Phùng Kiến Vũ nhìn thấy rồi, mắt cậu trở lại bình thường rồi, có thể nhìn thấy anh rồi, anh, anh không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào nữa, không thể kìm nén kích động này, không thể kìm chế vui sướng này, không thể...
Tất cả những gì liên quan tới cậu đều làm anh mất kiểm soát.
Phùng Kiến Vũ nhìn anh, chân thành nhìn anh, hướng anh nói lời thâm tình, nùng tình mật ý, tràn ngập nhu tình.
Ướt át đến nổi tim anh đã tan chảy, hoàn toàn chìm đắm, nguyện bị giam cầm.
Nhưng mà, hạnh phúc liệu có đến một cách mãnh liệt như thế mà không cần trả giá? Một hạnh phúc mỏng manh, thì sẽ giữ được bao lâu?
Một hạnh phúc tan vỡ, thì sẽ có bao nhiu đau đớn giày vò?
Kết thúc liệu có phải là chấm hết?
Hay là một chuỗi ngày tối tăm mù mịt?
Nhưng, hạnh phúc mãi mãi là hạnh phúc, dù ngắn hay dài, thì nó luôn để lại một chút gì đó trong trái tim ta, để khi nó đi rồi, ta sẽ nhớ nó, vĩnh viễn nhớ nó.
--------------------
Vương Thanh cho dù có vô tâm tới đâu cũng không thể không nhận ra hiện trạng của cậu hiện giờ, huống chi anh rất để ý cậu.
Vài lần giật mình vì không có thân ái ở bên cạnh, anh đã sinh lòng nghi ngờ, lén lút tẩm bổ cho cậu, nhưng mà càng ngày thân thể cậu càng không tốt, sắc mặt mỗi ngày một trắng, ngay cả bước đi cũng loạn choạng.
Thân thể biến thành cái dạng này, nguyên nhân là do đâu?
--------
Đêm an tĩnh.
Là báo hiệu của một cơn giông bão sắp kéo tới.
Không như thường lệ, lần này nam nhân thức giấc, chạy vào trong nhà vệ sinh, chậc vật hơn trước rất nhiều.
Liên tiếp nhổ ra vài búng máu, nam nhân quệt máu nơi khóe miệng, châm chọc cười với thân ảnh chính mình được phản chiếu trong gương.
- Phùng Kiến Vũ ơi Phùng Kiến Vũ, ngươi thật đáng thương, chính mình tính mạng không thể giữ, thì ngươi còn có thể làm gì? Ha! Thật buồn cười cho ngươi, gần đây, mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc càng đau, ngươi lúc đó cảm thấy như thế nào? Cái đau thể xác đáng là gì đây? Tê tái thấu triệt tâm can, len lỏi đến khắp cơ thể, từng mạch máu đều trướng phát, chứa đầy bi thương này. Số mạng ngươi sắp tận rồi, mau đi làm những điều ngươi chưa kịp hoàn thành đi. HA HA HA!
Phùng Kiến Vũ lệ rơi đầy mặt vẫn cố chấp cười to, tuyệt vọng, là tuyệt vọng,tuyệt vọng đến phát cười, cười đến thư sướng, cười đến tâm can đau đớn.
Thân ảnh cao lớn dựa vào tường thở dốc, gấp rút thở, trái tim nặng nề va đập với lồng ngực, mang đến tê tái đau đớn tột cùng, không, đây là cái đau của tâm hồn, anh có thể cảm nhận nó đang từng chút, từng chút bong tróc, đổ vỡ.
Đâu? Đâu sẽ là biện pháp cứu chữa cho cơn đau này.
Lồng ngực anh đang xiết lại, co rút đau đớn, cổ họng nghẹn ứ, cả người như mất sinh lực.
Anh kiềm nén cơn ê buốt nơi lòng ngực, khó khăn bình ổn lại hơi thở.
Phùng Kiến Vũ đứng chết trân tại chỗ, Vương Thanh anh ấy nghe được cái gì rồi?
Cứng nhắc nâng lên khóe miệng, gượng ép cơ mặt tỏ vẻ tươi cười, Phùng Kiến Vũ bước tới gần Vương Thanh, ôn nhu ôm lấy cánh tay to lớn hữu lực không như thường ngày ấm áp vững chãi, nó đang run rẩy, tố giác nội tâm đang điên cuồng gào thét của chủ nhân nó.
-Thanh, không còn bao lâu nữa.
-Nói? Hay không nói?
Thanh âm run rẩy, mất hết uy phong thường ngày, lẫn đâu đó hơi thở run rẩy của bi thương tuyệt vọng.
-Không có gì để nói. Tất cả là mệnh trời.
Tâm Phùng Kiến Vũ cũng không thoát khỏi cơ tê dại triền miên này, co rút đến hít thở không thông.
Vương Thanh hai ba lần hít thật sâu cũng không thể kiềm chế lại trái tim đang điên cuồng đập đến tê cứng kia, sóng âm run rẩy, nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi.
Phùng Kiến Vũ tránh né ánh mắt nhuộm ướt màu bi thương kia, tay bấu chặc vào ống tay áo của Vương Thanh.
Vương Thanh hai tay bưng mặt cậu, ép cậu đối diện với mình, cố chấp đợi câu trả lời dù biết nó sẽ đem đến cho mình ngàn vạn đau đớn.
