghĩ của mình, Bob mới nhẹ nhàng thở phào.
Từ ma pháp trận đến xe ngựa, từ xe ngựa đến thuyền, bọn họ liên tục thay đổi ba loại phương tiện giao thông, rốt cục kịp về tới học viện St Paders trước hừng đông sáng ngày hôm sau.
Dilin thấy sắc mặt của Hydeine không tốt, chủ động ngồi xổm xuống, ý định cõng hắn trở về.
Hydeine bị say tàu đến tứ chi vô lực, cũng không từ chối, thuần thục nằm úp sấp lên.
“Không được lạc đường.” Hắn lo lắng dặn dò.
“… Được.” Dilin gian nan ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Nửa giờ sau, Hydeine bất đắc dĩ mở miệng: “Bên phải góc bốn mươi lăm độ, một trăm thước.”
…
Thật vất vả đưa Hydeine về, Dilin chậm rãi trở lại ký túc xá của mình.
Mở cửa gian phòng, ánh mặt trời buổi bình minh chiếu lên giường đệm.
Soso và Raymond đang ngủ an ổn trên giường.
Cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp nổi lên trong lòng, Dilin như trút được gánh nặng.
Rốt cục, sinh hoạt một lần nữa trở lại quỹ đạo ban đầu.