Mặc dù Phùng Kiến Vũ luôn hướng anh khẳn định, nhưng dù có một tia hi vọng anh cũng không thể từ bỏ.
Anh cho người đưa Trần Thành tới đây, là lái phi cơ đến. Nhưng mà đến nơi, thì người lại không có ở đó. Anh dường như đã muốn phát điên lên, xuất ra toàn bộ lực lượng để tìm kiếm, nhìn thời gian từng chút từng chút trôi qua, đáy mắt Vương Thanh đỏ ngầu, anh hiện tại y hệt một con thú hoang, chỉ cần một chút tác động nhẹ là có thể bộc phát uy mãnh.
Kiên nhẫn của Vương Thanh đã sớm dùng hết, chỉ là bên cạnh có người cần anh chú ý, nếu không thì không thể thấy hình bóng anh ở nhà mà chính là trực tiếp leo lên phi cơ, chính mình tìm kiếm.
Cuối cùng, tìm thấy Trần Thành ở thung lũng hoa tam giác mạch, liền nhanh nhất có thể đem lão về.
Chỉ là tia hi vọng cuối cùng của anh cũng bị dập tắt. Trớ trêu thay ngay cả lão cũng xem không ra bệnh. Vương Thanh ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến hào sảng, đến rơi lệ.
Lão nói, không cứu được.
Lão nói, không rõ nguyên do.
Lão nói, chỉ có thể cầm chừng.
Lão nói, thời gian không còn nhiều.
Lão nói,..
Lão nói,...
Vương Thanh điên cuồng, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu chết?
Vương Thanh suy sụp, anh chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu bị căn bệnh giày vò?
Thế giới của Vương Thanh đã hoàn toàn sụp đổ.
Phùng Kiến Vũ tốt đẹp cỡ nào?
Phùng Kiến Vũ tài giỏi cỡ nào?
Như vậy là không công bằng cho cậu ấy!
Cậu ấy xứng đáng là cát nhân thiên tướng, là phúc thọ an khang, chứ không phải là một cái xác chịu đựng đau đớn, là một kẻ sắp chết!
Công bằng ở đâu? Thiên lý ở đâu? Đạo trời ở đâu? Cái gọi là hiền nhân đắc thọ ở đâu?
Phải! Thế giới này là gì có những thứ đó? Và anh lấy cái quyền gì để mà đòi hỏi đâu.
Trách thì chỉ có thể trách anh không thể bảo hộ người mình yêu. Không thể che chở cậu. Yêu thương cậu suốt cuộc đời.
Anh vô lực...
Trước khẩn cầu của Phùng Kiến Vũ, ông cũng vô lực, không thể khuyên giải cậu, vậy thì ưng thuận cho cậu đi.
Hỡi thế gian, tình là gì?
Là đau đớn, hay là vui vẻ?
Là bất hạnh, hay là khoái lạc?
Là đau thương hay là hạnh phúc?
Mà sao mỗi con người cũng không thể thoát khỏi vùng lẫn quẫn này?
Ông cũng vậy, mà cậu cũng thế.
Đều ngu ngốc như nhau, đều chung tình như nhau.
Ngày gió nhẹ, ánh nắng tàn.
Nước mắt cạn, cảm xúc tan.
Nắng đã tắt, mưa đã ngắt.
Và hạnh phúc cũng héo hắt theo nỗi đau.
_Dạ Khúc_
....................
Ngày nắng ấm, tim lại không yên.
Phùng Kiến Vũ sắc mặt rất tốt, không còn tái nhợt như lúc trước, dường như còn có chút hồng?
Kì lạ, rõ ràng, rõ ràng là.... Tại sao lại như vậy được? Nhưng mà, đó chẳng phải là một dấu hiệu tốt sao? Anh nên vui mừng mới đúng chứ? Tại sao trái tim lại có chút thấp thỏm như thế này?
Vương Thanh tuy không hiểu, nhưng cũng dẹp qua phần không yên này, như cũ chu đáo chăm sóc cho cậu.