- Không thể cứu.
“Có thể chữa” cũng là ba chữ, mà “ Không thể cứu” cũng là ba chữ, Phùng Kiến Vũ nhã ra ba nhữ nhẹ tự lông hồng, nhưng ba chữ này đã mạnh mẽ đập vào tim anh, mang đến loạng choạng không vững.
Vương Thanh hai mắt hằng đầy tơ máu, trân trân đứng nhìn Phùng Kiến Vũ đang nhếch môi cười, nhưng không phải vì câu nói của cậu. Mà là vì tơ máu xuôi theo khóe khẽ cong chảy ra, men theo đường nét khuông mặt từng chút từng chút chảy xuống áo, giọt máu thấm vào tơ lụa, dần lan rộng ra, kiều diễm như một đóa anh túc đang dần nở rộ, khiến người ta đắm chìm trong vẻ đẹp mặn mà kia, lại có thể vô thanh vô thức lấy mạng họ.
Máu không ngừng tràn ra từ khóe miệng Phùng Kiến Vũ, nhuộm đỏ đáy mắt của Vương Thanh.
Anh sợ.
Cậu hệt như một thiên sứ bị ác quỷ làm nhục đang được giải thoát, mang trên môi nụ cười kiều diễm kinh người, Vương Thanh ngơ ngác đưa tay níu giữ, chỉ sợ một cái chớp mắt thì thần chết mang cậu đi mất.
Hạnh phúc tột độ bất ngờ đến chưa được bao lâu, thì Vương Thanh đã bị đau thương tột độ bao phủ.
Là người muốn được hạnh phúc đều phải trả giá sao? Cái giá này, có phải là rất đắt rồi không?
Phải chăng đây chính là cái gọi là báo ứng? Vì anh là kẻ tội ác tày trời? Vậy thì sao không giáng xuống dầy anh đây? đem nó đè lên người anh yêu thương nhất?
Tàn nhẫn.
----------------------------
Bóng tối đang bao phủ nơi đây.
Không hề thấy lối đi, cũng không có lối thoát.
Sương mù dày đặt xiết chặc đến ngợp thở.
Mỏng manh từng nhịp, từng nhịp hô hấp, cố gắng níu giữ sợi dây “Sinh mệnh“.
Có phải là vì chính bản thân mình?
Từng chút, từng chút chớp nhoáng từng mảng kí ức ngọt ngào.
Làm cho ai đó càng thêm lưu luyến thế gian này.
Đồng hồ cát vẫn chậm rãi tiếp tục.
Không hề dừng lại, không hề nghỉ ngơi.
Thời gian trêu người.
Không hề thương tiếc một ai.
Không hề vì ột ngời nào mà dừng lại.
Chút mong muốn níu kéo thời gian cũng chỉ là viễn tưởng.
Từng giờ trôi qua, từng ngày trôi qua.
Vẫn cứ như thế, nhưng thâm tâm lại càng luyến tiếc.
Vì sao?
Không rõ.
Chỉ rõ trái tim đang chậm dần, nhẹ bẫng, tựa như có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Lo sợ?
Không có.
Chỉ có một niềm thương tiếc.
Là ai?
Tiếc thương này dành cho ai?
Đau xót này dành cho ai?
Luyến tiếc này dành cho ai?
Vương Thanh.
Nhịp đập con tim dành cho ai?
Chân tính nồng ái này dành cho ai?
Vui cười hạnh phúc này dành cho ai?
Cả cuộc đời này dành cho ai?
Vương Thanh.
Vương Thanh, anh không phải thế giới của em, nhưng mất anh, thế giới của em sẽ mất đi ý nghĩa.
Vương Thanh, anh là người duy nhất, độc nhất trong lòng em.
Vương Thanh, anh là người bá đạo, dài dòng nhất em từng biết.
Vương Thanh, anh là người ích kỉ, trẻ con nhất em từng gặp.
Vương Thanh, anh là người duy nhất, em yêu.
Vương Thanh, em yêu anh.
Vương Thanh, em luyến tiếc anh.
Vương Thanh, em đau lòng anh.
Vương Thanh,
Vương Thanh,
...
Em phát hiện, hiện tại có gọi tên anh bao nhiêu lầ nữa cũng không thấy đủ. Em trở nên tham lam rồi?
Vương Thanh, êm đauquá, nhưng em lại càng sợ anh đau hơn.
Vương Thanh, anh là tất cả mà em có.
Vương Thanh, hãy hảo hảo quý trọng bản thân, không thì em sẽ không nhận anh nữa.
Vương Thanh, em tham lam mất rồi.
---------------------
Trong vô thức.
Giật mình tỉnh dậy.
Người đâu? Đâu rồi?
Hoảng hốt tìm kiến thân ảnh người.
Nhưng vô vọng.
Chợt nhớ ra.
Người đã rời đi rất lâu rồi.
Lâu đến không còn cảm giác.
Lâu đến không còn thời gian.
Yêu.
Là hạnh phúc?
Hay là đau khổ?
Cuộc sống vẫn như cũ trôi qua
Lại không ai hay biết, có một con người, là một cái xác không hồn.
Thất hồn lạc phách, để không còn cảm giác.
Liệu, là đúng hay sai?
Không ai biết.
-----------
Kì quá, hiển thị có 2 dòng là sao???