Đón lấy ôn hương, ôm ấp vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, ôn nhu trò chuyện, nhu tình hỏi han. Như cũ sau lưng ẩn hiện bóng dáng người cha hiền từ, đang cùng cậu con trai đàm luận một chuyện gì đó, hết sức vui vẻ, hết sức thoải mái, không có những âu lo thường ngày, không có những trăng trở trong cuộc sống, không cõ những cơn đau dằn dặt.
Là ấm áp, ấm áp đến người trong cuộc cũng không dám thở mạnh, sợ ấm áp mỏng manh này chịu không nổi chút tác động sẽ vỡ tan.
Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh chặc chẽ ôm nhau, cùng nhau hưởng thụ chút khoảnh khắc hiếm có này, không cần nói gì cả, không cần làm gì thêm, chỉ cần ôm lấy nhau, quấn quít không rời, đã có thể khiến con tim hai người mãn nguyện, trên môi lưu giữ lấy nụ cười nhẹ nhàng.
.............
Phùng Kiến Vũ hôm nay khá lạ, như thế nào không có bất cứ một dấu hiệu nào của căn bệnh? Như thế nào không giống bình thường... ho ra...máu? Như thế nào con tim anh hôm nay lại xiết chặt đau đớn?
Đêm, lại buông xuống. Lần nữa bao trùm hết mọi thứ, che đi những thứ gớm ghiếc kinh tởm, đồng thời che đi cảm xúc chân thật nhất.
Phùng Kiến Vũ đòi hỏi, là chuyện không xảy ra.
Nhưng mà hôm nay, cậu lại cố tình đòi hỏi, mặc kệ anh quan tâm tới sức khỏe cậu, nhất quyết đòi hỏi.
“ Vương Thanh, chúng ta làm đi!”
“...”
“ Thời gian cũng không...”
“Không cần nhắc lại!”
Nhẹ cười.” Xem như là lần cuối chúng ta giao hợp, đem tất cả những cảm xúc mãnh liệt trao cho nhau, lần cuối cùng hòa là một, lần cuối cùng.”
“Được.”
Mặc cậu đòi hỏi, miễn là cậu, anh sẽ đáp ứng, không vì gì cả, chỉ là vì đó là cậu.
-Mạn phép được cắt khúc H-
Nhìn Phùng Kiến Vũ từng hồi, từng hồi nhổ ra máu mà vẫn mỉm cười nói không sao, tim anh đã co lại thành một đoàn.
Máu nhuộm đỏ ra giường, hoa lệ, diêm dúa, lại triệt để đóng băng tâm hồn anh.
Thế nào hôm qua còn xinh đẹp kiều diễm, nép trong vòng tay của anh nở rộ, hôm nay lại như thế này?
Màu máu đỏ chói đâm vào mắt anh, đau đớn len lỏi vào từng tế bào của cơ thể, tê liệt, hoàn toàn tê liệt.
Anh có thể không cần không? Không cần chịu đựng đau đớn này? Có thể không?
Anh đã có ý định muốn chết. Nhưng mà.. Phùng Kiến Vũ đã nhờ anh, nên anh không thể.
“Vương Thanh, nhất định phải sống tốt, sống luôn cả phần của em, nhất định. Nhất định.”
Thời gian là gì? Không biết! Bởi vì đã không còn cảm giác.
Hạnh phúc là gì? Không biết! Bởi vì đã không còn cảm giác.
Đau thương là gì? Không biết!Bởi vì đã không còn cảm giác.
Nhớ nhung là gì? Không biết! Bởi vì đã không còn cảm giác.
Trống rỗng, con tim anh trống rỗng.
Bởi vì sinh khí đã bị cậu mang đi rồi. Thân xác ở lại thì còn ý nghĩa gì? Còn ích lợi gì?
Phùng Kiến Vũ, đã chết!
Vương Thanh, chỉ là một cái xác không hồn, chỉ tồn tại vì người khác, chỉ để đánh dấu sự hiện diện của mình.
------------------------------
Hơi ngắn, các đọc giả, xin lỗi.